Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2334: Chân Thần Mất Mạng (3)

"Thần Giáo các ngươi lẽ nào chẳng có ai nổi tiếng sao?"
Phương Bình đè xuống xao động trong lòng, cười lớn nói: "Như ngươi, một người vô danh! Nếu ai cũng như người... Ha ha, sau lưng ta cũng có cường giả cấp Đế, ta chẳng cần phải sợ Thần Giáo của các ngươi!"
Vô Diện cắn răng không nói. Phương Bình cân nhắc hỏi: “Không nói thật à? Hay là, ngươi chỉ đang hù dọa ta?”
“Vậy ta không khách khí nữa, giết người rồi tính! Nếu ngươi nói... Biết đâu chừng những người mà người biết lại có quan hệ với ta!”
Khi đang nói chuyện, lực lượng tinh thần của Phương Bình lại đánh lén, lại chém nổ đầu Vô Diện. Vô Diện nhanh chóng khôi phục đầu, nhưng kim thân đã lờ mờ tối tăm, hắn đã không thể chịu nổi tiêu hao như vậy nữa rồi. Lúc này, dù biết rõ có lẽ Phương Bình đang cố ý thăm dò hắn, đang muốn mọi tin tức, nhưng vẫn không nhịn được mà sợ hãi quát lên: "Có! Nhân loại... Phe nhân loại... Ngươi là võ giả Nhân Gian?"
“Không sai!”
"Nhân Gian... Ngục Vương là cường giả Nhân Gian, cũng là một trong 72 Thần Chủ của Thần Giáo!"
"Không quen!"
Phương Bình cười nhạo: "Chưa từng nghe nói, chắc là bị Trấn Thiên Vương tiêu diệt rồi nhỉ? Trấn Thiên Vương hình như đã tiêu diệt không ít cường giả, trời mới biết Ngục Vương của các ngươi có bị giết hay chưa..."
Thấy Phương Bình có vẻ không giống làm bộ, Vô Diện hơi tuyệt vọng! Lúc này, hắn càng đánh càng yếu. Mỗi lần bị thương đều đang tiêu hao gốc gác của hắn. Ngay vào lúc này, như nghĩ đến điều gì, hắn quát: "Còn có, còn có... Tinh Khung Đế Tôn! Ngươi chắc chắn biết Tinh Khung Đế Tôn..."
"Không quen không biết!"
Phương Bình lại thở dài: "Xem ra ngươi thật sự đang dọa ta! Vậy thôi, người đi chết đi!"
“Không!”
Vô Diện gào thét, bắt đầu điên cuồng trốn chạy. Nhưng bốn phương tám hướng đều có lực cản. Thủy tinh ốc của Phương Bình hóa thành màn trời chặn hắn lại, chặn cả bốn phương tám hướng. Phương Bình bước lên từng bước, chém xuống từng đao, càng chém càng mạnh! Vô Diện không ngừng bay ngược, dòng máu màu đỏ bắt đầu nhỏ xuống, hắn thê thảm quát: "Thần Giáo sẽ không bỏ qua cho ngươi! Chắc chắn sẽ không? Phương Bình, buông tha cho bản tọa, bản tọa sẽ nói cho người biết vị trí của bảo địa Thượng Cổ, cho người biết vị trí của một số bảo địa... Không, ta cho ngươi biết di tích Thiên Giới ở đâu! Nơi đó có di hài cường giả, có thể giúp người một bước lên trời!"
“Không có hứng thú!”
Phương Bình lạnh nhạt nói: “Những thứ này ta đều biết, ta biết Thương Miêu, nó biết hết, cho nên... Ngươi vẫn nên ngoan ngoan đi chết đi!”
“Thượng Đế?”
Nói đến đây, ánh mắt Vô Diện sáng choang, lập tức hét lên: "Ta biết di hài Thiên Đế ở đâu! Thượng Đế thân với Thiên Đế, nhất định sẽ muốn tìm lại di hài Thiên Đế, Phương Bình, tha cho ta, ta nói cho ngươi...".
"Ngươi biết?”
Phương Bình cười nhạo: "Ta đã nghe nói qua trận chiến đó, nghe nói đến cuối cùng, Thiên Cẩu giao chiến với trời, mất mạng tại chỗ, chết không toàn thây, lấy đâu ra di hài..."
"Có! Thật sự! Năm đó Thần Giáo cũng phải người đi, hai trong ba vị Hộ Giáo đã đi. Lần đó, hai vị Hộ Giáo trọng thương, mang về di hài Thiên Đế, thật, ta biết Thần Giáo ở đâu..."
Lúc này, Phương Bình có vẻ dao động, nhìn Vô Diện: "Ngươi đồng ý dẫn ta đi tìm di hài của Thiên Cẩu thật à?"
"Ù, Ù!"
"Hay người nói cho ta biết Thần Giáo các ngươi ở đầu trước, ta tự đi tìm, tìm được ta sẽ tha cho ngươi?"
"Không được! Ngươi thả ta, ta nhất định sẽ nói cho ngươi..."
Vô Diện cũng sẽ không nói ngay lúc này, hắn vẫn còn lại chút lý trí. Bây giờ nói rồi, liệu còn đường sống sao?
"Đã như vậy thì..."
Phương Bình dùng một chút, chậm rãi nói: "Ta sẽ tin người một lần, Thương Miêu có giao tình với ta, tuy ta không quen Thiên Cẩu, nhưng vẫn nên tìm di hài của nó về, chỉ là..."
Vô Diện có chút chờ mong!
"Đi chết đi!"
Phương Bình quát to một tiếng, lúc này, tất cả lực lượng tinh thần, khí huyết, lực lượng phá diệt hòa vào trong trường đao hư huyễn trong tay! Một đao này, ánh đao chiếu rọi hư không “Giết người rồi tính!”
Phương Bình hạ đao, lúc này, hư không có chút gợn sóng, toàn bộ chiến trường không gian đều khẽ run lên từng hồi!
Vù!
Ầm!
Ánh đạo hạ xuống! Thời khắc cuối cùng, Vô Diện giống như lộ ra gò má, gào lên thế thảm, toàn lực ứng phó, bùng nổ ra tiềm lực cuối cùng! Không chỉ là lực lượng tinh thần, Phương Bình thậm chí còn nhìn thấy một tòa đảo nát trôi nổi! Vô Diện lại sử dụng đến bản nguyên tàn tạ của hắn, mục đích chỉ muốn ngăn cản một đao này! Những bản nguyên bị thương, lại bị Phương Bình hành đến hiện tại, hắn nào còn năng lực chặn lại một đao mạnh nhất của Phương Bình! Một đao này, cường độ bạo phát khí huyết ít nhất cũng khoảng 450.000 cal! Vô Diện bị thương rất nặng, thậm chí còn chẳng sử dụng được bản nguyên tăng cường. Không có bản nguyên tăng cường, Chân Thần cũng không phải đối thủ của Phương Bình! Đây là nói Chân Thần không bị thương! Huống chi là Vô Diện, sao Vô Diện có thể chống đỡ được!
"Phương Bình!”
Tiếng gào thê thảm tuyệt vọng vang khắp hư không! Một tiếng nổ ầm ầm! Đảo nổi bị đánh nổ! Ánh đao lại tiếp tục hạ xuống, kim thân nổ tung! Lực lượng tinh thần hư huyễn không kịp bỏ chạy, chớp mắt bị xé thành nhiều mảnh!
Phương Bình không chịu bỏ qua, lại gầm lên dữ dội, chém thêm một đao! Đây là lần đầu tiên tiêu diệt Chân Thần, ai biết bọn họ liệu có tàn dư lực lượng tinh thần nào lưu lại hay không. Đao hạ xuống, lực lượng tinh thần của Phương Bình quét ngang hư không, rất nhanh, có tiếng hét thảm truyền ra từ một nơi hư không. Một người nhỏ như kiến lập tức bị xé nát!
"Phương Bình: Thần Giáo sẽ báo thù cho bản tọa!”
Tiếng gào thét thảm thiết lại vang lên! Phương Bình hơi bất ngờ, nói: “Ôi trời, có một chút lực lượng tinh thần lưu lại thật kìa! Được đó! Chân Thần thật trâu!”
Phương Bình phục sát đất, cái này cũng được, ta chỉ là thử thôi, không ngờ đúng là có thể tiêu diệt được tàn dư của ngươi. Ầm ầm ầm!
Không gian bản nguyên hơi rung lên, rồi nhanh chóng khôi phục bình thường.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài. Ầm ầm! Trời đất nổ tung, tiếng nổ vang rền. Trương Đào và Bình Dục đang đánh nhau bỗng nhiên ngừng tay, không hư không, một đại đạo hư huyễn gãy vỡ, bầu trời thành màu đỏ máu nhưng không có mưa máu. Chết mất một vị Chân Vương mà thôi, còn chưa tới mức đó. Hơn nữa, dường như bị cách trở nên phản ứng không mạnh bằng việc tiêu diệt Chân Vương ở bên ngoài. Dù vậy, cảnh tượng này vẫn khiến mọi người chấn động.
"Chân Vương chết rồi!”
“Ai?"
“Ai chết rồi?"
"Hẳn là không xa nơi đây, nếu không, chúng ta không thể nhìn thấy, nhưng mọi người đều ở đây... Vậy..."
Ngay lập tức, tất cả mọi người nhìn về phía Vương Chiến Chi Địa! Nói như vậy, chỉ có Vương Chiến Chi Địa có Chân Vương mất mạng!
"Chiến trường không gian!”
Có người nhẹ giọng nói mê, nếu là ở ngoài chiến trường không gian, sợ là sớm khiến bản nguyên của Vương Chiến Chi Địa bạo động rồi!
Có Chân Vương bị giết trong chiến trường không gian! Thời khắc này, bốn phía yên tĩnh không hề có một tiếng động! Chân Vương chiến còn chưa nổ ra, đã có người chết rồi, ai giết?
Trời đất biến sắc, bên ngoài yên tĩnh lại.
Hồi lâu, có người lạnh nhạt nói: “Người của hai vương? Hay là... người của tổ chức kia?”
Thế lực có Chân Thần ở Vương Chiến Chi Địa cũng chỉ có hai phe này. Lúc này, Trương Đào cười ha hả nói: “Sẽ không là tiểu nha đầu Vương Ốc kia chứ? Hình như trước cũng là Chân Thần, có khi nào khôi phục thực lực, bị bản nguyên hỗn loạn đánh giết rồi?”
“Hừ!”
Xa xa, Thanh Liên Đế Tôn có chút bất mãn. Làm sao có khả năng là Linh Tiêu! Hơn nữa, đầu ra cách gọi “Tiểu nha đầu"
thế hả! Trương Đào người bao lớn? Trương Đào cười ha hả nói: “Đừng hừ, ta chỉ nêu suy đoán mà thôi, biết đâu được! Đúng rồi, Thanh Liên, ngươi có muốn đổi thần khí lấy những thứ khác không? Ta thì sao cũng được, nhưng Phương Bình còn cần dùng cái này, núi Vương Ốc các ngươi có võ giả dùng đao sao?”
Ông thật sự không quá để ý, Trảm Thần Đao mang đến cho ông cảm giác không quá mạnh mẽ. Dù sao núi Vương Ốc vẫn dẫn người trở về, cho cũng được thôi. Nhưng Phương Bình dùng đao, hiện tại không còn thần khí, tay không chiến đấu, lực chiến sẽ giảm. Thanh Liên không đáp. Lão Trương cũng không tiếp tục nói, không đổi thì thôi, chính các ngươi kiềm chế một chút đi, đạo của Thương Miêu dễ cầm như vậy sao? Thương Miêu có nhiều thần khí như vậy, ngươi có thấy ta lừa nó ta sao? Mèo này... Chớ xem thường nó. Lão Trương chưa từng coi thường con mèo sống từ thời Thượng Cổ đến hiện tại này. Người của Vương Ốc cầm đao của Thương Miêu, làm không tốt coi chừng cuối cùng rổ trúc múc nước, công dã tràng. Bây giờ mình lấy một ít bảo bối đổi về, có lẽ còn sẽ được lợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận