Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1042

Thấy Phương Bình nổi nóng, kiểu còn dám chặn đường làm trễ hành trình, ta sẽ liều mạng với ngươi, người chặn đường ho nhẹ một tiếng nói: "Nếu đã như vậy, hai vị chú ý, ngoài ra, dù có gấp đến đâu cũng không thể ngự không trên vương thành, nếu không, vương thành đại nhân cũng sẽ không bỏ qua..."
"Cảm ơn!"
Phương Bình cũng không nhiều lời, nói xong vội vã rời đi, tốc độ cực nhanh.
Nhìn dáng vẻ vội vàng của bọn họ, người chặn đường khẽ thở dài: "Không ngờ... thành Sắc Vi bị hủy rồi."
Nói xong, hắn lắc đầu, vô cùng tiếc hận.
...
Vương Kim Dương và Phương Bình đã đi xa, lão Vương vô cùng khâm phục nhìn Phương Bình.
Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng công phu nói dối như cuội, nói dối không chớp mắt, không thở gấp, mặt không đỏ, tim không đập mạnh, Vương Kim Dương tự nhận mình không bằng.
Biểu cảm cũng rất phù hợp! Lúc nãy diễn vô cùng bi thương, lại rất hùng hổ, ngươi dám ngăn, ta dám liều mạng với ngươi... Chậc, người bình thường diễn không nổi.
Bay được một khoảng xa xa, chờ xung quanh không có người, lão Vương ho nhẹ một tiếng hỏi thăm: "Phương BÌnh, Ma Võ có lớp điện ảnh nghệ thuật không?
"Cái gì?"
"Ừm thì... khoa điện ảnh nghệ thuật, hoặc lớp dạy diễn ấy?"
"Vương ca, ta vẫn gọi ngươi là Vương ca, bởi ta vốn không thích đắc ý vênh váo, nhưng mà... Sau này ta sẽ gọi ngươi là lão Vương! Hừ, lão Vương, ta liều chết đi với ngươi vạn dặm cứu lão sư của ngươi, vậy mà ngươi lại trào phúng mỉa mai ta, lương tâm quăng đâu rồi?"
Vương Kim Dương dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: "Không phải trào phúng, là khâm phục, thật khâm phục!"
"Ngươi nghĩ ta tin sao? Ngươi đang giễu cợt ta!"
"Thật không có!"
"Lão Vương..."
"Vì sao ta thấy ngươi đang mượn cơ hội để nói chuyện của ngươi, mục đích chính là muốn gọi ta vài tiếng lão Vương vậy hả?"
"Khụ khụ... Có sao? Lão Vương, ngươi nghĩ thật nhiều, ta còn không nghĩ vậy."
"..."
Vương Kim Dương bất lực, cũng không muốn nói nữa. Thôi kệ, lão Vương thì lão Vương, tùy ngươi.
Nhưng nói đi nói lại, cảm giác vui sướng khi được phi hành ở địa quật thật đã quá! Trước đây cùng lắm chỉ có thể bay bay ở địa bàn khu vực của nhân loại, mà còn phải lén lút bay.
Đây là lần đầu tiên càn rỡ ngự không trên bầu trời của thành trì địa quật.
Gặp thị trấn nhỏ, Phương Bình trực tiếp lướt qua không dừng lại. Gặp thành thị phụ thuộc, Phương Bình lừa vài câu, không ai ngăn cản.
Ngoại trừ việc không bay qua bầu trời của vương thành, Phương Bình thật đúng là trắng trợn không kiêng dè.
Không chỉ như vậy... Đến khi bay ngang qua tòa vương thành thứ hai, tên này còn cố ý bay đến cổng vương thành, xin một ít đá năng lượng của một vị chiến tướng cấp sáy, nói là khôi phục năng lượng, đến Giới Vực Chi Địa thông báo tin tức.
Vị chiến tướng cấp sáu kia nghe nói thành Sắc Vi bị hủy, không chỉ cho một ít đá năng lượng, còn đặc biệt hộ tống bọn họ một đoạn, trên đường còn căn dặn hai người cẩn thận!
Vương Kim Dương thật sự phục sát đất!
Trước khi vào địa quật, hắn hoàn toàn không dám tưởng tượng đến cảnh tượng như vậy!
Được chiến tướng của vương thành hộ tống! Lại còn có thể khiến người ta chủ động cho đá năng lượng, ngoại trừ Phương Bình, chắc tuyệt đỉnh cũng không làm được!
Ngược lại hoàn toàn với nhóm Phương Bình, Sắc Vi Vương lại vô cùng cẩn thận.
Hắn dẫn theo mấy vị thuộc hạ, dọc đường vô cùng cảnh giác, chỉ sợ gây ra động tĩnh khiến người khác phát hiện. Một khi bị phát hiện hắn đang đến Giới Vực Chi Địa, có lẽ sẽ xảy ra chuyện lớn. So ra, tốc độ không nhanh bằng Phương Bình.
Giới Vực Chi Địa cách thành Diên Vĩ hơn 3000 dặm.
Tốc độ của Phương Bình và Vương Kim Dương rất nhanh. Từ khi lên cấp sáu, tốc độ cực nhanh của Phương Bình có thể đạt đến 500 dặm một giờ.
Đương nhiên, ngự không tốc độ này cũng rất có hại cho cơ thể, trừ phi chạy trốn, nếu không, Phương Bình sẽ không làm như vậy.
Chạy trốn trong chốc lát, Phương Bình còn có thể bùng nổ tốc độ nhanh hơn.
Tốc độ của Vương Kim Dương cũng không chậm, nhưng lúc này, hai người vẫn chưa dùng đến tốc độ cực hạn của mình. Lúc này, cả hai đang duy trì tốc độ gần 300 dặm một giờ, chạy thẳng về phía Tây.
Dọc theo đường đi, không chỉ gặp thành trì địa quật, hai người còn băng qua núi sông, hồ nước...
Thậm chí còn gặp phải yêu thú cấp cao ra oai thị uy.
Địa quật, rất nguy hiểm.
Ở một số thời điểm, dù Phương Bình có phóng ra lực lượng tinh thần cũng không thể phát hiện nguy cơ kịp thời.
Giống như lúc ở Ma Đô địa quật, Giảo đã thu lại khí tức, Phương Bình căn bản không thể nhận ra sự tồn tại của đối phương.
Sau khi rời khỏi tòa vương thành thứ hai không bao lâu, Phương Bình và Vương Kim Dương đã gặp phải nguy cơ đầu tiên.
Hai người đi ngang qua một rừng cây, Phương Bình không kịp phát hiện nguy hiểm, một con yêu thú cấp tám bỗng dưng bộc phát uy thế trong chớp mắt.
...
Mấy phút sau. Phương Bình ban đầu còn hung hăng, giờ đã mệt lả.
Sắc mặt Phương Bình lúc này tái nhợt như giấy, thất khiếu chảy máu, nếu không phải hắn kịp thời nổ lực lượng tinh thần cản lại một lần, con yêu thú kia không có ý muốn truy sát, hai người bọn hắn kém chút nữa bị đánh chết rồi.
Vương Kim Dương cũng chẳng khá hơn chút nào, tuy Phương Bình đã chặn lại phần lớn uy thế, nhưng hắn vẫn chịu một phần ảnh hưởng.
Bên trong một khe núi nhỏ, Vương Kim Dương nhìn Phương Bình, mặt lộ vẻ ưu lo, than thở: "Thế nào rồi?"
"Không sao."
Phương Bình miễn cường cười cười nói: "Không thể lại kiêu căng bay nữa rồi, qua khỏi tòa vương thành thứ ba, phía Tây sẽ không còn vương thành nữa, cũng không còn dấu hiệu sinh hoạt của địa quật nhân loại, tại Cực Tây, yêu thú tung hoành, còn có cấm địa, nên khiêm tốn một chút rồi."
Vương Kim Dương cười khổ, nói kiêu căng chính là ngươi, nói biết điều cũng là ngươi.
Nghĩ thì nghĩ, sắc mặt Vương Kim Dương vẫn khá nặng nề nói: "Lúc trước Ô Tô từng nói, mỗi lần áp giải võ giả nhân loại đến Giới Vực Chi Địa, đều có nhiều vị cường giả cấp thống lĩnh hộ tống mới được, hơn nữa, cũng không hẳn có thể an toàn đến.
Những người này đi Giới Vực Chi Địa, đến phía cực Tây đều phải đi bộ, thăm hỏi đàng hoàng các yêu thực yêu thú vương nếu muốn đi qua địa bàn của nó.
Phương Bình, chúng ta làm sao bây giờ?"
Những cường giả cao cấp của địa quật còn có thể trò chuyện với yêu thực yêu thú. Địa vị mọi người bình đẳng, yêu thú yêu thực cấp cao cũng có trí khôn, cũng đồng ý muốn trò chuyện với cường giả cùng cấp. Nhưng Phương Bình và Vương Kim Dương chỉ là võ giả cấp sáu, đối phương chưa chắc sẽ nể mặt.
Cực Tây, đâu đâu cũng có địa bàn yêu thực yêu thú cấp cao, muốn tránh cũng khó.
"Che lấp khí tức, đối phương sẽ rất khó phát hiện ra chúng ta! Chúng ta bay trên không, càng cao càng tốt, trời sắp tối rồi, ban đêm chúng ta hành động, trực tiếp đi ngang qua Cực Tây, tiến vào biên giới Giới Vực Chi Địa!"
Vương Kim Dương trầm giọng nói: "Trên không cũng có yêu thú cao cấp!"
"Ta biết, nhưng ban đêm sẽ ít khi gặp yêu thú cấp cao hơn, dù sao cũng chỉ có thể đánh cược một lần rồi!"
Ở địa quật, như Tần Phượng Thanh nói, ai cũng đánh cược. Mặc kệ nhân loại cấp mấy, trừ phi là tuyệt đỉnh, nếu không, bao gồm cả cường giả cấp chín cũng đều đang đánh cược.
Đánh cược sinh tử!
Cấp chín ra ngoài một mình, lỡ xui cũng có thể bị vây giết.
Phương Bình và Vương Kim Dương muốn đến Giới Vực Chi Địa, chỉ có thể đánh cược may mắn.
Vương Kim Dương khẽ thở dài một hơi, lát sau lại nói: "Ngoài ra, qua khỏi Cực Tây, đến Giới Vực, còn phải vượt qua một nhánh sông Cấm Kỵ Hải, nơi đó mới là nơi nguy hiểm nhất... Phương Bình, mặc dù biết bây giờ nói những thứ này cũng vô dụng, nhưng ta vẫn muốn nói, cảm ơn ngươi!"
Vương Kim Dương rất trịnh trọng, lần này đi Giới Vực, nguy hiểm tầng tầng. Không nói Phương Bình, dù là Tông sư cấp bảy cấp tám cũng không dám đơn độc đi đến khu này, thậm chí có lẽ còn chẳng vượt qua được ba tòa vương thành, chớ nói chi là Cực Tây và nhánh sông Cấm Kỵ Hải nguy hiểm trùng trùng, càng khỏi nhắc tới đích đến cuối cùng là Giới Vực Chi Địa.
"Nói những thứ này làm gì."
Phương Bình nở nụ cười, hơi hơi nghỉ ngơi chốc lát, cảm thấy đầu óc không còn đau đớn như trước nữa mới đứng lên nói: "Đi thôi, trời sắp tối rồi, thừa dịp buổi tối này chúng ta vượt qua Cực Tây, nếu không, ban ngày sẽ rất khó đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận