Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2863: Vận Mệnh Thăng Trâm (3)

Chương 2863: Vận Mệnh Thăng Trâm (3)Chương 2863: Vận Mệnh Thăng Trâm (3)
Lúc này, Phương Bình cũng dễ dàng hơn một chút, nhìn Bá Vương phía sau, cười lớn nói: "Gấu chó lớn, tốc độ này của ngươi không được."
Bá Vương sắc mặc khó coi, hừ lạnh một tiếng, tăng tốc khá nhiều.
Phía sau, Đấu Thiên Vương cũng không nói gì nữa, tránh khỏi Chú Thần Sứ, cũng không tấn công mấy người lão Lý nữa, đuổi theo Phương Bình.
Chú Thần Sứ đứng ngạo nghễ trên không, vẻ mặt lạnh nhạt.
Nếu như không có một con mèo cố gắng leo lên đùi ông, Chú Thần Sứ cảm thấy một màn này hẳn là được ghi vào lịch sử.
Phân thân mình đánh tan kim thân Thiên Vương, đây chính là sự kiện lớn.
Đáng tiếc, có một con mèo mập mạp đang ôm đùi mình, Chú Thần Sứ cảm thấy không cần được người ta ghi lại.
"Đúc nồi, ngươi thật lợi hại nha!" Thương Miêu giống như đang nịnh bợ, vui vẻ nói: "Mười tám bán thần khí này, hợp lại giống như một cái nồi nhỉ?"
Chú Thần Sứ không nói gì, hơi nhíu mày, nhìn vê phía Phương Bình trốn chạy nơi xa, nghĩ một chút mới nói: "Các ngươi không phải mục tiêu của Phong, mục tiêu của bọn họ là Phương Bình, và Lý Trường Sinh.
"Hay là cho ta đi, bản miêu rất lâu chưa ăn cơm, không có nồi nấu cơm..."
Nếu không phải Chú Thần Sứ ra tay, e là hôm nay gặp phiền phức lớn rồi.
Lúc này, mấy người lão Lý và Ngô Khuê Sơn đuổi tới, Ngô Khuê Sơn vẻ mặt cảm kích, nói: "Đa tạ tiền bối trượng nghĩa giúp đốt"
Đùi Chú Thần Sứ run lên, trong lòng thâm mắng, đã biết ngươi sẽ như thế này mà.
Đấu Thiên Vương thật rất mạnh, ít nhất lúc ấy mấy vị Phong Vân vẻ mặt đều cứng lại, không dám tùy tiện ra tay. Một khi bản nguyên bị phong ấn, dù bọn họ khá đông, đối đầu Đấu Thiên Vương, cũng đều là thập tử nhất sinh.
"..." Chú Thần Sứ không nói gì, ngươi muốn nói cái gì?
Thật ra... Phong nói không sai.
Chú Thần Sứ nhìn vê phía Ngô Khuê Sơn, lại nhìn lão Lý đang trâm mặc một chút, chậm rãi nói: "Đây là một lần đại thế, Nhân tộc lúc này trở thành trung tâm cơn bão, đã định trước sẽ lắm tai nạn. Phương Bình thành Nhân Vương, nhất định phải đối mặt một chút khó khăn, một chút nguy hiểm.
Nhân tộc càng xuất sắc, càng nguy hiểm!
Ta sẽ dẫn Lý Trường Sinh đi, phía Phương Bình... thân phận Nhân Vương đã định trước cần trải qua vô số khó khăn trắc trở, lão phu cũng không thể tự tiện nhúng tay."
Chuyện tương lai, tương lai hãy nói.
Chú Thần Sứ cũng không tị hiềm cái gì, khẽ thở dài: "Thế phải tranh! Ai cũng đang tranh! Tranh mệnh, tranh độ... yên lặng nhiều năm như vậy, chúng ta cũng không bằng lòng trở thành vai phụ, trở thành nhân vật râu ria, dân dần chết già trong bóng tối."
Giọng Chú Thần Sứ xa xăm: "Nhưng cũng như Phương Bình nói, lúc này, lão phu cũng không tổn thương gì nhân loại, hiện tại kẻ địch của các ngươi, cũng không phải là lão phu.
Hiện chỉ là bắt đầu thôi, đến cuối cùng... kể cả lão phu, kể cả Trấn Thiên Vương... cũng chưa chắc sẽ luôn đứng về phía nhân loại." Tam Giới này, đều chỉ có dựa vào bản thân, ngoại lực, từ đầu đến cuối chỉ là ngoại lực... Ngay cả con mèo béo này... nó cũng có cái theo đuổi."
Ngô Khuê Sơn vội nói: "Ý của tiền bối là..."
Chú Thần Sứ cười nhạo một tiếng, xoa đầu nó, cảm khái nói: "Vậy cứ tiếp tục ngoan ngoãn làm một con mèo ngoan! Đừng gây chuyện, tình hình của ngươi sau này không tốt hơn Phương Bình đâu, tự mình cẩn thận nhé..."
Thương Miêu u oán nói: "Ta chỉ là một con mèo, không đánh nhaul"
Chú Thần Sứ mỉm cười, thản nhiên nói: Mèo béo muốn mập hơn, muốn ngủ ngon, muốn ăn ngon, ít nhiều có thể ra chút sức, thế nhưng đừng cứ luôn trông cậy vào nó. Chiến lực của nó có mạnh hơn, cũng sẽ không thật sự chiến đấu đến chết vì Nhân tộc..."
Thương Miêu ôm bắp đùi của ông không tiếp lời.
Chú Thần Sứ đá Thương Miêu một cái, Thương Miêu vẻ mặt u oán, đá mèo làm gì?
Chú Thần Sứ ánh mắt sâu xa, lẩm bẩm: "Thế phải tranh, ai có thể tránh? Thương Miêu... giết Thương Miêu... có lẽ chính là thời khắc kết thúc đạo bản nguyên, mở ra đạo mới."
Chú Thần Sứ cúi đầu, nhìn Thương Miêu, có chút thương cảm nói: "Mèo mập, ngươi chết rồi... có lẽ mới là kết thúc thế này, kết thúc bản nguyên, mở ra thời đại tiếp theo."
Thương Miêu lẩm bẩm vài câu, không ai nghe rõ.
Sắc mặt Ngô Khuê Sơn hơi thay đổi, lão Lý lão liếc nhìn Thương Miêu, trâm giọng nói: "Thương Miêu giúp nhân loại ta nhiều lần, Nhân tộc chắc chắn sẽ không ngồi yên không quan tâm. Dù là Phương Bình, hay là mấy người bộ trưởng Trương, đều sẽ dốc toàn lực, chắc chắn sẽ không quên ân tình!"
"Các ngươi... vẫn quá yếu!" Chú Thần Sứ cảm khái một tiếng, tự giễu nói: "Có một số việc, phức tạp hơn các ngươi tưởng tượng! Lão phu... đã cảm ứng được một chút, e là một số người sắp xuất quan. Cuộc chiến 30 ngàn năm trước còn chưa kết thúc, vẫn đang kéo dài..."
Mọi người đều biến sắc. Cuộc chiến tranh đại đạo!
30 ngàn năm trước, cuộc chiến đại đạo của Sơ Võ và bản nguyên còn chưa kết thúc sao?
Chú Thần Sứ dạo bước trên không, vừa đi vừa nói: "Sơ Võ, bản nguyên, đại đạo mới... tương lai, đã định trước sẽ máu chảy thành sông. Người chết đều sẽ trở về, đời này phải có thắng bại, con đường tu luyện, đạo nào là thật, đạo nào là giả?"
Chú Thần Sứ hình như biết rất nhiều thứ, càng nói giọng điệu càng phức tạp.
Thương Miêu buông lỏng bắp đùi của ông, nhảy lên người hươu sao, tâm trạng hơi sa sút, lẩm bẩm: "Ngày ngày đánh lộn, ngày ngày đánh đấm! Đánh nhau đến mức đồ ăn ngon mất hất...'
Chú Thần Sứ bật cười, cũng không để ý tới nó.
Thương Miêu... mấu chốt của đạo bản nguyên.
Tương lai cũng gặp nhiêu khó khăn, vận mệnh nhiều thăng trầm.
Thiên Cẩu và đội trưởng đội bảo vệ mèo đã đi Thiên Phần, e là cũng muốn sớm giải quyết phiền phức, nếu không Thương Miêu đang ở đây, những người này cũng sẽ không cứ bỏ mặc nó mà rời đi.
Có chút nguy hiểm, vẫn ở chỗ sâu. Tam Giới mặc dù nguy hiểm, nhưng nhẹ nhàng hơn trong bóng tối nhiều.
Những người này chưa chết, cũng sẽ không ai tùy tiện động vào Thương Miêu. Sợ là sợ... những người này có thể bị vây ở Thiên Phần, đến lúc đó, tình cảnh Thương Miêu sẽ càng ngày càng nguy hiểm.
Mèo... ngươi cảm thấy ngươi là một con mèo, nhưng ngươi không phải!
Chú Thần Sứ ánh mắt phức tạp, năm đó Sơ Võ thất bại, lần này khẳng định sẽ càng chuẩn bị chu đáo.
Một số cường giả bản nguyên, cũng chưa chắc sẽ bảo vệ ngươi. Bản nguyên, sơ võ, quan hệ mật thiết không thể tách rời.
Dù sao cường giả bản nguyên cũng là cường giả thời đại Sơ Võ, bọn họ... chẳng lẽ cảm thấy bản nguyên là tốt?
Bản nguyên mạnh mẽ chỉ có chín Hoàng bốn Đế, những người khác... địa vị của họ chưa chắc cao hơn trước kia bao nhiêu. Không có bản nguyên, trở về sơ võ, đây là chuyện một số cường giả bản nguyên cũng đang lo lắng.
Chú Thần Sứ dạo bước trên không, không nói nữa.
Phía trước, Phương Bình quay người giao chiến với Bá Vương một lát, nhanh chóng trốn chạy, Đấu Thiên Vương lại đuổi giết.
Mấy người Ngô Khuê Sơn trơ mắt nhìn Phương Bình bị người đuổi giết, sắc mặt hết sức phức tạp.
Nhân Vương bị đuổi giết... Nhân tộc lại chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Bọn họ còn phải nhờ Chú Thần Sứ che chở, nếu không chỉ vướng chân Phương Bình.
Mà Chú Thần Sứ dù sao không phải người Tân Võ, ông cũng không toàn lực ứng phó, ý tứ bảo vệ Phương Bình.
Phương Bình... có thể thuận lợi chạy trốn tới Thiên Phần giả không?
Lúc này, trong đám người, Tưởng Hạo thở dài một tiếng, nói khẽ: "Có một số việc, chỉ có thể dựa vào chính hắn! Bá Vương... để ta đối phó!"
Dứt lời, thân thể phá không, nhanh chóng đuổi về phía trước.
Hắn chỉ có thể đối phó Bá Vương, chỉ sợ cũng chưa chắc là đối thủ.
Hiện tại, hắn kém xa... Đấu Thiên Vương, một khi bị phong ấn, rơi xuống chiến lực tuyệt đỉnh, sẽ bị giết ngay lập tức.
Nguy cơ lại đến!
Đấu Thiên Vương không quan tâm mấy người Chú Thần Sứ, lúc này chạy về phía sau Phương Bình với tốc độ cực nhanh. Thế giới nhỏ đã bị nổ nát lại xuất hiện!
"Trấn!"
Vừa chịu thiệt trước Chú Thần Sứ, nên Đấu Thiên Vương đang lửa giận ngập trời, phân thân Chú Thần Sứ cũng đánh tan kim thân của hắn, hắn chắc chắn không địch lại lão cổ hủ này, nên đành tìm đến Phương Bình trút giận.
Thế giới nhỏ hạ xuống gần sát Phương Bình.
Trong thế giới bản nguyên của Phương Bình tràn vào một cỗ khí bản nguyên khác thường, thuộc về kẻ đột nhập. Khí bản nguyên này hóa thành cánh cửa, giống như muốn phủ kín đại đạo.
Nhưng... Đại đạo của Phương Bình quá rộng. Khí bản nguyên này hình như không đủ nhiều, tạo thành một cánh cửa cao hơn mười mét, rộng năm sáu mét, ngăn ở bên ngoài đại đạo, nhưng đại đạo Phương Bình rất rộng, nên nhất thời không có tác dụng quá lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận