Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2567: Lại Đến Thành Trấn Tinh

"Nói năng linh tinh!" Tưởng Siêu quát lớn một tiếng, sau đó tiếng như chuông đồng, trực tiếp truyền âm một sân lớn, quát: "Khương Danh Hào, ngươi còn dám nói xấu ta, có tin ta đập chết ngươi hay không?"
Người lưu thủ nhà họ Khương chẳng qua là cấp 7, cũng dám nói xấu Tưởng Siêu ta. Chán sống rồi sao? Các ngươi không biết hiện tại thành Trấn Tinh lớn như vậy, chỉ mình Tưởng Siêu ta mạnh nhất sao? Đương nhiên, có cấp 9 ở đây, nhưng cấp 9 còn phải canh giữ đường nối, dù luân phiên thay ca, thời gian ở trong thành cũng không dài. Hiện chính là thời điểm Tưởng Siêu hắn làm chủ nhà, thế mà còn có người dám nói xấu mình.
Đại viện của Khương gia lặng yên không một tiếng động.
Nhưng trong viện, một vị trung niên buồn bực lắc đầu, nói xấu? Ai nói xấu ngươi? Tại sao Tưởng Siêu ngươi lưu lại, ngươi không biết hay sao?
Mấy nhà chúng ta có người lưu lại thì không nói, dù sao nhà lớn nghiệp lớn, ít nhiều phải chăm sóc một chút, ví dụ như truyền thụ võ đạo cho bọn trẻ.
Nhưng Tưởng gia... cần như vậy sao? Nhà họ Tưởng có bao nhiêu người?
Chỉ có mấy người đàn đông trong nhà.
Tưởng Nguyên Hoa đã ra ngoài chinh chiến, Tưởng Hạo gần đây cũng chạy đi chạy lại giữa vùng cấm và đường nối, cha Tưởng Siêu đi canh giữ thủ phủ...
Đến thế hệ này, hậu duệ nhà họ Tưởng không có ai. Tưởng Siêu có cần phải lưu lại không?
Đương nhiên, dù sao cũng là cấp 8, vị trung niên này không phải đối thủ của hắn, cũng lười vạch trần bộ mặt thật của hắn, tên này cũng không phải người rộng lượng gì, nhất thời đắc thế, những người khác không ở đây, không cẩn thận Tưởng Siêu sẽ có ý định đánh hắn lập uy.
Người nhà họ Khương không trả lời, Tưởng Siêu lập tức đắc ý, lớn tiếng nói: "Các vị hãy tu luyện cho tốt, chờ mọi người có năng lực tự bảo vệ mình, ta cũng không cần tiếp tục canh giữ thành trì cho mọi người nữa. Bây giờ chậm trễ một chút thời gian không sao, dù sao thế hệ tuổi trẻ là hy vọng của chúng ta."
Đang nói, sắc mặt Tưởng Siêu thay đổi.Lúc này, trên không thành Trấn Tinh, một bóng mờ thoáng hiện.
"Phương Bình đến đây thăm hỏi!"
Mấy chữ đơn giản lại khiến sắc mặt Tưởng Siêu hoàn toàn thay đổi.
Mẹ kiếp, sao tên này lại tới đây? Không phải là đến bắt mình đi tham chiến chứ? Dù sao hắn cũng là cấp 8, thật ra cấp 8 không cần thiết phải lưu thủ, bình thường đều sẽ đi tham chiến.
Đang êm đẹp, Phương Bình tới thành Trấn Tinh, chẳng lẽ là biết mình đang làm lão đại ở đây nên muốn ném mình vào địa quật?
Sắc mặt Tưởng Siêu đầy vẻ quỷ dị.
Nhưng lúc này, cường giả các nhà khác thi nhau hiện thân.
Nhân Vương đến rồi!
Giống trước kia Võ Vương giáng lâm, trên thực tế, hiện tại càng đáng để người ta coi trọng.
Thành Trấn Tinh không hề có một tuyệt đỉnh nào!
Nhân Vương đến đây thăm hỏi, thật ra mọi người cũng có chút thấp thỏm, không biết tại sao Nhân Vương đến đây vào lúc này.
Không ít người nhìn về phía phòng nghị sự, thấy số lượng pho tượng vẫn như trước, không ít người dịu đi một chút. Chỉ sợ pho tượng bỗng ít đi, Phương Bình là đến báo tin buồn.
Cường giả mấy nhà thi nhau bay về phía Tưởng Siêu, Tưởng Siêu vừa định tìm một chỗ tránh một chút, giờ lại thầm mắng một tiếng, toi rồi, bọn này bay về phía ta làm gì?
"Tưởng Siêu, Nhân Vương đến đây, còn không mau mau mở cửa chính nghênh đón Nhân Vương!"
Mấy vị võ giả lớn tuổi thi nhau mở miệng, đây là lần đầu tiên sau khi thành Nhân Vương, Phương Bình viếng thăm thành Trấn Tinh. Về tình về lý, đều không thể thất lễ được.
Lúc này không giống ngày xưa, cũng không thể giống như trước kia, mở cái cổng nhỏ là được, phải mở cửa lớn, nghênh đón Phương Bình.
Mà chuyện này cần Tưởng Siêu, vị mạnh nhất trong số những người ở lại, đứng ra mở cổng.
Tưởng Siêu hơi sửng sốt, có chút bất lực, hình như đúng thế.
Bất lực thì bất lực, Tưởng Siêu vẫn nhanh chóng khôi phục nụ cười nói: "Tất nhiên rồi, các vị theo ta đi nghênh đón Nhân Vương! Nhân Vương là huynh đệ của Tưởng Siêu ta, quan hệ rất tốt, mọi người không cần sợ hãi!"
Mọi người liếc mắt nhìn hắn, Phương Bình đúng là có quan hệ khá tốt với tên béo này, mấy người nhà họ Tưởng cũng tiếp xúc khá nhiều với Phương Bình. Nhưng ngươi có chắc là quan hệ rất tốt không đó?
Mọi người cũng không tiện nói thêm gì, Phương Bình còn đang bên ngoài chờ.
Một lát sau, cổng chính thành Trấn Tinh rất hiếm khi được mở ra, ầm vang mở rộng.
Bình thường, cũng chỉ mở một con đường nhỏ để ra vào.
Hôm nay, hơn mười vị cường giả thi nhau xuất ra lệnh bài, trực tiếp mở một con đường rộng lớn ở dưới cổng chào, con đường hết sức rộng lớn, rộng chừng mấy chục mét.
Cường giả các nhà lần lượt đến, cửa vừa mở, nhanh chóng khom người nói: "Thành Trấn Tinh cung nghênh Nhân Vương!"
Phía trước, Phương Bình chắp hai tay sau lưng, chân đạp giày chiến, người mặc quần áo võ đạo rộng rãi, mặt nở nụ cười.
Nghe vậy Phương Bình mở hai tay ra, hơi dùng sức, nâng đám người đang cúi đầu lên, cười nói: "Các vị tiền bối khách khí rồi! Thành Trấn Tinh chính là thánh địa võ đạo của Hoa Quốc ta, tuyệt đỉnh thành Trấn Tinh là cứu tinh của nhân loại ta, Phương Bình chẳng qua chỉ là hàng tiểu bối, đảm đương không nổi trọng lễ của chư vị!" Khác hắn với lần đầu tiên tới đây, khi đó thực lực Phương Bình không mạnh, nhưng lại hết sức ngang ngược. Nhưng bây giờ, hoàn toàn tương phản. Thực lực hắn rất mạnh, thái độ lại khiêm tốn hơn nhiều. Con người ở vị trí khác, tự nhiên suy nghĩ khác.
Trước kia, lần đầu tiên hắn tới thành Trấn Tinh, cần giả vờ mạnh mẽ, để người thành Trấn Tinh không dám bắt nạt hắn.
Mà bây giờ... không cần.
Thực lực hắn mạnh mẽ, còn là lãnh tụ nhân loại, lúc này đến viếng thăm thành Trấn Tinh, không cần hống hách. Hoàn toàn tương phản, chư vị tuyệt đỉnh thành Trấn Tinh chiến đấu vì nhân loại, lúc này dù hắn có thực lực phách lối, cũng không thể ra vẻ ở đây lúc chư vị tuyệt đỉnh rời đi.
Thái độ khiêm tốn nhã nhặn của Phương Bình khiến đám người thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ chưa quên lần đầu tiên tới đây, Phương Bình đã gây xung đột với thành Trấn Tinh như thế nào. Sau đó, mấy người Võ Vương đích thân đến, Chiến Vương cũng bị gọi trở, hai bên suýt nữa làm lớn chuyện.
Mọi người đối xử với Phương Bình cũng cẩn thận dè dặt hơn. Cũng may, cùng với thực lực thay đổi, thế cục thay đổi, hắn cũng đã khác trước kia.
Phía trước mọi người, Tưởng Siêu nghiến răng trợn mắt mà cười, vô cùng nhiệt tình nói: "Bộ trưởng Phương đại giá quang lâm, là may mắn của thành Trấn Tinh, ta đã chuẩn bị xong tiệc rượu, buổi trưa cùng uống một chén...
Phương Bình liếc mắt nhìn hắn, cười nói: "Sao ngươi còn ở trong thành?"
Tưởng Siêu ngượng ngùng, ngươi nói gì vậy, ta không ở trong thành thì ở đâu?
Phương Bình không quan tâm hắn, đi thẳng vào trong.
Nhìn quanh một vòng, cũng nhìn về phía phòng nghị sự đầu tiên, khi thấy các pho tượng đều còn ở đó, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Gần đây hắn cũng không dám xem những thứ này, chỉ sợ biết được tin tức xấu.
13 vị tuyệt đỉnh Thành Trấn Tinh, đã chết nhiều vị. Nếu lại có người mất nữa thì nhân loại tổn thất quá lớn. Pho tượng còn đầy đủ, Phương Bình cảm thấy an tâm rất nhiều.
Nhưng hắn lại nhanh chóng nhìn quanh một vòng, hơi nhíu mày nói: "Các tiền bối khác đều đi địa quật rồi?"
Trong đám người, một ông lão cấp 7 nhà họ Lý nghe vậy trả lời: "Bẩm Nhân Vương.."
"Tiền bối khách khí rồi, không muốn gọi thẳng ta tên thì gọi Bộ trưởng Phương cũng được"
Thành Trấn Tinh có phương pháp giáo dục khác với bên ngoài, thực lực bọn họ kém xa Phương Bình, bảo bọn họ gọi thẳng tên, bọn họ chưa chắc thích ứng, nhưng cứ gọi Nhân Vương Nhân Vương, Phương Bình cũng ngượng ngùng.
Đối phương cũng không dám cãi lại, nhanh chóng nói: "Bộ trưởng Phương, cường giả cấp 8 cấp 9 các nhà đều đi ra rồi! Một số đi phủ Trấn Thủ, một số đi Quân Bộ, còn có mấy vị trấn thủ ở phía đường nối, hiện đã phái người đi thông báo..."
"Đường nối quan trọng!" Phương Bình cười nói: "Đường nối của thành Trấn Tinh nối thẳng ngự Hải Sơn, theo lý thuyết phải là tuyệt đỉnh trấn thủ, để tránh bị tuyệt đỉnh địa quật xâm nhập. Nhưng bây giờ mọi người cũng biết thế cục nhân loại, tuyệt đỉnh rải rác, ta và bộ trưởng Ngô đều có chuyện phải làm, việc này cũng chỉ có thể giao cho thành Trấn Tịnh "Nhưng đợi nhân thủ dư dả một chút, đường nối nơi đây vẫn sẽ do tuyệt đỉnh trấn thủ 1787 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận