Toàn Cầu Cao Võ

Chương 163: Lão Đỉnh cũng đã không chống đỡ nổi rồi! (2)

“Hậu sinh của đạo sư Võ Đại?”
Có người nghi hoặc hỏi một câu, người phụ nữ hôm qua nói tra tài luyện của Phương Bình cười một tiếng nói: “Ngược lại không phải, xuất thân rất bình thường, người Nam Giang, Dương Thành.
Trước đó tên nhóc này nói Nam Giang Võ Đại nói khen thưởng mấy chục triệu muốn giữ cậu ta, tôi có chút không tin bây giờ thì tin rồi.”
“Gia đình bình thường?” Có người chất vấn hỏi: “Làm sao có thể, gia đình bình thường, cho dù khí huyết cao, chúng ta không bất ngờ. Nhưng không ai chỉ bảo, chiến pháp cậu ta với tu luyện Thung công, sẽ không có nhanh như vậy. Hơn nữa ba lần tôi cốt, ai cung cấp tài nguyên cho cậu ta?”
Hoàng Cảnh mãi chưa lên tiếng, chậm rãi nói: “Không nghe cậu ta nói sao? Cậu ta quen biết một sinh viên Nam Giang Võ Đại, rất có phong độ, không kiêu ngạo không tự ti, nghe giọng điệu vô cùng tôn sùng đối phương...
Phương Bình tốt nghiệp cấp ba ở trường Nhất Trung Dương Thành, cùng chung trường với Vương Kim Dương Nam Giang Võ Đại.
Nghe đồn quan hệ của Vương Kim Dương và Phương Bình rất thân thiết, hai người đã từng liên thủ với nhau ở Dương Thanh bắt giết một võ giả đỉnh cấp hai, sau đó Phương Bình vùng dậy.
Phương Bình hối hận không lựa chọn Nam Giang Võ Đại, lại có người nói khen thưởng nghìn vạn, tôi hỏi các người, lấy thành tích thực trắc của cậu ta 149 cal, Nam Giang Đại Võ ai sẽ làm như vậy?”
“Vương Kim Dương!”
Lập tức có thầy cô nhớ đến người này, tức khắc khiến cho không ít người sợ hãi thán phục cùng thổn thức.
Nam Giang nơi đó không xuất hiện nhiều nhân tài, nhưng một năm qua, Vương Kim Dương nhất định phải được tính là một nhân tài, cho dù bây giờ chỉ là cấp ba, cách mọi người còn rất xa.
Hoàng Cảnh khẽ thở dài nói:”Nếu như tôi không đoán nhầm, cước pháp của Phương Bình có lẽ là từ Vương Kim Dương, có hình ảnh của Trương Thanh Nam.
Nam Giang Võ Đại mặc dù thực lực không hùng hậu, nhưng cũng không phải chưa có nhân tài.
Trương Thanh Nam ở cảnh giới cấp năm cũng không tính là kẻ yếu, cho dù tới Ma Võ cũng có một vị trí nhất định.
Đáng tiếc, trước đó dẫn đội đi Thiên Nam trấn áp địa quật, kết quả một đi không trở lại...”
Không biết từ lúc nào đạo sư Đường Phong cảnh giới đỉnh cấp sáu Học viện Binh Khí lên lầu, lúc này cũng sụt sịt nói: “Đúng là có chút đáng tiếc, Trương Thanh Nam có kết giao với tôi, chúng tôi từng giao thủ một lần, là vị võ đạo cường giả rất nho nhã.
Phong thái phẩm chất cũng rất tốt, qua vài năm nữa có hy vọng đột phá cấp sáu.
Lão hiệu trưởng của Nam Giang Võ Đại muốn bồi dưỡng Trương Thanh Phong trở thành người nối nghiệp, đáng tiếc...”
Mọi người có chút thổn thức, Hoàng cảnh lại khẽ ho một tiếng: “Không nhắc những điều này nữa, những năm qua người rơi vào địa quật còn ít sao?
Tiếp tục xem tiếp, không quan tâm Phương Bình tình huống như thế nào, hơn một nghìn người, nếu như đến cuối cùng thật sự bị hai người này đánh bại, khóa này trừ hết một nửa điểm thưởng của tân sinh viên!”
Hoàng Cảnh hừ nói: “Một sinh viên năm hai Nam Giang Võ Đại hướng dẫn một tân sinh viên lại đánh xuyên qua Ma Võ nguyên một khóa sinh viên. Ma Võ gánh không nổi người này, tôi cũng gánh không nổi, hiệu trưởng bọn họ càng gánh không nổi!
Nếu như không phải không cho phép, tôi trực tiếp đem toàn bộ tân sinh viên này đá bay ra ngoài trường học rồi!
Trừ một nửa điểm thưởng là nhất định phải trừ!”
Đám người Trần Chấn Hoa cũng biết thay đổi không nổi quyết định này, cho dù hiệu trưởng ở đây cũng sẽ không phản đối.
Suy nghĩ một chút, Trần Chấn Hoa mở microphone, ho nhẹ một tiếng nói: "Còn có 10 phút, Phương Bình, Phó Xương Đỉnh hai người này không ngã xuống đất, tất cả tân sinh sẽ bị khấu trừ một nửa điểm thưởng!"
...
Lầu bốn.
Con mắt mọi người tái xanh một chút rồi đỏ lên!
Điểm thưởng bị giảm một nửa!
Hôm qua mọi người còn chưa biết điểm thưởng quan trọng như thế nào, còn bây giờ ai cũng biết. 3 điểm thưởng chính là một viên Khí Huyết Đan bình thường!
Cho dù những sinh viên kia khí huyết không cao cũng đều phát điên rồi!
"Tai bay vạ gió a!"
“Không có quan hệ gì với chúng em, vậy mà tất cả sinh viên đều bị khấu trừ một nửa điểm thưởng, dựa vào cái gì a!”
“Đánh cậu ta, nhanh lên, thời gian không đủ rồi, một người một ngụm nước miếng cũng phải chơi chết cậu ta!"
"Nhanh xuống dưới lấy binh khí dài, đánh cậu ta từ xa!"
“...”
Các sinh viên đều điên cuồng, Phương Bình cũng sắp đứng không vững, giờ phút này cậu vẫn là đang chạy giữa đường để tránh né.
Ỷ vào Thung công cảnh giới cao, cậu năng lực trốn tránh vẫn là có thể.
Vừa mới cứng chọi với cứng đánh một hồi, giờ phút này toàn thân của cậu đều đã tím thẫm, khí huyết cũng không thể biến thành thuốc giảm đau, Phương Bình nhìn thấy con mắt của mọi người đỏ lên, có chút lo lắng, mình có thể bị đánh chết hay không?
Cậu đang lo lắng, Phó Xương Đỉnh chính là liên tục hét thảm: "Tôi nhận thua, tôi đầu hàng, các đại ca đại tỷ, tôi nhận thua được chưa?
Tôi không phải chủ mưu, Phương Bình mới là chủ mưu a!
Đừng đánh mặt, cầu các ngươi, Phương Bình, ngươi cái người đáng giết ngàn đao...
A!
Nơi đó không thể đâm!
Đừng đá lão nhị, đại gia, tôi đã nhận thua rồi..."
Phó Xương Đỉnh bị vây một vòng rồi lại một vòng, lúc này muốn khóc cũng không khóc được, thật gánh không được, uống toàn bộ ba viên Khí Huyết Đan cũng vô dụng!
Bọn họ cũng không phải người sắt, bị đánh cũng sẽ đau, một đối một còn được, một đấu mười cũng có thể chống đỡ, một đối một trăm, một vòng lại một vòng, cậu thật gánh không nổi!
Rất nhanh, âm thanh của Phó Xương Đỉnh biến mất không nghe thấy gì nữa, Phương Bình nghe được có người bối rối mà quát: "Đừng giẫm, giẫm chết rồi thì làm sao!"
"Người này xử lý xong rồi, thời gian không đủ, nhanh, xử lý người còn lại!"
“...”
Phương Bình lắc người một cái, nhìn xung quanh chi chít người, đột nhiên nhảy một cái, bắt lấy ống thông gió trên trần nhà, hét lớn: “Tôi nhận thua, coi như là ngã xuống đất. Tôi thừa nhận tân sinh viên Ma Võ rất mạnh!”
"Nằm mơ!"
Triệu lỗi che lấy vành mắt bị đánh tím thẫm, hung tợn rống lên một tiếng!
Dương tiểu Mạn không chút biến sắc xoa ngực, cười lạnh nói: "Cậu xuống đây, ở trên cao như vậy cậu muốn làm bia ngắm bị chúng ta đánh sao?"
"Xuống... Xuống đây, chúng tôi không đánh chết cậu..."
Trong đám người, tiểu mập mạp tủi thân xoa đầu, u đầu rồi!
Tôi trêu ai ghẹo ai?
Đang ở bên ngoài xem kịch hay, kết quả bị Phương Bình một quyền đập vào đầu, choáng đến bây giờ cũng chưa tỉnh.
"Không xuống! Đừng tới đây, ai tới tôi với người đó cùng chết!"
"Thời gian sắp đến rồi, tầng bốn còn không cản người, muốn bị khấu trừ điểm thưởng sao?"
"Tôi đã nhận thua rồi, hơn nữa, tôi nhớ được đánh ngã hơn 50 phi võ giả, hơn 20 võ giả, không có nhiều người như vậy, đừng nhìn ta chằm chằm !"
"Tôi cũng bị thương, rất nghiêm trọng, nội thương, đều đi ra đi!"
“...”
Nhìn bốn phía từng gương mặt kia đều muốn xé mặt của cậu, Phương Bình có chút hơi sợ, nhiều người như vậy đều muốn đánh mình, có lẽ nào mình sẽ bị đánh chết không?
Nhìn cách đó không xa, Phó Xương Đỉnh nằm bò ngay tại trên mặt đất, Phương Bình vô cùng sợ hãi, thật thê thảm!
Phó Xương Đỉnh quần áo cũng không còn bao nhiêu, cũng không biết nữ sinh nào ra tay ác độc, phía sau lưng đều là vết máu trên móng tay!
Phương bình nắm lấy ống thoát khí, sống chết không xuống, những người khác có lòng muốn dùng binh khí dài đâm cậu ta, nhưng mắt thấy thời gian quả thực không nhiều lắm, Triệu Lỗi có chút không cam lòng hỏi: "Viện trưởng, nhận thua có khấu trừ điểm thưởng của chúng em không?"
Lần này, Hoàng Cảnh trầm mặc một lát, nửa ngày sau mới nói: "Không trừ!"
“Coi như cậu may mắn!”
Triệu lỗi hừ một tiếng, quay đầu cả giận nói: "Giải tán!"
Không phải là không muốn tiếp tục, một là thời gian thật không nhiều lắm với lại Phương Bình còn sức mạnh như long tinh hổ mãnh, mặc dù nói nhận thua, nhưng rõ ràng còn có sức đánh một trận.
Cái tên điên Phó Xương Đỉnh này, trước đó không biết uống bao nhiêu thuốc, cũng không sợ bạo thể mà chết!
Lúc này mà tiếp tục vây đánh tiếp, cuối cùng xui xẻo khẳng định là Phương Bình, nhưng một trận đánh mạnh mẽ như vậy, những người kia cũng phải chịu thiệt thòi.
Về phần đó là mình hay là Dương Tiểu Mạn, Triệu Lỗi cảm thấy khả năng mình là người chịu thiệt thòi lớn hơn một chút!
Tức giận trừng Phương Bình, đám người nhao nhao tán đi, trước khi đi, Triệu lỗi vẫn không quên đạp Phó Xương Đỉnh một cước, mẹ nó, hai tên khốn kiếp, hại tất cả mọi người mất mặt!
Dương Tiểu Mạn mấy nữ sinh, cũng không cam lòng, cuối cùng vẫn buông tha cho Phương Bình, từng người lúc đi ngang qua Phó Xương Đỉnh, cũng không quên bổ sung một thêm một đạp.
Phương Bình rùng mình một cái, Phó Xương Đỉnh lần này thật thảm!
"Phương Bình..."
Phó Xương Đỉnh thống khổ rên rỉ một tiếng, khuôn mặt mang theo dấu giày nhìn Phương Bình, tràn đầy phẫn nộ oán hận trong lòng.
Đã nói là solo rồi mà!
Xáp lá cà thì cũng thôi đi, cuối cùng cậu ta không sao, đều là tìm tôi phát tiết, điều này có công bằng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận