Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1323

Chờ các Tông sư đều đến khu vực tổ chức tiệc, Phương Bình không vội đi vào.
Hắn dùng lực lượng tinh thần tra xét đống lễ vật vừa nhận được, hồi lầu, không nhịn được thấp giọng mắng: "Một đám lão già đến ăn tiệc mà tặng cái này, không thấy ngại mặt hả?"
Mình phô trương như vậy, vốn tưởng rằng có thể nhận lễ vật mỏi tay, đếm tiền chảy nước miếng. Giờ thì hay rồi! Thu được một đống tranh chữ!
Hơn nữa, mấy thứ này không phải đồ cổ, toàn là tranh chữ do mấy ông bà già này tự viết tự vẽ.
Mặc dù tranh chữ do Tông sư tự viết là hàng hiếm, nhưng thứ này hắn có thể đem đi bán sao?
Rõ ràng không thể!
...
Cùng lúc đó.
Tại khu vực tổ chức tiệc.
Một nhóm Tông sư cười cười nói nói, ai nấy vô cùng hài lòng!
Tiệc rượu hôm nay, thịt được ăn là thịt yêu thú, hội trường nồng nặc năng lượng đến mức có thể hóa sương. Có người nào đó nhiều tiền lắm của, mang cả thiết bị đốt năng lượng đến, trực tiếp đốt đá năng lượng, phóng thích năng lượng, cả hội trường đãi tiệc nhìn như tiên cảnh!
Trái cây đều là quả năng lượng, nếu không phải sợ mất thể diện, các Tông sư đã định ăn sạch mấy chục bàn rồi!
Một ít võ giả trẻ tuổi, bao gồm thanh niên thành Trấn Tinh đều dại ra, Phương Bình thật hào phóng!
Mà những Tông sư này cũng cảm thấy rất hài lòng với lễ vật mà mình đưa.
Có người cười nói: "Nghe nói Phương Bình thích sưu tầm tranh chữ của võ giả cao cấp, lần này, chắc không phải mọi người đều tặng hắn thứ này chứ?"
"Các ngươi cũng chuẩn bị những thứ này?"
"Đúng đấy, Phương Bình thích mấy cái này lắm, mấy thứ tầm thường bọn ta không dám mang đến, hắn thích là được."
"..."
Các Tông sư cười hài lòng, đây là Phương Bình tự nói. Ngày đó, ở Thiên Nam địa quật, rất nhiều Tông sư đã nghe được, hẳn là không phải giả, hắn thích sưu tập, mọi người giúp hắn một tay, Phương Bình hẳn là rất hài lòng.
Trong đám người, Ngô Khuê Sơn cũng cười, cười chảy nước mắt.
Ha ha, này thì ham hố! Bây giờ lỗ nặng rồi chứ gì!
Thằng nhóc này không thích sưu tập tranh chữ của võ giả cao cấp đâu, mà là thích thu thập giấy nợ.
Bây giờ, không có giấy nợ, lại thu được một đống tranh chữ, chắc mở phòng tranh triển lãm được luôn.
Về phần Phương Bình phô trương lãng phí, đem ra nhiều thứ tốt để chiêu đã, Ngô Khuê Sơn cũng lười cho ý kiến. Những thứ này, cùng lắm chỉ trị giá bằng một thanh thần binh.
Ngày xưa thấy thần binh hiếm có, giá trị liên thành... Bây giờ, cũng chỉ vậy mà thôi!
Hiện tại, mọi người ăn ăn uống uống, lát nữa cũng phải móc đồ ngon trong túi ra trả cho thằng nhóc kia.
Quan trọng là, hôm nay Ma Võ thật sự nở mặt nở mày! Có một số lão già cảm thấy võ đại keo kiệt, bây giờ còn dám nghĩ như vậy không?
Ma Võ cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu tiền!
Hừ, cho các người đỏ mắt ao ước!
Ngô Khuê Sơn cười hài lòng, nhưng tâm tình bỗng sa sút ba phần, đậu móa, vì sao các ngươi đều đang bàn tán về thằng nhóc kia, hiệu trưởng Ma Võ còn ngồi ở đây nè nha!
....
Hội trường bữa tiệc ầm ĩ, náo nhiệt.
Nhân dịp Phương Bình còn chưa đi vào, đám thanh niên đều xì xào bàn tán, thì thào buôn dưa.
Tưởng Siêu thấy Tần Phượng Thanh cứ nhìn mình chằm chằm thì cảm thấy hơi buồn bực, nhỏ giọng nói: "Đầu trọc, ta không đắc tội ngươi chứ?"
Sao cái thằng này nhìn mình cứ như nhìn kẻ thù thế.
"Ngươi mới là đầu trọc!"
Tần Phượng Thanh lắc lắc mái tóc dài của mình, đúng vậy, hiện hắn vẫn giữ tóc dài ngang vai, nhìn rất ngầu, rất đỏm dáng.
Về phần đầu trọc... chuyện xưa như sương khói, ai còn nhớ được hắn từng để đầu trọc.
Sau khi phản bác lại, ánh mắt Tần Phượng Thanh có vẻ bất thiện nói: "Mập mạp, dù gì ngươi cũng có lão tổ tuyệt đỉnh, đâu đến nỗi phải mất mặt như thế chứ? Người nịnh bợ Phương Bình mà không sợ sẽ khiến lão tổ nhà ngươi mất mặt sao?"
Tưởng Siêu cứ nhìn hắn như vậy một lúc lâu, sau đó mới nói: "Đầu trọc, ngươi đây là..."
"Nhìn cái gì mà nhìn, ta chướng mắt loại người như ngươi, đồ không biết xấu hổ, bản thân không biết xấu hổ còn khiến người nhà mất mặt..."
Tưởng Siêu im lặng, thằng nhóc này nổi điên cái gì chứ. Ta đã chọc ngươi sao?
Tần Phượng Thanh khinh bỉ một phen. Lúc này, nhìn thấy Phương Bình đã xuất hiện ở cửa ra vào, Tần Phượng Thanh vẻ mặt khinh bỉ nói: "Chết tiệt! đây là loại người ta ghét nhất, đắc chí là lập tức ngông cuồng, mập mạp, ngươi cũng đừng học theo hắn, còn nữa, sau này hãy cách xa hắn một chút, tránh hắn làm hư ngươi."
Tưởng Siêu không nói gì, đầu trọc đang định đoạt tuyệt với Phương Bình sao?
Hơn nữa lần này, Tần Phượng Thanh hoàn toàn ngó lơ Phương Bình, hết sức khinh bỉ.
Nghe Tần Phượng Thanh nói một hồi, Tưởng Siêu vẫn im lặng.
Phía trước, Phương Bình chào hỏi mọi người xong thì nhanh chóng đi vào bên trong, bên đó là chỗ các vị Tông sư tụ họp. Sau khi Phương Bình đi, Tần Phượng Thanh khinh miệt hừ một tiếng, rồi nói: "Ngươi hãy nhìn thử xem, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, loại người như thế này là loại đáng xấu hổ nhất. Dáng vẻ này của hắn rất dễ làm hư người khác, hại người hại mình, sau này hãy cách xa hắn một chút."
Dứt lời, Tần Phượng Thanh hất mái tóc dài, gương mặt hiện lên nụ cười hiền hòa, sau đó nhanh chóng đi đến trước mặt Phương Viên, khi còn cách một đoạn đã tươi cười nói: "Bạn học Phương Viên, nghe nói năm nay ngươi sẽ tới Ma Võ, sinh viên mới nhập học, có biết việc lựa chọn đạo sư không? Vừa khéo, năm nay ta cũng hướng dẫn sinh viên mới. Võ giả cấp sáu của trường học đều cao tuổi rồi, có khoảng cách thế hệ lớn đối với thanh niên."
"..."
"Ngươi hãy nhìn Lý Hàn Tùng, ngươi biết biệt hiệu của hắn là gì không, là Đầu Sắt. Khi chiến đấu chỉ dùng đầu đâm vào người ta, nên sớm muộn cũng sẽ bị đụng thành đồ ngốc. Năm nay hắn cũng hướng dẫn sinh viên mới, ngươi dám chọn hắn làm đạo sư không?"
"..."
"Ngươi có nhìn thấy thầy Tống bên đó không? Ồ, ngươi biết hắn hả, ngươi biết thì quá tốt rồi. Thầy Tống này... nói thế nào nhỉ, chưa nói đến tuổi đã lớn, còn vô cùng cứng nhắc, trước kia còn bất hòa với anh trai ngươi. Nếu ngươi chọn hắn làm đạo sư, thì chắc chắn kẻ lòng dạ hẹp hòi đó sẽ trả thù ngươi."
"..."
"Cho nên, năm nay khai giảng, chọn đạo sư, chọn ta vẫn là lựa chọn tốt nhất. Quan hệ giữa ta và anh trai ngươi rất tốt, cũng có thể quan tâm chăm sóc ngươi..."
Tưởng Siêu trợn tròn mắt nhìn Tần Phượng Thanh ba hoa chích chòe.
Giữ thể diện một chút được không, vừa còn mắng Phương Bình chẳng là cái thá gì, bây giờ lại đi nịnh bợ em gái nhà người ta, còn muốn thu cô bé làm học trò... Trình độ mặt dày của đầu trọc thật khiến mình cảm thấy mặc cảm.
...
Phương Bình không quan tâm đến chuyện ở bên ngoài.
Lúc này, Phương Bình đã tiến vào bên trong, chào hỏi xã giao các vị Tông sư. Sau khi chào hỏi xã giao xong, Trương Đào cười nhạt nói: "Việc đấu giá thần binh cũng nên bắt đầu rồi..."
Phương Bình ngoài mặt nở nụ cười, nhưng trong lòng lại mắng té tát: Lão Trương quá đáng rồi. Ta khó khăn lắm mới tổ chức tiệc Tông sư được một lần. Thế mà vừa mở miệng, ngài đã nói ngay đến đấu giá thần binh, ngài có ý gì chứ?
Mắng thì mắng, nhưng Phương Bình vẫn cười nói: "Bộ trưởng đừng nóng vội, chuyện bán đấu giá còn đang được chuẩn bị. Hôm nay mời các vị tiền bối đến, chắc chắn sẽ để các tiền bối được lợi trở về, không uổng chuyến đi. Nhưng trước đó, ta còn chuẩn bị một trò chơi nhỏ, náo nhiệt một chút."
Điền Mục bên cạnh bật cười lớn nói: "Đã sớm nghe nói ngươi định trao giải thưởng, nói là muốn cổ vũ thanh niên một chút, nào, để chúng ta mở mang kiến thức một chút, xem ngươi có thể làm được trò trống gì."
Thật ra bình thường, bữa tiệc Tông sư chính là một cơ hội để mọi người thư giãn. Bình thường sẽ chỉ vui chơi giải trí chứ không để con cháu mình giao đấu.
Võ giả cũng không phải đi thi đấu biểu diễn, cho dù là con cháu mình thì các cường giả cũng sẽ không để bọn họ thi đấu bất cứ cái gì, không cần phải vậy. Nhưng mọi người muốn xem thử xem Phương Bình muốn làm gì. Không phải tên nhóc này muốn chơi chút trò mới sao, bọn họ muốn nhìn xem có có thể mới đến đâu.
Phương Bình thấy thế cười cười, sau đó khẽ ho một tiếng. Dù âm thanh không lớn, nhưng các võ giả cấp thấp ở bên ngoài đều cảm thấy như âm thanh ở ngay bên tai, lập tức ánh mắt đổ dồn về phía Phương Bình.
Lúc này Phương Bình cười vang nói: "Hôm nay, mọi người đến Ma Võ là vinh hạnh của Phương mỗ. Nhân cơ hội này, Phương Bình đã chuẩn bị cho mọi người chút quà nhỏ, chơi trò chơi nhỏ, náo nhiệt một chút. Bất cứ ai muốn đều có thể tham dự."
Dứt lời, Phương Bình nhìn mọi người giữa sân nói: "Mọi người đứng ra xung quanh, trò chơi rất đơn giản, ta tin mọi người sẽ hài lòng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận