Toàn Cầu Cao Võ

Chương 400: Lịch Yêu Hoàng, Vực Nam Thất

Hoàng Cảnh câm nín, thằng nhóc ngươi giỏi lắm!
Một tên võ giả cấp năm, bây giờ lại dám trêu chọc cường giả cấp chín, ngươi là thật không biết chữ "chết" viết như thế nào!
"Được, ta giúp ngươi, với lại nhớ đi kiểm tra thân thể, chuyện liễm tức phải giải thích rõ ràng, đừng để kẻ khác mượn cớ gây chuyện.
Còn chuyện cổ phần thì... Ta sẽ thăm dò thái độ của hai công ty lớn trước, đến lúc đó rồi tính xem sẽ làm thế nào."
"Tốt, vậy ta đi trước, nếu hiệu trưởng không có gì làm thì đến phòng tu luyện đi, cung cấp chút lực lượng thiên địa cho mọi người..."
Nói xong, Phương Bình cất bước rời đi.
Hoàng Cảnh nghiến răng đến muốn nát luôn!
Thằng nhóc ngươi giỏi lắm, dám sai lão tử làm việc?
Lão tử không tu luyện sao?
Nhưng suy nghĩ lại thì... Hoàng Cảnh thở dài, quên đi, rảnh rỗi thì đi xem một chút, cũng không thể hy vọng hết vào nó được.

Sau đó hai ngày, Ma Võ không có quá nhiều hành động.
Phương Bình đến phòng nghiên cứu, kiểm tra tỉ mỉ một lần, chính phủ Ma Đô và Quân bộ Ma Đô đều cử người đến, đối với cách giải thích của Phương Bình, đa số đều tán thành.
Nếu thật sự thích hợp với toàn nhân loại, Phương Bình không cần phải giấu.
Nếu như muốn giấu, hắn cũng không sẽ dùng đến.
Việc này, bên phía Ma Đô chưa từng truy hỏi, chắc là qua được rồi.

Ngày 31 tháng 12, Phương Bình nhận được vài tin tức.
Thứ nhất, đám người Trần Vân Hi tiến vào Nam Giang địa quật rồi!
Thứ hai, Nam Giang Võ Đại, phó hiệu trưởng, võ giả đỉnh cấp sáu tiếp nhận chức vị hiệu trưởng, vị đỉnh cấp sáu của Học viện Binh Khí đảm nhiệm chức phó hiệu trưởng.
Lần đầu tiên xuất hiện tình huống không có cường giả đỉnh cấp sáu trong số bốn vị viện trưởng của bốn đại học viện.
Hội trưởng hội võ đạo Vương Kim Dương không thay đổi chức vị, ngược lại được đảm nhiệm thêm một chức vị ảo, phó tổng đốc Nam Giang!
Việc này khiến người ta khá là tò mò.
Nam Giang tốt xấu gì cũng là một tỉnh lớn, dù Vương Kim Dương chỉ đảm nhiệm chức vụ ảo, trên thực tế vẫn chưa đảm nhiệm chức gì ở phủ Tổng đốc Nam Giang, nhưng một thanh niên sắp 21 tuổi lại có thể nhậm chức trong phủ Tổng đốc, cũng khó có thể tưởng tượng!
So với chuyện này thì, chuyện khác liền có vẻ bé nhỏ không đáng kể.
Kinh Võ, đầu não hội võ đạo thành lập một lớp huấn luyện đặc biệt. Vì sao lớp huấn luyện đặc biệt này lại được thành lập, người ngoài không ai biết.
Nhưng Phương Bình biết... Chủ yếu được lập ra để đào tạo kỹ năng với thích ứng địa quật.
Nói tóm lại, chủ yếu giảng dạy bộ pháp và phương pháp đào động, đương nhiên, phương pháp đào thành động cũng không ra gì, dựa theo cách nói của Lý Hàn Tùng trong điện thoại thì đây là nghiên cứu cách sinh tồn trong địa quật.
Lý đầu sắt lần này thật sự bị kích thích!
Sau khi trở lại thì dốc hết sức chủ trương muốn mở lớp huấn luyện đặc biệt.
Lãnh đạo Kinh Võ không đồng ý... Không đồng ý thì, Lý đầu sắt dọa, nếu không đồng ý, hắn sẽ mang học sinh đến Ma Võ học!
Đương nhiên không phải chuyển trường, chỉ là mang theo người đi Ma Võ học cách sinh tồn.
Lời đó vừa thốt ra, dù lãnh đạo Kinh Võ tức giận gần chết, cũng bóp mũi chấp nhận. Thật nếu để cho tên khốn này mang người đến Ma Võ, còn có thể mang người về sao?
Kết quả là, Kinh Võ có thêm một lớp huấn luyện đặc biệt.

Hội võ đạo.
Phương Bình bị hành động của Lý Hàn Tùng chọc cười đến mức đau bụng.
Lý đầu sắt quá giỏi!
Hắn nghĩ gì vậy chứ?
Lẽ nào Lý đầu sắt thật sự cảm thấy những học viên cấp ba, cấp bốn này có cơ hội thăm dò địa quật, hơn nữa còn bị rất nhiều cường giả truy sát?
Hay là, những tên này có hi vọng đào được mỏ năng lượng?
Chuyện ở Nam Giang địa quật, đúng là trường hợp đặc biệt, nếu Lý đầu sắt không theo Phương Bình tham gia vào nhóm đầu tiên tiến vào, mà tiến vào sau, căn bản sẽ không xuất hiện tình huống như vậy.
Nhưng không, hắn đã theo Phương Bình, và bị rất nhiều cường giả cấp năm, cấp sáu truy sát, cuối cùng ngay cả cao cấp cũng chọc tới.
Đám người Trần Vân Hi tiến vào địa quật, sẽ không có chuyện như thế xảy ra, bị rất nhiều cường giả truy sát, đương nhiên là không bình thường.
Nếu áp lực thật sự quá lớn, bọn họ cũng sẽ sớm rút lui.
Một cú điện thoại của Lý Hàn Tùng, khiến Phương Bình cũng bớt lo lắng cho nhóm người Ma Võ đang vào địa quật.
Bọn họ tiến vào địa quật, Phương Bình cũng không biết lần này sẽ có ai hy sinh hay không.
La Nhất Xuyên dù là cường giả đỉnh cấp sáu, còn mang theo không ít đạo sư trung cấp đi vào, nhưng ở địa quật, bất ngờ ở khắp mọi nơi.
Ở địa quật, không chỉ có cường giả địa quật mới là uy hiếp. Yêu thú, tuyệt địa, cũng là uy hiếp đối với nhân loại.
Phương Bình không gặp trúng nhiều, đó là vì hắn xuống địa quật ít, trước sau cũng chỉ có ba lần, chỉ như vậy, đã gặp phải Giảo cấp tám.
Đang muốn nói, Tần Phượng Thanh lẫm lẫm liệt liệt đẩy cửa vào, tựa trên ghế sofa, bắt chéo hai chân nói: "Đồ đâu?"
Phương Bình liếc hắn một cái, nhíu mày nói: "Còn chưa đưa tới."
"Chậm như vậy? Làm việc kiểu gì thế?"
Phương Bình lại nhíu mày, cười híp mắt nói: "Ngươi là đang nói ta làm việc không ổn?"
Tần Phượng Thanh hình như đã ngửi thấy mùi không lành, vội ho một tiếng, cười ha hả nói: "Đâu có nói ngươi, ta nói Quân bộ làm việc quá chểnh mảng, sách đưa tới từ lâu rồi, đến bây giờ còn chưa kết quả!"
"Sắp rồi, ngày hôm nay sẽ đến thôi."
Nói xong, Phương Bình lại nói: "Ngươi bao lâu có thể đến đỉnh cấp bốn?"
Tần Phượng Thanh liếc mắt nhìn hắn, châm chước chốc lát nói: "Cuối năm."
Phương Bình nhẹ nhàng gõ gõ bàn, một lát sau mới mở miệng nói: "Vậy đi, chờ ngươi đến đỉnh cấp bốn, hai ta cùng đi đào cái mỏ năng lượng kia..."
"Không được!"
Tần Phượng Thanh cự tuyệt!
Tuyệt đối không được!
Phương Bình lạnh nhạt nói: "Ngươi cho rằng ta muốn chiếm chút xíu mỏ năng lượng đó hả?
Đá năng lượng mà ta đã thấy, ngươi đời này cũng không thể nào với tới.
Ta là vì Ma Võ, từ ngày mai, phòng năng lượng bắt đầu chính thức mở ra.
Trường học sẽ cung cấp tiền trước, nhưng đá năng lượng đâu có nhiều như vậy, dùng tiền cũng chưa chắc mua được nhiều như vậy.
Tuy trong tay ta cũng có, nhưng không đủ.
Ta Phương Bình là vì cá nhân ta sao?
Nếu không vì Ma Võ, ta đâu cần phải cầu Tần Phượng Thanh ngươi, làm người đừng quá ích kỷ. Huống hồ nếu ta không đi, ngươi có chắc là ngươi có thể đào được những mỏ năng lượng này không?
Cao cấp tọa trấn, dù chỉ là cấp bảy, ngươi cũng phải chết!"
Tần Phượng Thanh rầu rĩ nói: "Ta mặc kệ, ngươi đừng lừa ta, ta cũng phải tu luyện, tài nguyên tu luyện của ngươi nhiều xài không hết, ta đâu có.
Những người khác tu luyện đều do chính mình cướp được, lẽ nào ta không phải liều mạng cướp tài nguyên tu luyện sao?
Đừng có lừa ta, ta không phải tên ngu ngốc kia, đại sư tử cũng bị ngươi lừa choáng váng."
"Đường lão sư, ngài đã tới."
Phương Bình đứng dậy, bắt chuyện một tiếng.
Tần Phượng Thanh cũng không quay đầu lại, hừ nói: "Đừng có dùng chiêu này nữa, giả vờ làm ta sợ chứ gì? Có tác dụng không? Ngươi có dùng Tông sư hù dọa ta cũng không sợ!"
"Không dám, ai có thể dọa được Tần Phượng Thanh ngươi?"
Phía sau, giọng của Đường Phong nhẹ nhàng vang lên.
Sắc mặt Tần Phượng Thanh trong chớp mắt cứng ngắc!
Đậu má, ngươi đùa ta?
Thật sự đến mới chết!
Đây là hội võ đạo, đại sư tử tới đây làm gì?
Phương Bình cười cười liếc mắt nhìn Tần Phượng Thanh, cười nói: "Đường lão sư, sao lại phiền ngài tự mình mang những quyển sách này đến đây, tìm đại một người là được rồi."
"Đúng lúc đi ngang qua, có một số tư liệu không tiện tiết lộ cho người khác."
Đường Phong cười cợt, sau đó nhìn về phía Tần Phượng Thanh hừ nhẹ nói: "Tần Phượng Thanh, bây giờ ngươi cao giá lắm nhỉ, bắt chuyện cũng không trả lời một tiếng sao?"
Giờ khắc này Tần Phượng Thanh, động tác cứng ngắc, còn đang ngồi trên sofa.
Nghe nói như thế, Tần Phượng Thanh chậm rãi đứng lên, quay đầu tươi cười, nịnh nọt nói: "Đường lão sư, ngài đã tới, mau ngồi, mau ngồi!"
"Đừng, gọi ta đại sư tử, gọi Đường lão sư nghe xa lạ lắm."
Sắc mặt Tần Phượng Thanh lại lần nữa cứng ngắc, khô cằn nói: "Sao mà được chứ, ta nói uy danh Cuồng Sư của ngài lớn đến mọi người đều biết, sớm muộn sẽ thành vương, Cuồng Sư Vương... Không, Sư Vương mới đúng!"
Đường Phong lại liếc hắn, tặng hắn một ánh mắt không lành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận