Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2941: Ngạc Nhiên Chưa? Vui Vẻ Không? (2)

Chương 2941: Ngạc Nhiên Chưa? Vui Vẻ Không? (2)Chương 2941: Ngạc Nhiên Chưa? Vui Vẻ Không? (2)
Tốn Vương lạnh lùng nhìn về phía Trương Đào, đột nhiên tóm Phương Bình vào trong tay, bàn tay lớn bao trùm đầu của Phương Bình, khiến đầu Phương Bình nổ tung: "Ngươi thật sự không quan tâm sao?"
"Hắn chính là Nhân Vương đời này, không, Nhân Hoàng! Hắn vừa mới dung đạo cho ngươi, hắn là lãnh tụ tỉnh thân của Nhân tộc, truyền kỳ của Nhân tộc, ngươi Trương Đào muốn xem hắn chết ngay trước mặt mình sao? Chỉ vì một thanh thần khí tàn tạ?"
Cọt kẹtI
Xương sọ bị bóp mạnh, Phương Bình lại vô cùng bình tĩnh, máu tươi chảy đây miệng, lạnh lão nói: "Đừng đồng ý"
Phương Bình vừa nói vừa tính toán trong lòng, chắc là gần đủ rồi.
Tốn Vương đứng sát ngay bên cạnh hắn!
So cường độ nhục thân... Tốn Vương sao có thể mạnh hơn hắn được?
Cơ sở khí huyết của Phương Bình là 1. 9 triệu call
Trảm Thần Đao... muốn thì cho điI
Bản nguyên... lúc bản nguyên bị trảm, kiểu gì cũng phải có một khoảng thời gian không thể phản ứng, trong lúc đó, cường giả bình thường rất khó điều động bản nguyên, đây cũng là điểm yếu của cường giả bản nguyên, đương nhiên "giai đoạn" đó cũng rất khó nắm bắt.
Nào ngờ Tốn Vương lại trực tiếp động thủ bắt hắn! Thật sự là phối hợp quá đỉnh!
Diễn một tuồng kịch như thế cũng chỉ vì muốn đứng gần Tốn Vương chút thôi.
Phương Bình có thể trảm đại đạo của người khác, phá nhục thân của người khác, đều là vì hắn có thể nắm bắt được "giai đoạn" đặc biệt đó. Nhưng trước đây đều là đối phó Thánh Nhân, hôm nay là lần đầu tiên đánh Thiên Vương, hắn không có đủ niềm tin có thể hoàn toàn chế phục Tốn Vương.
Gần như vậy mà còn không chế phục được thì mình cũng quá phế.
Hắn không tin nhục thân của Tốn Vương có thể mạnh hơn hắn.
Phương Bình giơ hai tay lên, trông như đang giãy giụa, nhưng cũng như đang xua tay, nói cho lão Trương, không được đưal
Nhưng bây giờ, chẳng phải cây đao đó đang nằm trong tay Lão Trương sao? Nếu đột nhiên biến mất, bọn họ sẽ có thêm thời gian đúng chứ?
Ném lại đây rồi biến mất thì sẽ nhanh hơn một chút, chém giết Thiên Vương... Phương Bình cảm thấy phải nắm lấy mỗi một tích tắc mới được. Lấy cái giá thấp nhất, tiêu diệt Tốn Vương, có lẽ còn có thể nhân cơ hội tiêu diệt Cấn Vương.
Phương Bình nhổ nước bọt trong lòng, lão Trương cho là được rồi, thật ra có cho hay không cũng không quan trọng, hắn mới là chủ nhân của Trảm Thần Đao, có thể chớp mắt điều khiển Trảm Thần Đao.
Bên kia, sắc mặt Thiên Cực biến đổi, thầm mắng trong lòng. Ta có thể làm gì?
Cũng chuẩn bị sẵn sàng múa đaol
Giờ khắc này, sắc mặt Trương Đào thay đổi bất định, cười lạnh nói: "Đao này cho các ngươi, các ngươi cũng không dám luyện hóa! Đao này là của Tây Hoàng, Thương Miêu tặng cho Phương Bình, bây giờ bị các ngươi cướp đi, các ngươi đắc tội Thương Miêu không nói, Thiên Cực... Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn đao của cha ngươi rơi vào tay người khác?"
Trên thực tế, hắn đang chuẩn bị nhắm đúng thời cơ bắt lấy nhục thân của Tốn Vương. Trước đây đao nằm trong tay Phương Bình, sau lưng Thương Miêu lại có một đống cường giả, Trấn Thiên Vương vẫn còn, hắn không nhắc đến chuyện trả đao. Bây giờ thì hay rồi, Tốn Vương bức ép, ngươi lại nhớ tới ta!
Muốn đổi chứ không phải trực tiếp cướp, đúng là người điên đáng yêu hơn nhiều, bây giờ Thiên Cực không điên, không còn đáng yêu nữa rồi.
Trương Đào hừ lạnh một tiếng!
Thiên Cực trầm giọng nói: "Tốn Vương, Tây Hoàng Đao là vũ khí của phụ hoàng ta, bây giờ đã tàn tạ, không mạnh hơn thần binh cấp Thánh bao nhiêu, các ngươi cần Thánh Nhân Lệnh và Thiên Vương Ấn, bản vương có một tấm Thánh Nhân Lệnh, đổi cho các ngươi, thế nào?"
Giờ khắc này, bị Trương Đào nói như thế, không trả lời cũng không được.
Tên này không phải rất điên sao? Bây giờ lại hành xử như người bình thường!
Trảm Thần Đao có chút tàn tạ, hắn cũng không có khả năng đột nhập bản nguyên như Phương Bình, lấy về dùng cũng không bằng thần binh cấp Thánh, nhưng dù sao cũng là thần khí, là binh khí của phụ hoàng hắn.
Thiên Cực cũng uất ức, tức giận mắng trong lòng.
Một đám vô lại!
Lúc nguy hiểm chỉ muốn kéo ta xuống nước, ta đâu có ngu mà đồng ý?
Tốn Vương cũng không muốn đắc tội hắn, cười nói: "Chỉ cần không giao cho Nhân tộc thì không thành vấn đề! Thánh Nhân Lệnh đổi Tây Hoàng Đao, có thểt"
"Ngươi ăn chắc ta rồi à2" Trương Đào lạnh lùng.
Tốn Vương cười nói: "Trương Đào, đây vốn là binh khí của Phương Bình, dùng binh khí của hắn đổi mạng cho hắn, lẽ nào không đáng? Hay là, ngươi nghĩ Phương Bình kiểu gì cũng chết, muốn cướp binh khí của hắn?
Hay là sợ... Sợ Phương Bình khôi phục, lại cướp đi vị trí Nhân Vương của ngươi? Hắn liều mình vì ngươi, ngươi ngay cả binh khí dùng để đổi mạng cho hắn cũng không nỡ cho, ha ha ha, đây chính là Võ Vương sao?”
"Một tay giao người, một tay giao đao!" Trương Đào cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp!
Tốn Vương lại cười to, Cấn Vương cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng coi như ép được Trương Đào thỏa hiệp. Giao xong Trảm Thần Đao, Trương Đào mất đi binh khí, sức chiến đấu sẽ giảm. Hơn nữa, càng kéo dài thời gian, sức chiến đấu của Trương Đào cũng giảm dần, khí cơ của Trương Đào không còn bằng ban nãy nữa.
Đương nhiên, hai người bọn họ cũng vậy. Lúc này, hai chữ Càn, Khôn trên đầu đã hơi tán loạn.
Tốn Vương cười nói: "Có thể, một tên rác rưởi, ngươi muốn thì cho ngươi..."
Đang nói chuyện, Phương Bình cảm nhận được có lực lượng tỉnh thần chạy vào trong đầu hắn. Phương Bình câm nín trong lòng, tên này muốn khống chế mình, xem mình như pháp bảo uy hiếp lão Trương hay gì?
Lực lượng tỉnh thần tràn vào trong đầu, hiển nhiên là không định trả người.
Phương Bình điên cuồng giãy giụa muốn nói gì đó, nhưng lại bị Tốn Vương trấn áp. Hai mắt Phương Bình đỏ chót, nhưng trong lòng lại bắt đầu đếm ngược.
Đổi đi!
Nhanh một chút, ta không chờ được nữa rồi.
Phương Bình trở về, không giết Thiên Vương, ta còn gọi là Nhân Vương sao?
Trương Đào cũng sợ đêm dài lắm mộng, gầm nhẹ: "Ta giao Trảm Thần Đao cho ngươi, nếu ngươi không thả Phương Bình, từ nay về sau, các ngươi sẽ mãi mãi bị Nhân tộc truy sát, trừ phi Nhân tộc diệt sạch!"
"Nhân tộc nghe lệnh! Nếu hôm nay Phương Bình chết, đời này mặc kệ Tam Giới thế nào cũng phải giết hai người này, Nhân tộc bất diệt, không chết không thôi!" "Không chết không thôi!" Mọi người gào thét!
Ai cũng giương cung bạt kiếm, lửa giận ngập trời.
Phương Bình bị đối phương nắm đầu, vô cùng nhục nhã, đối phương đang nhục mạ Phương Bình, đây là Nhân vương từng trảm thánh như giết gà, bọn họ đều khó mà tưởng tượng nổi, giờ khắc này, Phương Bình phải chịu nỗi uất hận khủng khiếp đến mức nào!
Bi phẫn!
Quyết tuyệt!
Thời khắc này, các cường giả Nhân tộc có thể cảm nhận được tâm trạng đó đến mức cực hạn. Lão Trương biểu hiện rất phẫn nộ, nhưng trong lòng lại tính toán, Phương Bình rốt cuộc có làm được hay không?
Bản nguyên đạo của hắn đứt đoạn, bây giờ còn bao nhiêu phần thực lực?
Trước đây Phương Bình cũng chỉ là Thánh Nhân, bây giờ e là còn yếu hơn, có thể làm được không?
"Thằng nhóc này... Đừng chơi lớn quá đấy!" Lão Trương bất đắc dĩ trong lòng, chơi lớn quá, ông cũng khó mà cứu viện kịpl
Thật ra Trương Đào cũng đang chờ, chờ hai chữ lớn tán loạn, sau khi nó tán loạn, hai vị này sẽ yếu hơn một chút, cũng có thể tranh thủ chút cơ hội cho Phương Bình.
Về phần ông, suy yếu thì suy yếu, dù sao mọi người đều giống nhau, dù ông có yếu, thì cũng là cường giả phá sáu đỉnh phong, hai tên kia cũng không bằng ông.
Tốc độ tán loạn của hai chữ vàng ngày càng nhanh, mà khí cơ của Trương Đào cũng tiếp tục hạ xuống.
Trong chớp mắt hai chữ lớn biến mất, Trương Đào hừ lạnh một tiếng, tung Trảm Thần Đao ral
Trảm Thần Đao trực tiếp bay về phía Tốn Vương.
Trong giây phút đó, thời gian như trôi qua cực kỳ chậm, mọi người xung quanh như đều đang nhìn bọn họ. Có người lắc đầu, có người thở dài.
Nhân Vương sống nhưng sống không bằng chết, ngay cả Võ Vương cũng không thể không giao ra binh khí, chỉ để bảo vệ mạng cho Nhân Vương.
Khí cơ của Võ Vương đã giảm xuống quá nhiều, có lẽ hôm nay không thể thay đổi được gì nữa rồi. Một khi Lê Chử thoát vây, e là sẽ có chuyện. Đến lúc đó, Võ Vương không còn binh khí, không thể mượn lực ai, thật sự có thể đánh ngang tay với ba vị Thiên Vương sao?
Lúc Trảm Thần Đao vừa bay tới, Phương Bình cũng chuẩn bị động thủ.
Nhưng lúc này, Lê Chử đang xếp bằng bỗng cau mày, sau đó khẽ quát: "Cẩn..."
"Cẩn thận con mẹ ngươi!" Phương Bình nổi giận!
Hắn ngay lập tức cảm nhận được sóng tinh thần của Lê Chử, lúc nào hắn chẳng chú ý xung quanh.
Phương Bình tức giận vô cùng, ta không tìm ngươi tính sổ, ngươi còn dám nhúng tay, muốn chết đúng không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận