Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1597

Trương Đào rời đi không có nghĩa mọi chuyện đã kết thúc.
Trong đại sảnh phòng họp, Phương Bình không đi, những người khác thương thế chưa lành, cũng không vội vã rời đi.
Dưới sự kinh ngạc của mọi người, Phương Bình bỗng nhiên bắt lấy Tần Phượng Thanh, sau đó, Tần Phượng Thanh gào lên như heo bị cắt tiết… Hắn bị lột giày!
"Đừng mà!"
"Phương Bình, đừng mà!"
Tần Phượng Thanh kêu thảm thiết, đừng lấy đi thần binh của ta, ta vừa mới thích ứng thôi mà. Đồ không nhân tính!
Tất cả mọi người ngây như phỗng, sao hai tên này lại nháo nhào rồi?
Phương Bình mặc kệ Tần Phượng Thanh la hét, vừa lột giày của hắn, vừa nói: "Cho ngươi mượn dùng một chút mà thôi. Lần này, ngươi chỉ đi ngang qua, ta giúp ngươi xoá nợ, đã là không tệ rồi.”
"Đi ngang qua?"
Tần Phượng Thanh nổi giận!
"Phương Bình, ngươi có lương tâm không?" Tần Phượng Thanh bi phẫn gần chết nói: "Trận chiến này, với thực lực cấp bảy sơ kỳ, ta tiêu diệt hai tên cấp chín! Nổ chết 10 tên cấp bảy! Cái này gọi là đi ngang qua?
Ta chấp nhận nguy hiểm cửu tử nhất sinh giúp ngươi, ngươi lại nói ta đi ngang qua?
Ngươi nói mà xem, ai biết phân hóa thể của lão Trương là đồ thật hay đồ giả, nếu là giả, ta chắc chắn phải chết đó! Ta đối với ngươi chân thành như vậy, cũng không cần ngươi phải ban ân bố phước gì, nhưng ít nhất cũng đừng nói chuyện thiếu lương tâm như vậy chứ?
Sao ta lại là người đi ngang qua? Giày cho rồi còn đòi lại…"
"Câm miệng!" Phương Bình liếc mắt, tức giận nói: "Ngươi nuôi nổi hai thanh thần binh sao? Hoặc trả giày cho ta, hoặc đưa trường đao cho ta, ngươi chọn!"
Tần Phượng Thanh có thần binh, đó là thần binh lấy được ở thành Trấn Tinh. Hắn nuôi nổi hai thanh thần binh sao?
Tần Phượng Thanh một mặt bất đắc dĩ, ấp úng nói: "Ta... Ta nuôi nổi!"
"Cút đi!"
Phương Bình mắng một câu, cuối cùng hỏi: "Chọn cái nào? Ngươi tự chọn đi, ta thấy ngươi nên chọn giày, thần binh đao kiếm không hiếm, giày thì khác, ngươi có bộ pháp chạy trốn, để lại đôi giày rất hợp với phong cách của ngươi."
"Vậy ta không có vũ khí công kích..."
"Dùng đao hợp kim cũng được mà, dù sao thực lực ngươi chỉ có bấy nhiêu, không giết được người khác thì chạy trốn cũng không tệ."
Tần Phượng Thanh bối rối khó chọn hồi lâu, cuối cùng buồn bực nói: "Mang lên chân rồi còn lấy lại, thật quá đáng!"
Nghe hắn nói vậy, Phương Bình đã biết hắn chọn cái nào, cũng không chậm trễ, nhanh chóng cởi giày trên chân hắn về.
Dưới ánh mắt đau khổ của Tần Phượng Thanh, Phương Bình lấy đi đôi giày, sau đó cầm trường đao cấp bảy, giày chiến cấp bảy và thi thể một con yêu thú cấp bảy đưa cho Nam Vân Bình.
"Nam hiệu trưởng, ta đã hứa sẽ cho ngài một thanh thần binh cấp tám, nhưng ta đã dùng yêu thực cấp chín rèn giày chiến, hiện vẫn phải dùng thần binh. Hai thanh thần binh này và một thi thể yêu thú cấp bảy, tuy không thể sánh bằng thần binh cấp tám, nhưng có lẽ không kém bao nhiêu…"
Nam Vân Bình hơi bất ngờ, sau đó cười nói: "Không cần, nếu cho ta, cũng không cần lấy đi từ trên người Tần Phượng Thanh..."
"Vậy sao được!" Phương Bình cười nói: "Lời ta nói như đinh đóng cột, ta nói cho thì nhất định sẽ cho! Ngài lần này mạo hiểm giao thủ với võ giả cấp chín, vốn là từ tình cảm quen biết.
Ngài không ra tay, những võ giả tà giáo này cũng không dám đến nhằm vào ngài, lần này, mọi người đều đến vì Phương Bình ta, nếu ta đã nói, không có chuyện nuốt lời!"
Phương Bình mạnh mẽ nhét thần binh và thi thể yêu thú vào tay Nam Vân Bình.
Sau đó, hắn nhìn về phía 10 vị cường giả cấp tám quân Võ An và quân Tinh Lạc, nói: "Các vị lần này liều chết đến hỗ trợ…"
Cường giả dẫn đội quân Võ An cười nói: "Phương hiệu trưởng khách khí, đây là chức trách của chúng ta, tà giáo võ giả vốn nên bị diệt..."
"Không thể nói như thế, tiêu diệt tà giáo lúc nào chả được, nhưng lần này mọi người đến Ma Đô, chính là vì Phương Bình ta! Nhưng bây giờ tài chính ta hơi eo hẹp một chút, không dồi dào như trước đây…"
Phương Bình thổn thức, nhanh chóng cười nói: "Dù tài chính hơi eo hẹp, nhưng ta cũng không thể xem nhẹ công sức của mọi người. Hiện ta cũng chỉ có thể cho mọi người 1000 cân đá năng lượng cấp chín, đây ra một chút lòng thành mà ta có thể hỗ trợ mọi người…"
10 vị cường giả cấp tám ngây người. Đây là tài chính eo hẹp? Chút lòng thành?
Một cân đá năng lượng cấp chín ở võ đại có giá trị hơn 300 triệu!
300 tỷ? Một người 30 tỷ?
Đương nhiên, cái này không thể so sánh với giá trị ba thanh thần binh của Nam Vân Bình. Thần binh cấp bảy cũng có giá 10 tỉ, nhưng tuyệt đối không thể dùng 10 tỉ mua thần binh. 10 tỉ đá năng lượng cũng gần như không thể đổi được thần binh cấp bảy.
Nhưng bọn họ nhiều người, thực lực không mạnh bằng Nam Vân Bình, thế mà mỗi người được chia mấy chục tỉ! 10 vị cường giả cấp tám đều kinh ngạc đến ngây người!
Phương Bình cười nói: "Mọi người không cần khách khí, nếu là trước đây, chút đồ này Phương Bình cũng không lấy ra được, mọi người đều có công hỗ trợ, ta và Bộ trưởng không giống nhau. Bộ trưởng cân nhắc chu toàn cho tất cả võ giả Hoa Quốc, ta thì không. Mọi người đến giúp ta, ta cũng không thể không có lương tâm! Sau này nếu cần hỗ trợ, có lẽ còn sẽ nhờ vả các vị hỗ trợ."
Phương Bình nói xong, lại giống như vô ý nói: "Nói không chừng lần sau ta vào quân Võ An hoặc quân Tinh Lạc làm đoàn trưởng, mọi người đều ăn chung nồi, các vị vừa là tiền bối, vừa là đồng bào, tuyệt đối đừng từ chối chút tâm ý của ta nữa!"
Nói xong, trước mặt xuất hiện một cái rương lớn, đưa cho vị cường giả dẫn dội, nói: "Mọi người chia nhau số đá năng lượng này đi. Ngoài ra, Lý Việt tiền bối tử trận, ta cũng có trách nhiệm…
Ta chỉ còn lại 10 cân tinh hoa sinh mệnh, hi vọng các tiền bối đưa đến cho người nhà của Lý Việt tiền bối… Ta không đi, ta không chịu nổi những thứ này, Lý Việt tiền bối vì ta mà chết, đến nhà ta cũng không biết phải đối mặt với người nhà của tiền bối ra sao."
Nói đến đây, Phương Bình lấy ra thêm một chiếc bình, giao cho cường giả quân Tinh Lạc.
Xử lý xong chuyện này, Phương Bình nhìn về phía Vương Khánh Hải, cười nói: "Bộ trưởng Vương lần này cũng mạo hiểm đến cứu viện…"
Bộ trưởng Vương cười nói: "Thôi khỏi đi! Thật ra, là ta nhắc đến chuyện càn quét tà giáo với Bộ trưởng..."
"Đó cũng là vì bọn họ muốn giết ta, Bộ trưởng không cần giải thích."
Trong lúc nói chuyện, trong tay Phương Bình xuất hiện giấy nợ, trực tiếp ép vụn, sau đó cười nói: "Trước đây chỉ là đùa một chút, Bộ trưởng không cần tưởng thật. Ngoài ra, Bộ trưởng đã rèn kim thân năm lần, muốn đột phá cấp chín, tiêu hao cũng lớn. Ta đưa ngài 200 cân đá năng lượng cấp chín, chúc ngài thành công…"
Không cho Vương Khánh Hải cơ hội từ chối, Phương Bình nhìn về phía Trần Diệu Đình nói: "Trần lão hết lần này tới lần khác đến mạo hiểm cứu ta, ân tình này không có gì báo đáp, Kinh Nam Võ Đại cũng có nhiều người, ta chuẩn bị cho ngài 300 cân đá năng lượng cấp chín, Trần lão mang về cho thầy trò Kinh Nam sử dụng, hi vọng sớm ngày xuất hiện Tông sư thứ hai..."
Trong chốc lát, Phương Bình đã bỏ ra 1500 cân đá năng lượng cấp chín, giá trị 450 tỷ! Hai thanh thần binh, một con yêu thú. Thêm vào 10 cân tinh hoa sinh mệnh, tổng giá trị hơn 500 tỷ!
Lúc đưa tài nguyên cho mọi người, Phương Bình còn cảm thán: "Lần này thật sự tài chính có phần eo hẹp, tiêu tốn quá nhiều, cũng chỉ còn chút đồ mọn này có thể dùng được để tỏ thành ý.
Trước đó ta cũng không thiếu năng lượng lỏng và nước sông lẫn vật chất bất diệt, nhưng Lý lão sư cần để đột phá, nên đã dùng hết rồi… Nếu lần sau có cơ hội, ta nhất định sẽ không hẹp hòi như ngày hôm nay đâu."
Phương Bình cảm thán, cảm thấy thật xấu hổ, còn những cường giả nghe được lời này thì đều dại mặt ra.
Thằng nhóc này… quả nhiên không phải giàu bình thường! Nghe cách hắn nói chuyện mà xem, nói là sắp phá sản, kết quả, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, tùy tiện lấy ra vài thứ cũng đủ khiến bọn họ ăn no chảy mỡ.
"Long Vương cùng Bắc Cung đoàn trưởng đều là cường giả cấp chín, lần này cũng xuất lực lớn, chỉ là lần này ta thật sự không có thứ gì hữu dụng với cấp chín, đây là giấy nợ của hai vị tiền bối, các vị giúp ta trả về cho hai vị tiền bối nhé..."
Phương Bình lấy giấy nợ của hai người này ra, nhờ người đưa về cho đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận