Toàn Cầu Cao Võ

Chương 258: Chân lý chiến pháp (2)

"Có vài loại chiến pháp bán ngoài lề đường, tuy rằng cũng có vài loại là công pháp nhập môn, nhưng cũng có không ít võ giả sơ cấp sao chép công pháp của tiền nhân, cải biên lại mà thành.
Em cầm trong tay vũ khí hợp kim cấp D, nếu hiểu được cách tụ lực tại một điểm, dưới sức bạo phát của tam liên trảm, chém đứt hợp kim cấp D cũng không phải là chuyện mơ mộng hão huyền gì!”
Nói xong, Lữ Phượng Nhu bỗng nhiên có chút kỳ quái nhìn cậu, nói: "Chẳng lẽ em cho rằng ở cấp một, em có thể làm được thất liên trảm sao?"
"A?"
"Em sẽ không thật sự nghĩ vậy chứ?"
"Không..."
“Mặc kệ em có nghĩ như vậy hay không, lập vứt bỏ ngay suy nghĩ đó cho tôi! Chiến pháp trung cấp dành cho võ giả cấp ba.
Võ giả cấp một bình thường khí huyết khoảng 180 - 250 cal.
Võ giả cấp hai, khí huyết khoảng 250 - 400 cal.
Võ giả cấp ba, đây là một giai đoạn võ giả khá rộng!
Cấp ba tôi luyện xương sống. Tuy xương sống chỉ có 51 đốt, nhưng mỗi đốt xương đều là xương lớn, đặc biệt là khung xương sống!
Tôi luyện xương sống hoàn tất, hệ thống xương cốt triệt để hình thành một hệ tuần hoàn. Xương sọ lúc này không tham gia vào hệ thống này.
Cho nên, mỗi lần tôi luyện xong một đốt xương sống, cũng đồng nghĩa với việc khí huyết tăng vọt. Sau khi hoàn toàn thông suốt, thì lại bước lên một tầm cao mới!
Ở giai đoạn cấp ba, khí huyết của võ giả từ 400 cal kéo dài lên đến 1000 cal là cực hạn, em hiểu ý tôi không?”
Phương Bình có chút chấn động nói: “Khí huyết của võ giả cấp ba có thể cao hơn 1000 cal?”
“Tuỳ từng người, 1000 cal là cực hạn, hoặc nên noia 999 cal là một ngưỡng cực hạn, dù là võ giả hai lần tôi cốt cũng như vậy…”
Phương Bình lần này lại càng bất ngờ, lập tức nói: “Ý của cô là, mặc kệ là tôi cốt hai lần hay ba lần, ở giai đoạn cấp ba, khí huyết tối đa đều là 999 cal?”
“Không sai, đương nhiên, vẫn là câu nói kia, tuỳ người. Đến giai đoạn đó, rất ít khi đo lường khí huyết, có vượt qua giới hạn hay không, nếu bản thân không nói, cũng chẳng có mấy người biết.”
Lữ Phượng Nhu giải thích một câu, lại nói: “Những thứ này đều là vấn đề ngoài luồng thôi, ý tôi muốn nói là chiến pháp trung cấp đều là chuẩn bị cho võ giả cấp ba, hoặc võ giả đỉnh cấp hai.
Vì sao?
Khí huyết hạn chế!
Mỗi một đao của Bạo Huyết Cuồng Đao, nếu muốn chân chính phát huy thực lực, khí huyết bạo phát cho mỗi đao phải tầm 100 cal, em có thể làm được sao?
Một đao vừa rồi của em, khí huyết bộc phát không quá 20 cal, xem như là phiên bản thiếu uy lực của Bạo Huyết Cuồng Đao.
Cho dù em có bạo phát được 7 đao liên tiếp, thật ra cũng chỉ là bắt chước giống mà thôi, chứ không phải bản hoàn chỉnh.
Ở giai đoạn này, không cần học nhiều chiêu thức, mà cần học sâu! Một đao chém xuống, có thể tốn kém hơn trăm cal khí huyết, vậy võ giả cấp một cấp hai đều sẽ bị em chém chết chỉ với một đao, hiểu ý tôi không?”
Phương Bình đương nhiên hiểu.
Võ giả bình thường giao thủ với nhau, khí huyết tiêu hao không phải một lần, mà từng chiêu thức đều tiêu hao khí huyết.
Giống như Phương Bình, Trạc Cước của cậu toàn lực xuất chiêu, nhiều nhất cũng khoảng 10 cal, trên thực tế, đó là trường hợp đặc biệt. Bình thường, toàn lực bạo phát, một chiêu Trạc Cước chỉ tiêu hao chừng 5, 6 cal khí huyết mà thôi.
Cho nên với khí huyết trên 300 cal của Phương Bình, nếu dùng Trạc Cước, có thể liên tục bạo phát 40, 50 cước, tiền đề là không mở hack khí huyết.
Cơ thể con người cần một lượng khí huyết cơ bản duy trì sự sống, nếu khí huyết thấp hơn 100 cal, cơ thể sẽ suy nhược.
Phương Bình có khí huyết hơn 300 cal, nhưng khí huyết có thể sử dụng là khoảng hơn 200 cal.
Giống như một đạo vừa rồi, Phương Bình tiêu hao không ít, gần 20 cal.
Một đao như vậy, cậu có thể trảm chừng 10 đao, không thành vấn đề.
Nếu muốn tiếp tục đánh chém, vậy phải bổ sung khí huyết rồi.
Một chiêu Bạo Huyết Cuồng Đao 20 cal khí huyết và một đao 100 cal khí huyết có thể có uy lực giống nhau sao? Hiển nhiên không thể.
Lúc này không chỉ đơn thuần là vấn đề khí huyết, mà còn là vấn đề về xương cốt và kinh mạch, khả năng chịu lực bộc phát của da cũng có hạn.
“Võ giả cấp ba, khí huyết cao, cho nên coa thể tu luyện ngũ liên trảm, thất liên trảm.
Em không được, với tình trạng của em, tôi nói rồi, bắt chước thì còn được, chứ muốn dùng thất liên trảm chân chính, em sẽ trực tiếp tiêu heo toàn bộ khí huyết. Khí huyết hết sạch, cơ thể sẽ có kết cục gì, em có biết không?”
Phương Bình lắc đầu.
“Khí huyết bị rút khô cạn, em nói xem còn có thể là kết cục gig? Thây khô chứ gì! Cho nên đừng có mơ mộng hão huyền nữa.
Chờ đến khi em một đao trảm xuống, có thể bùng nổ uy lực của 50 cal khí huyết, thì có thể đạt được mức tam liên trảm, tứ liên trảm.
Lực bộc phát như vậy, chặt đứt binh khí hợp kim cấp F cũng không phải không thể.”
Những việc này, Lữ Phượng Nhu trước giờ chưa từng nói, trên thực tế, mọi người cũng không để ý.
Đều là võ giả cấp một, ai mà để ý đến chuyện đó.
Bất kể là chiến pháp cơ bản hay là chiến pháp sơ cấp, cũng chưa chạm đến cực hạn võ giả, sẽ không vì tu luyện chiến pháp chuyên sâu đến mức tiêu hao hết khí huyết. Nhưng chiến pháp trung cấp thì có thể.
Thật sự nếu như có thiên tài có thể tu luyện Bạo Huyết Cuồng Đao đến mức có thành tựu lớn, đến mức mỗi đao bạo phát tầm 100 cal, thì ba đao bổ xuống, hầu như không ai có thể sống.
Lần này, Phương Bình cũng rõ ràng vì sao yêu cầu tu luyện chiến pháp trung cấp lại khắt khe hơn rồi. Đây cũng vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.
“Hiện tại em phải làm hai chuyện!
Thứ nhất, học cách khống chế sức mạnh, không được để sức mạnh phân tán.
Thứ hai, học được cách bộc phát lực khí huyết lớn hơn. Khí huyết bạo phát càng lớn, uy lực càng lớn, hai cái này là tỉ lệ thuận với nhau.
Nếu không, dù cho em có học được thất liên trảm, uy lực một đao cũng chỉ có 5, 6 cal thì có nghĩa lý gì?
Chiêu thức còn phải xem ai sử dụng, đây chính là đạo lý này.”
Phương Bình vội vàng gật đầu, tiếp đó lại hỏi: “Đạo sư, nói như vậy, chiêu thức có lực sát thương lớn hay nhỏ đều có liên quan đến khí huyết bạo phát cho mỗi chiêu. Vậy có nghĩa là, võ giả cấp một cũng có thể đánh giết võ giả cấp ba?
Võ giả cấp một nếu như bạo phát một chiêu 100 cal khí huyết, và nếu võ giả cấp ba không bằng hắn…”
Lữ Phượng Nhu tức giận nói: “Không phải rất bình thường sao? Hiện tại kéo một võ giả cấp ba mà chỉ có khí huyết đến, bị em một đao chém chết thì rất kỳ quái sao?”
"Đừng chỉ nhìn cấp bậc!
“Chính phủ hiện đang bàn luận chính sách định cấp lại, thực ra là đang thảo luận lại xem có nên dùng lực bộc phát chiêu thức và sức bền để xác định cấp bậc.”
"Thì ra là như vậy."
Lữ Phượng Nhu lại nói thêm một khái niệm mới: “Thực ra trong mắt rất nhiều võ giả phái thực chiến, nếu một võ giả có thể xuất chiêu, mỗi chiêu có thể bộc phát 1/10 khí huyết, đây mới xem như chân chính khống chế được lực lượng khí huyết.
Khí huyết của em 300 cal, vậy một chiêu của em phải bùng nổ 30 cal lực sát thương thì mới xem như em nắm vững được cách vận dụng khí huyết.
Nếu một chiêu có thể bùng nổ 1/5 lượng khí huyết, chiêu này được gọi là chiêu sát thủ.
Nếu có thể đạt đến 1/3 hoặc thậm chí là 1/2 lượng khí huyết, được gọi là tuyệt chiêu!”
"Vậy nếu..."
Phương Bình còn chưa kịp hỏi, Lữ Phượng Nhu đã ngắt lời nói: "Nếu là toàn bộ bạo phát, đó là chết chiêu, bạo phát xong, em cũng chết rồi!"
"Khụ khụ khụ..."
Phương Bình vội ho một tiếng, cô nói rất có lý, không thể nào phản bác được.
“Nếu em có thể luyện Bạo Huyết Cuồng Đao đến mức bạo phát một đao 100 cal khí huyết, cũng đồng nghĩa với việc em đã có tuyệt chiêu. Đòn sát thủ và tuyệt chiêu này trên lý thuyết không có liên quan gì đến công pháp, mà quan trọng ở chỗ tự thân khống chế thế nào, không phải là một loại công pháp tiêu biểu, hiểu không?”
Phương Bình tiếp tục gật đầu!
Điều này nói rõ, bất kể là chiến pháp gì cũng có thể trở thành đòn sát thủ, là tuyệt chiêu, quan trọng là cách khống chế lực lượng của em.
Nếu Phương Bình có thể tu luyện chiến pháp cơ bản đến mức độ đó, vậy chiến pháp cơ bản kia chính là tuyệt chiêu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận