Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2089: Sóng Gió (2)

Trương Đào đấm ra một quyền, thiên ngoại thiên vững chắc đến mức vết nứt hư không cũng không thể cắt chém, nhưng bây giờ nó lại bỗng nhiên lay động, trên bầu trời, một vết nứt màu đen hiện ra.
Sắc mặt Ô Ma Nữ Đế tái xanh!
Trương Đào lạnh nhạt nói: "Chỉ có thế này? Mà đòi ngăn ta? Ta không muốn mạnh tay mà thôi, nếu không, ta hoàn toàn có thể đánh sập nơi này! Coi như ngươi xui xẻo, ở ngay dưới mắt ta mà cũng dám dùng lực lượng tinh thần tra xét, muốn chết đúng không!
Đối với những nhân vật trong thần thoại như các ngươi, ta không muốn chủ động khai chiến, nhưng không có nghĩa là ta không đánh được!
Chịu nghe lời ta thì dễ bàn. Nếu không nghe, ta cũng không biết mình sẽ làm gì!
Chớ ép ta giết một vài người trong số các ngươi dọa chết đám người còn lại!"
"Ngươi cũng quá tự tin!"
Thời khắc này, Ô Ma Nữ Đế trông như Thiên Thủ Quan m, phía sau bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều cánh tay, cầm các loại thần binh trong tay, khí cơ bộc phát, lạnh lùng nhìn về phía Trương Đào.
"Ba đầu sáu tay? Đầu thì sao? Nào, biến ra thêm mấy cái đầu nữa, nhìn không thuận mắt thì để thuận tay chém rớt mấy cái cho ngươi!"
Dứt lời, Trương Đào bước tới, như dịch chuyển tức thời, ngay lập tức xuất hiện trước mặt Nữ Đế, trực tiếp bóp lấy một cánh tay của bà, dứt khoát bẻ gãy.
"Thứ quái quỷ gì, chỉ có thế này thôi sao?"
Trương Đào bẻ gãy cánh tay xong, mặc cho Ô Ma Nữ Đế chạy ra xa ngàn mét, ông cầm cánh tay nhìn một chút, lắc đầu nói: "Quá yếu! Ngươi chắc hẳn là lên cấp chín từ kim thân tầng bảy sơ cấp, sau đó mới rèn luyện kim thân đến đỉnh tầng bảy. Bản nguyên cũng chỉ có một con đường, còn chưa tới 10 ngàn mét, chắc là khoảng 8 ngàn mét. Thế mà cũng có thể xưng đế sao?"
Trương Đào hơi khó hiểu, hỏi: "Đại Đế trong miệng các ngươi đều cho ta cảm giác không quá mạnh, tại sao vậy? Bản nguyên chưa tới 10 ngàn mét, cũng không tính là ngắn, 8000 mét cũng đã không tồi rồi. Được tăng cường sức mạnh 1.8 lần, cơ sở của ngươi cũng khá, tầm 300 ngàn cal khí huyết.
Tính tính, lực bộc phát khoảng 840 ngàn cal, tầm đó chưa đủ Phong Hào mà nhỉ?"
Xa xa, sắc mặt Ô Ma thay đổi bất định, chậm rãi nói: "Chúng ta bị thương chưa lành mà thôi! Năm xưa, có bị cường giả ám sát, đánh vỡ kim thân của chúng ta, kim thân mới rèn lại sau này không mạnh bằng trước kia. Bằng không..."
"Bằng không thì sao? Dù ngươi có triệu cal khí huyết thì lại làm sao?"
Trương Đào xì cười một tiếng, cân nhắc nói: "Nhưng ta cảm thấy rất hứng thú với người muốn ám sát các ngươi, là ai? Mạc Vấn Kiếm sao? Chắc là không phải hắn! Đám người thiên ngoại thiên trốn trốn tránh tránh trên Trái Đất như các ngươi, Mạc Vấn Kiếm sẽ không ra tay ác độc!
Thế nghĩa là có người khác đúng không? Người ở Trái Đất, có thực lực đánh được các ngươi, ta đại khái đã đoán được là ai rồi!"
Nói xong, Trương Đào không nhịn được nói: "Lựa chọn của ngươi là gì? Ta nói rồi, hợp tác với ta, không cần lão yêu bà ngươi phải xuống núi! Chớ ép ta, một lần cuối cùng, phải biết quý trọng!"
"Ngươi bá đạo như vậy, không sợ chúng ta bất mãn sao!"
"Sợ cái gì?" Trương Đào khẽ cười nói: "Các ngươi có thể thử xem! Thử xem có thể giết ta như giết Mạc Vấn Kiếm năm đó không! Có lẽ thực lực của ta không bằng Mạc Vấn Kiếm, nhưng ta độc ác hơn hắn nhiều!
Hắn phải cân nhắc rất nhiều thứ, một lòng muốn báo thù, lại có chút do dự, còn bị sư môn ảnh hưởng. Sợ liên lụy sư môn, trước khi hành động còn phải phản bội sư môn... Kẻ như thế, dù có mạnh đến đâu cũng có điểm yếu!
Năm xưa các ngươi thành công vây giết hắn ở núi Tử Cái, nguyên nhân chính đại khái đến từ sư môn của hắn. Ngươi cảm thấy ta sẽ lo lắng nhiều thứ như vậy sao?
Thật ra ta thích danh hiệu Xà Vương hơn, có lẽ các ngươi nên thử để một con rắn độc có thực lực cấp Đế nhìn chằm chằm các ngươi cả ngày lẫn đêm, là cảm giác như thế nào!
Ô Ma, lời ta nói, ngươi có nghe hiểu không? Nếu hiểu, vậy thì quyết định đi!
Ta là Trương Đào, không phải Mạc Vấn Kiếm, hắn còn có chút tôn trọng dành cho các ngươi, ta thì không. Ta thuộc về thời đại Tân Võ, đối với các ngươi, ta không có chút cảm kích nào, đừng có ép ta!"
Sắc mặt Ô Ma Nữ Đế liên tục thay đổi, chậm rãi nói: "Trương Đào... Ngươi cũng không cần ra vẻ bí ẩn! Ngươi đi đạo Nhân Hoàng, nếu giết sạch nhân gian, ngươi cũng sẽ "thân tử đạo tiêu", điểm yếu của ngươi rõ ràng hơn Mạc Vấn Kiếm nhiều!"
"Đúng đấy!" Trương Đào cười nói: "Ngươi nói không sai! Đó là điểm yếu của ta, nhìn là biết ngay! Vậy thì sao? Ngươi cảm thấy ta giết các ngươi nhanh hơn, hay là các ngươi giết nhân loại nhanh hơn? Các ngươi có thể thử!
Huống hồ, ngươi thật sự cho rằng ta không hề có chuẩn bị gì sao? Nhân loại bất diệt, ta bất diệt! Ta giấu đi một số người, tốt xấu gì cũng còn hy vọng sống, các ngươi đánh nổ Trái Đất, ta cũng có thể cố hết sức một lần cuối cùng, tiêu diệt các ngươi... Chẳng sao hết!"
Sắc mặt Ô Ma bất biến, nhưng cũng không trả lời. Trương Đào có chút không kiên nhẫn, ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác, khí cơ bạo phát, tạo thành từng vết nứt màu đen.
"Trông ngươi rất tự tin, cảm thấy ta không dám giết ngươi! Có phải là cảm thấy ta dễ tính quá không?"
Rắc rắc!
Trương Đào vừa nói chuyện vừa dịch chuyển phá không, tay biến thành ưng trảo, trực tiếp tóm lấy cánh tay của đối phương, ngay lập bẻ gãy.
"Còn chưa khôi phục thực lực mạnh nhất thì thành thật một chút cho ta! Xem ra kẻ ám sát các ngươi vẫn có chừng mực, ít nhất vẫn cần một hai năm mới có thể khôi phục đến trạng thái đỉnh cao, thú vị đấy, thực lực của người này mạnh hơn ta bây giờ!"
Trương Đào nói xong, Ô Ma Nữ Đế lại lần nữa phá không rời đi, nhưng từ đầu đến cuối đều không đánh lại, sắc mặt rất khó nhìn.
Rất mạnh! Đối phương thật sự có thực lực cấp Đế! Mà bọn họ, tuy được gọi là Đại Đế, nhưng còn chưa khôi phục lại thực lực đỉnh phong, vẫn còn thiếu một chút nữa mới tới cấp Đế.
"Ngươi muốn thế nào?" Ô Ma lạnh lùng hỏi một câu.
Trương Đào bật cười, lạnh nhạt nói: "Ai cũng vậy, chỉ có bị đánh mới nhớ tới đau! Rất đơn giản, ta không phải đã nói rồi sao? Chân Thần xuống núi, kéo thêm ít nhất 3 cấp chín, gia nhập Thiên Bộ, giúp đỡ chinh chiến! Còn vị Chân Thần kia..."
Trương Đào vừa nói xong, bóng người đã hơi động. Sau một khắc, phía dưới đã có tiếng nổ vang lên. Ánh mắt Ô Ma Nữ Đế biến ảo chập chờn, nhưng không nhúng tay. Sau một chốc, Trương Đào nhấc theo một bóng người, cũng là nữ.
Trương Đào như đang xách gà con, giữ chặt đối phương trong tay, cười ha hả nói: "Nghe lời chút đi! Nhân loại cũng không có nhiều tuyệt đỉnh nữ! Sau khi đến Thiên Bộ, ngoan một chút, không cần ngươi phải liều mạng, nhưng đám Chân Thần thiên ngoại thiên các ngươi cũng phải bán mệnh mới có đường sống!"
Nói xong, ông cúi đầu nhìn về phía vị nữ Chân Thần không phục kia, nhíu mày nói: "Không phục? Được, cho ngươi cơ hội!"
Dứt lời, ông tiện tay ném đối phương ra xa, đối phương trực tiếp đụng cái ầm vào không gian, lảo đảo bay đến chỗ Ô Ma.
"Hai người các ngươi cùng tiến lên! Đến, xem ta dùng một tay đánh chết các ngươi!"
Trương Đào vô cùng càn rỡ, cười nói: "Nể tình các ngươi là nữ, ta cho các ngươi chút mặt mũi! Ta cũng biết thương hương tiếc ngọc! Các ngươi nhìn Phương Bình đi, thằng nhóc đó mới là lòng dạ độc ác, sao có thể đánh nữ võ giả như vậy được? Sao có thể tùy tiện đánh xuyên qua ngực người khác chứ?
Đánh nổ đầu bọn họ không phải sẽ nhanh gọn lẹ hơn rất nhiều sao? Cần gì phải dùng cách đánh xấu xí như vậy chứ!
Nhìn ta nè, đánh chết nữ Chân Vương, trừ việc không có đầu, vóc người đều được bảo tồn hoàn hảo, sau này sống lại, có lẽ vóc dáng vẫn còn đẹp, không đến mức bị đánh dẹp lép!"
Ông vừa nói xong, sắc mặt của hai vị đối diện đã xanh mét.
Trương Đào vẫn có thời gian rảnh rỗi xem đồng hồ, liếc mắt nhìn, mở miệng nói: "Sắp tới giờ ăn trưa rồi, ta còn phải trở về ăn cơm, hai vị, một phút, sau một phút, ta sẽ không thương hương tiếc ngọc nữa đâu!"
Ô Ma trầm giọng nói: " Phương Bình mà ngươi nói... Là cái tên bên ngoài sao?"
"Không sai!"
"Hắn là người chấp chưởng Thiên Bộ?"
"Không sai."
"Hắn chỉ là một võ giả kim thân, có gì tư cách để Chân Thần đi theo?"
Giọng điệu của Ô Ma vô cùng lạnh lẽo, đây mới là nguyên nhân khiến bà không lên tiếng. Nếu là đi theo làm tùy tùng cho Trương Đào, có lẽ bà đã sớm đồng ý.
Bên cạnh bà, vị nữ Chân Thần kia cũng quát lên: "Chỉ là một võ giả kim thân, ngươi dám để cho bản tọa đi theo hắn, buồn cười!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận