Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1834: Người Giàu Không Hiểu Người Nghèo Khổ (2)

Lý Chấn không nói gì, Nam Vân Nguyệt bất đắc dĩ, mở miệng nói: "Trương Đào, ngươi càng ngày càng ngông cuồng! Bây giờ Mệnh Vương cũng biến thành vô dụng rồi, ngươi thì sao? Ngươi tự tin mình lợi hại, nhưng lại chưa từng sử dụng thực lực chân chính, lấy một địch hai còn không nổi, bây giờ lại xem thường Lý Chấn, ngươi đúng là có tài chém gió thành bão!"
"Ngươi biết cái gì?" Trương Đào cười nhạo nói: "Ta từng lấy 1 địch 5, trong đó có Phong Vương, còn có Mệnh Vương, vẫn có thể đánh bọn họ chạy trối chết, ngươi lại nghi ngờ thực lực của ta?"
Lý Chấn câm nín, Nam Vân Nguyệt cũng không muốn nói tiếp.
Nổ đi! Nổ tiếp đi! Ngươi nghĩ chúng ta không biết chắc. Mệnh Vương căn bản không ra tay, Phong Vương kiêng kỵ hắn liên thủ với Trấn Thiên Vương mới chạy về, cũng không phải bị Trương Đào đánh chạy trối chết.
Vừa nói xong, Trương Đào đã nhìn về phía nam, cười nói: "Thằng nhóc kia không chờ được, đến rồi!"
Sau một chốc, Lý Chấn mới nói: "Cũng đúng lúc, tìm hắn hỏi chút chuyện, xem hắn tính thế nào. Ma Võ vẫn chưa có thông tin chính thức, dù sao cũng phải lấy lại Ma Đô địa quật.”
"Đi, cùng đi." Ba vị tuyệt đỉnh cũng xem như coi trọng Phương Bình, nhanh chóng rời khỏi.

Nửa tiếng sau, Phương Bình nhìn thấy ba vị tuyệt đỉnh trong đại sảnh, trông khá là chính thức. Phương Bình nhìn lướt qua, đây là phòng tiếp khách dành cho nguyên thủ quốc gia bình thường hay xuất hiện trên ti vi, dùng để tiếp đón một ít khách quý nước ngoài, hoặc là người có chức vụ lớn.
Ở Bộ Giáo dục, trừ ba vị tuyệt đỉnh, còn có người tiếp đón.
"Chào ba vị Bộ trưởng!"
Phương Bình khách sáo một câu, sau đó nhìn về phía Vương Khánh Hải dưới Trương Đào, cười nói: "Chúc mừng Bộ trưởng Vương tiến thêm một bước nữa!"
Vương Khánh Hải cười khổ nói: "Đừng, đừng chúc mừng ta! Tuy ta đã đột phá đến cấp chín... nhưng chưa chắc đã là đối thủ của ngươi."
Nói ra là thấy mất mặt! Nhưng lại là sự thực, hắn chỉ là cấp chín yếu mà thôi.
Trương Đào lặng lẽ nói: "Thực lực của Khánh Hải còn yếu, còn thiếu một thanh thần binh, nếu có thần binh cấp chín sẽ mạnh hơn nhiều. Kim thân rèn luyện cũng bình thường, vừa đột phá tầng sáu thì đã lên cấp chín, khí huyết bây giờ cũng chỉ mới 110 ngàn cal, lại không có con đường bản nguyên tăng cường... Chỉ đơn thuần là 110 ngàn cal, lực lượng phá diệt có hạn, lúc chiến đấu, phải dựa vào khí huyết, đúng là cấp chín yếu trong yếu trong yếu..."
Phương Bình cười nói: "Thì ra là như vậy! Bộ trưởng Vương, Ma Võ bên này còn thiếu một vị phó hiệu trưởng, nếu Bộ trưởng Vương đồng ý đi Ma Võ, những thứ kể trên đều không phải là vấn đề!"
"..." Lý Chấn và Nam Vân Nguyệt đều không nhịn được muốn cười.
Đến tận Bộ Giáo Dục chiêu mộ người, Trương Đào, ngươi không phải muốn tống tiền hắn sao? Lần này rốt cuộc cũng bị đá đè chân rồi!
Nhưng không ngờ, sau một khắc, Trương Đào bỗng nhiên nhìn về phía Vương Khánh Hải, lạnh nhạt nói: "Vương Khánh Hải, ngươi bị giáng chức rồi! Ngươi đi Ma Võ làm phó hiệu trưởng, với lại, Quân Võ An có 38 ngàn người, ngươi mang theo 5 ngàn người đến Ma Võ! Cái này cũng là nể tình ngươi nhiều năm cống hiến cho Bộ Giáo Dục, ta cho ngươi mang đi toàn bộ thực lực! Đi sửa soạn đi, đến Ma Võ cùng Phương Bình.”
"..." Phương Bình dại ra!
Ta nói chơi thôi mà! Ngươi... lão già không biết xấu hổ nhà ngươi làm thật luôn? Không chỉ đẩy Vương Khánh Hải đi, ngươi còn gửi gắm 5000 Quân Võ An đến Ma Võ luôn?
Hắn còn chưa kịp mở miệng, Vương Khánh Hải đã bi thương, bất đắc dĩ nói: "Được, vậy ta lập tức đi thu thập, phó bộ trưởng thành phó hiệu trưởng... Thôi thôi, Phương hiệu trưởng cũng đã mở lời mời rồi, ta đi vậy! Bộ trưởng, ngài phải bảo trọng, Khánh Hải cáo từ!"
Vương Khánh Hải nói xong, nhìn về phía Phương Bình, than thở: "Phương hiệu trưởng, sau này phải dựa vào Phương hiệu trưởng rồi! Đi Ma Võ cũng tốt, ở Bộ Giáo dục, ăn nhờ ở đậu, cũng không dễ dàng, vậy ta đi thu thập đây, Phương hiệu trưởng lúc đi nhớ gọi ta nha."
Dứt lời, Vương Khánh Hải đã biến mất nhanh như chớp.
Phương Bình phải nói gì giờ... chính hắn vừa mới mời Vương Khánh Hải làm phó hiệu trưởng!
Từ chối á? Mặt mũi Vương Khánh Hải để đâu? Một vị cường giả cấp chín, phó bộ trưởng Bộ Giáo Dục, cũng rất quan tâm chăm sóc Phương Bình, nếu bây giờ hắn bảo không cần, người ta sẽ không bị đánh mặt, mà là đau lòng, người ta sẽ tan nát cõi lòng!
Hơn nữa, đây còn là trường hợp chính thức, không biết từ khi nào, bên cạnh hắn đã xuất hiện một chiếc máy quay đang quay phim Phương Bình.
Khóe miệng Phương Bình co rúm, ta phục rồi! So độ mặt dày, mình thật sự không bằng lão Trương! Không phục không được!
Người ta biết hết, biết hắn định nói gì, giăng lưới chờ hắn mắc câu. Cố ý nói Vương Khánh Hải thiếu cái gì, lão Trương biết Phương Bình sẽ đáp lời thế nào, thuận thế đẩy thuyền, nếu bây giờ ngươi nói không muốn, vậy thì Vương Khánh Hải phải làm sao đây?
Phương Bình khóe co rút khóe miệng, chậm rãi ngồi xuống: "Bộ trưởng, nói giáng chức là giáng chức liền vậy, không cần bàn bạc gì à?"
Trương Đào không sao hết nói: "Được, mở cuộc họp bàn bạc một chút, mọi người có ý kiến gì không?"
Lý Chấn và Nam Vân Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, câm nín, chúng ta nên nói gì?
"Không ý kiến, tốt lắm, duyệt."
Trương Đào không sao cả, Phương Bình không nói gì, lại nói: "Vương bộ trưởng có thể đến Ma Võ, còn 5000 Quân Võ An thì thôi, dù sao cũng là tâm huyết của bộ trưởng..."
"Vậy không được!" Trương Đào lạnh nhạt nói: "Bị giáng chức không lý do, dù gì cũng phải bồi thường cho hắn! Hắn là võ giả cấp chín, cũng không thể bỏ không đó được, mang theo 5000 Quân Võ An, đi trấn thủ một quật là được. Dù Ma Võ không muốn, hắn cũng có thể mang theo Quân Võ An làm chính sự."
Phương Bình lại hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Được, ta không có ý kiến! Nhưng Bộ Giáo Dục phải chi tiền cho Quân Võ An!"
"Đó là đương nhiên!" Trương Đào cười nhạt nói: "Mỗi tháng một đoàn quân tiêu 100 triệu, đó cũng là thông lệ, nếu tính như thế, 5 đoàn sẽ là 500 triệu một tháng, một năm 6 tỷ!"
Trương Đào than thở: "Vậy thì 6 tỷ đi, tuy theo lý thuyết, không ở trung tâm thì không được nhận, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc tính mấy chuyện này.”
"6 tỷ một năm... 5000 võ giả!"
Phương Bình lại biến sắc!
Nói cách khác, một vị võ giả, một năm tốn có 1,2 triệu?
Ngươi đùa ta à!
Một bên, Lý Chấn ho nhẹ nói: "Trương bộ trưởng, đừng quên, còn có phụ cấp, ngươi chỉ nói tiền lương cơ bản!"
"Đúng đúng đúng, suýt chút đã quên, phụ cấp cũng không ít, phụ cấp còn cao hơn tiền lương, một năm, đại khái cũng tầm 12 tỷ, cao gấp đôi luôn! Một năm tiêu hết 18 tỷ tài chính... Nuôi võ giả quả nhiên phải dùng tiền, tính trước tính sau thiếu đủ đường."
Trương Đào cảm khái vô cùng, Phương Bình lại oán giận.
Đừng đùa ta! Một năm, một vị võ giả chỉ dùng có 3,6 triệu?
Hiện tại giá của đá năng lượng cấp chín khá là cao, nhưng võ đại đã bắt đầu xuống giá, một gram 600 ngàn.
6 gram đá năng lượng? Một năm? Hai tháng mới có 1 gram!
Thấy Phương Bình oán giận, Trương Đào lạnh nhạt nói: "Đó là tiêu chuẩn thực tế, Phương Bình, ta cũng không lừa ngươi. Ngươi không cần phải quan tâm đến Quân Võ An, chỉ cần sắp xếp chỗ ở Ma Võ cho bọn họ vào ở là được, trong tình huống bình thường, bọn họ đều ở địa quật."
Phương Bình thấy Lý Chấn cũng khẽ gật đầu, cau mày nói: "Chính phủ nghèo vậy luôn? Một người một năm có 6 gram thôi, quân đội 100 ngàn người, còn là quân đội cao cấp nhất, mỗi năm dùng có 1200 cân. Ba bộ bốn phủ, 7 đội quân trực thuộc, tầm 200 ngàn người, một năm dùng 2400 cân đá năng lượng?"
Trương Đào lạnh nhạt nói: "Đó mới chỉ là quân đoàn trực thuộc, vẫn còn nhiều người ở những nơi khác. Bây giờ, Quân bộ lại bắt đầu chiêu mộ lính mới, số lượng rất nhiều, gần cả triệu người! Tính cả số lượng đang có sẵn thì là 2 triệu người! Nếu cứ tính theo tiêu chuẩn này, một năm sẽ là 24 ngàn cân, 12 tấn đá năng lượng cấp chín... Một năm!"
Trương Đào cảm khái nói: "Mà hiện tại, Chính Phủ chỉ có khoảng 60 tấn đá năng lượng dự trữ. Phương Bình, ngươi nghĩ đi, dự trữ của chính phủ chỉ đủ dùng 5 năm!
Nhưng ngoài quân bộ, Võ Đại cũng cần chi tiền, Tổng đốc phủ cũng cần chi tiền. Dù sao tiền và tài nguyên cũng không giống nhau, chi tiền... chúng ta có thể chi được rất nhiều, vấn đề là không có đủ tài nguyên…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận