Toàn Cầu Cao Võ

Chương 634: Thiên phú quá kém

Mặc kệ cô bé, Phương Bình vừa lái xe vừa nói: "Trước hết con đưa nhà mình qua trường tham quan, sau đó con dẫn nhà mình qua xem căn nhà con đã mua, nhưng mà vẫn chưa trang trí xong, bây giờ cũng chưa ở được."
Phương Danh Vinh gật gật đầu, suy nghĩ một chút nói: "Lần này ba đến, có mang theo một vài món đặc sản, có tiện qua thăm cô của con luôn không?"
"Để con hỏi thăm cô xem."
Phương Danh Vinh hơi căng thẳng, nếu là trước đây, ông đến Ma Đô cũng chưa chắc dám nói đến chuyện thăm hỏi.
Cường giả cấp sáu!
Nhưng dù sao cũng đã làm việc ở chính quyền thành phố Dương Thành một quãng thời gian, tuy rằng vẫn hơi lo lắng, nhưng đã đến rồi, vẫn phải hoàn thành lễ nghi tối thiểu.
"Cô của con có cấm kỵ điều gì không?"
"Hẳn là không... À có..." Phương Bình suy nghĩ một chút, lập tức nói: "Đừng nhắc đến chuyện con gái, cũng đừng nhắc chuyện gia đình. Dù sao, chỉ cần không nói đến chuyện nhà là được, còn lại ba mẹ muốn tán gẫu gì cũng được. Vậy nhé."
Phương Bình căn dặn một câu, nhắc đến con gái của Lữ Phượng Nhu, rất dễ khiến bà nổi giận.
Phương Danh Vinh ghi nhớ việc này cũng không hỏi kỹ nữa.
Lý Ngọc Anh lại nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa xe, đây là lần đầu bà đến thành phố lớn như Ma Đô, đối với một số chuyện trong trường học của con trai, bà cũng hơi thấp thỏm, sợ khiến con mình mất mặt.
Phương Viên lại không nghĩ nhiều như vậy, cô bé phấn khởi nói: "Anh, anh thấy nếu như em được cô anh xem trọng, nhất định phải thu em làm học trò, vậy có phải là em không cần học cấp ba nữa có phải không?"
Phương Bình lườm một cái, con bé này lấy đâu ra tự tin như thế!
Nhưng mà nói đi nói lại, Phương Viên đến rồi, mình cũng không cần có ý đồ với cái "Máy kiểm tra lực lượng tinh thần" của Lữ Phượng Nhu nữa, có thể mượn cho Phương Viên kiểm tra thử.
...
Ma Võ.
Bởi vì tổ chức thi đấu võ đạo, Ma Võ lúc này có vẻ rất náo nhiệt.
Tuy rằng không mở cửa rộng rãi cho người ngoài, nhưng ngoại trừ khu Nam, khu ký túc xá, Giáo Sử Quán không mở cho người ngoài, những nơi khác cũng không cấm du khách đi lại.
Dẫn ba mẹ đến trường, chỉ là cổng trường cũng đã khiến vợ chồng Phương Danh Vinh chấn động nửa ngày.
Đến khi nhìn thấy đội tuần tra mang binh khí, tinh thần hăng hái, Phương Danh Vinh cũng hơi phát khiếp.
Nhưng rất nhanh, Phương Danh Vinh đã cảm nhận được có gì đó khác khác.
"Chào hội trưởng!"
"Chào cô chú!"
"..."
Các học viên Ma Võ nhìn thấy Phương Bình lập tức thăm hỏi.
Mặc dù tân sinh viên hận đến mức thấy Phương Bình là chạy trốn thật xa, nhưng mọi người đều có mắt nhìn khá tinh tường, lần này hình như Phương Bình dẫn theo người nhà tham quan trường học, lúc này dám trốn, để Phương Ma Vương ghi thù thì không ổn.
Phương Bình cũng rất hài lòng, nụ cười trên mặt cũng sâu thêm mấy phần.
Nhìn đi, đây chính là dân tâm sở hướng. (1)
Đồng thời cũng nhướng nhướng mày với Phương Viên, nhìn đi, anh hai em quản lý đều là võ giả, em tính là cái đinh gì?
Phương Viên phồng miệng không nói lời nào, có gì hay mà khoe đâu.

Đi một vòng trong trường, Phương Bình cũng gọi điện thoại cho Lữ Phượng Nhu.
Lữ Phượng Nhu ở nhà, cũng không từ chối việc ba mẹ Phương Bình muốn đến thăm hỏi mình.
Không lâu sau, Phương Bình dẫn người nhà vào khu ký túc xá của giảng viên.
Tại biệt thự số 8.
Lúc nhìn thấy Lữ Phượng Nhu, Phương Danh Vinh và Lý Ngọc Anh đều cực kỳ câu nệ, dù là Phương Viên cũng hơi khiếp sợ, không dám hồ đồ quậy phá, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.
Lữ Phượng Nhu không thể nói là quá khách khí, nhưng cũng không quá lạnh nhạt.
Bắt chuyện xong, mọi người ngồi xuống, Phương Bình trở thành người phục vụ, bắt đầu bưng trà rót nước.
Mấy người bọn họ cũng không có chủ đề gì chung, chủ yếu vẫn nói về Phương Bình.
Khi Lý Ngọc Anh ấp a ấp úng hỏi thành tích học tập của Phương Bình làm sao, có nghe lời hay không, Phương Bình cũng hơi dở khóc dở cười.
Mẹ vẫn xem mình là con nít chắc?
Không tiếp tục nghe nữa, Phương Bình chờ bọn họ hàn thuyên một hồi, cậu xen vào nói: "Cô ơi, em lên mượn máy kiểm tra lực lượng tinh thần dùng một chút, được không cô?"
"Ừm."
Lữ Phượng Nhu khẽ gật đầu, nhìn Phương Viên một cái, cũng không nói gì.
...
Chờ khi lên lầu, Phương Viên nãy giờ vẫn giữ yên lặng mới há mồm thở dốc, nhỏ giọng nói: "Anh, cô giáo anh thật là đáng sợ."
"Đáng sợ?"
"Ừm, không phải, cảm giác cô rất nghiêm, nhìn thấy hơi sợ."
Phương Viên nhỏ giọng lẩm bẩm, trước khi đến đây cô bé còn ra vẻ, nhìn xem có thể để bà ấy thu nhận mình làm học trò.
Bây giờ thấy chắc thôi vậy, cảm giác rất dễ khiến người khác sợ hãi.
Phương Bình buồn cười nói: "Vậy em ngoan ngoãn một chút."
Nói xong, Phương Bình dẫn cô bé đến phòng luyện công, máy kiểm tra lực lượng tinh thần được đặt ở đây.
Lấy được mũ giáp, Phương Bình nhìn Phương Viên một chút, suy nghĩ rồi nói: "Đeo lên đi, sau đó nghĩ đến chiến pháp mạnh nhất mà em có thể đánh được."
"Làm gì vậy anh?"
"Đo cho em trước, đo xong rồi nói."
Phương Viên hiếu kỳ, đội mũ giáp lên đầu, con số trên màn hình bắt đầu nhảy lên.
Thấy cô bé hết nhìn đông đến tây, Phương Bình quát: "Đừng giỡn, làm theo lời anh nói."
"Được rồi, chiến pháp mạnh nhất của em…"
Phương Viên suy nghĩ trong đầu, hình như cước pháp cơ bản rất mạnh.
Nàng đang nghĩ, Phương Bình lại hơi nhíu mày, thiên phú của em gái mình quả nhiên không quá tốt.
Con số vẫn trong khoảng 140 hz.
Phi võ giả một lần tôi cốt, lực lượng tinh thần không quá mạnh, nhưng bình thường, trong giai đoạn là phi võ giả, lực lượng tinh thần và khí huyết chênh lệch không quá lớn.
Khí huyết của Phương Viên bây giờ là hơn 150 cal, nhưng lực lượng tinh thần lại hơi yếu một chút.
Cũng có nghĩa, ý chí lực của cô bé còn hơi kém một chút, trước khi lực lượng tinh thần ngoại phóng, lực lượng tinh thần có mạnh mẽ hay không có liên quan rất lớn đến ý chí lực.
Nhưng ý chí lực cũng có thể bù đắp, bồi dưỡng.
Chỉ có thể nói Phương Viên bình thường, không có phương diện nào xuất sắc cả.
Phương Bình nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng bình thường, nào có nhiều thiên tài như vậy.
Vừa định lấy mũ giáp xuống, Phương Bình thấy con ngươi em gái xoay xoay tròn, hiển nhiên không quá tập trung chú ý, lập tức cau mày nói: "Đừng nghĩ chiến pháp nữa, nghĩ đến chuyện quỹ đen của em bị người khác trộm mất rồi…"
"Hả?"
Con số trên màn hình chớp mắt biến động!
Phương Bình kém chút giận đau sốc hông, tiếp tục nói: "Quỹ đen bị người đánh cắp, em bắt được tên trộm, dùng chiến pháp đánh hắn!"
Gương mặt Phương Viên lập tức hiện sự giận dữ, trong đầu nghĩ đến, nếu có tên trộm dám trộm tiền của mình, mình nên đánh hắn như thế nào!
Rất nhanh, con số trên màn hình lại lần nữa bắt đầu thay đổi.
"160 hz..."
Phương Bình nhổ nước bọt, chênh lệch lớn như vậy, nha đầu thối này nghĩ gì không biết!
160 hz, không quá mạnh mẽ, nhưng cũng không yếu, ít nhất lực lượng tinh thần và khí huyết đều bằng nhau, điều này nói rõ ý chí lực cũng không kém.
Sóng tinh thần dao động lớn như vậy cũng cực kỳ hiếm thấy!
Đương nhiên, cũng có liên quan đến chuyện Phương Viên là phi võ giả.
Võ giả có thể tập trung sự chú ý, thống nhất tâm tư, phi võ giả lại chưa từng trải qua thay đổi gì, tuổi còn nhỏ, không làm được cũng bình thường.
Nhưng mà chênh lệch 20hz thì đúng là hơi quá mức rồi.
Phương Bình trừng mắt nhìn em gái, lấy mũ giáp ra, khiển trách: "Tư chất quá kém, không tập trung chú ý được, chiến pháp tu luyện cũng bình thường, ý chí lực yếu kém, anh thật xấu hổ khi có đứa em như em.
Em xem xem em được bao nhiêu hả?
160 là sau đó mới đạt được, trước đó chỉ có 140!
Em biết người khác bao nhiêu không?
Thấp cũng là 300, 400, cao thì 600, 700..."
"Phương Bình!"
Phương Viên không quá vui vẻ, lại nhỏ giọng nói: "Con số này biểu thị cái gì vậy?"
"Trình độ thiên phú cao thấp."
Phương Bình lắc đầu nói: "Võ giả đều nhìn thiên phú, cao nhất 700, thấp nhất cũng 100.
Anh hai em 699, mặc dù không phải cao nhất, nhưng chỉ số cao nhất chỉ có trong truyền thuyết, cho nên anh hai em là võ giả có thiên phú mạnh nhất Hoa Quốc hiện nay.
Em thì hay rồi, có 160 thôi, trời ạ."
"Anh 699?"
Phương Viên có vẻ hơi tuyệt vọng, thật hay giả vậy? Mình yếu như vậy sao?
Phương Bình cũng không phí lời, đội mũ giáp lên, rất nhanh, con số bắt đầu nhảy nhót, không bao lâu, số liệu dừng lại ở số 699.
Phương Viên hơi bối rối, thật như vậy ư?
Phương Bình thiên phú 699, mình mới 160?
"Anh... Cái này... Có thể thay đổi không?"
"Thiên phú từ lúc sinh ra đã có rồi, đương nhiên, cũng có thể tăng lên được, ví như một lòng chăm chú vào võ đạo, có ý chí lực mạnh mẽ, tôi cốt nhiều lần,... cũng có thể thay đổi thiên phú, nhưng mà em… cơ sở quá thấp, mới có 160, chênh lệch quá lớn so với người khác."
---
(1) Dân tâm sở hướng: ý nói mọi người dành sự tôn trọng kính nể cho một người. Thường dùng để nói về lãnh đạo tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận