Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2228: Quyết Sách (2)

Phương Bình thản nhiên nói: "Tất nhiên là thật! Yên tâm, dù Phương Bình ta không phải tuyệt đỉnh, cũng không phải cường giả cấp Đế, nhưng ta đã dám đồng ý thì tất nhiên chuyện này sẽ được lãnh đạo của bốn bộ bốn phủ đồng ý.
Đương nhiên, không phải nhường không, ai muốn lấy được bảo vật, hoặc là cuối cùng lấy được, nhất định phải cho Hoa Quốc bảo vật và tài nguyên tương ứng.
Những chuyện này có thể đợi lấy được rồi nói."
Mọi người không để ý những thứ này, mà chấn động vì Phương Bình lại dám thay những cường giả kia đồng ý không cần bảo vật Địa Hoàng, tên này nghĩ như thế nào? Trương Đào và những người khác thật sự không quan tâm đến bảo vật Địa Hoàng sao?
"Hoa Quốc không tham dự, còn về các ngươi... cứ dựa vào bản lĩnh là được. Nhưng ta muốn nói rõ ràng, trước khi chúng ta an toàn lấy được bảo vật, ai dám làm hỏng đại sự, đừng trách ta không khách khí."
Phương Bình hừ nhẹ một tiếng, nói thẳng vào vấn đề: "Hại đồng đội, cố ý không đi cứu viện, muốn giảm bớt đối thủ cạnh tranh... Những chuyện này ta đã thấy nhiều. Ta không quan tâm bình thường các ngươi như thế nào, cũng mặc kệ sau đó các ngươi như thế nào. Trước khi ta tuyên bố hợp tác còn chưa hoàn toàn kết thúc, ai gây ra chuyện như vậy... ta sẽ không dung túng."
"Chỉ có một chữ ...giết!"
Cả người Phương Bình tỏa ra sát khí, âm thanh lạnh lùng nói: "Ta sẽ không cân nhắc đại cục. Đại cục của ta khác của các ngươi! Nếu gây rắc rối cho ta ở thời khắc mấu chốt, ta thà để người khác lấy được bảo vật, cũng sẽ không nương tay."
"Đến lúc đó, có lẽ ta sẽ hợp tác với cường giả địa quật, giết chết những kẻ quấy rối, các ngươi phải tin ta làm được chuyện này."
Hắn vừa dứt lời, nhóm người Từ Bính cười khổ.
Tin! Họ thật sự tin!
Dù chưa tiếp xúc với Phương Bình được bao lâu, nhưng hắn nói như vậy, có thể không tin sao?
Nếu điều đó thật sự xảy ra, có lẽ tên này sẽ liên thủ với cường giả địa quật, chủ động nhường ra bảo vật, cũng phải giết chết "người của mình", khi ở Đế Phần, họ đã cảm nhận được điều này.
Còn nhóm người Khương Quỳ có tin hay không, Từ Bính cũng chẳng buồn quan tâm.
Lần này, núi Ủy Vũ có nhiều cấp 9 tới như vậy, có lẽ là có ý định cướp đoạt bảo vật vào thời khắc sống còn. Nhưng Từ Bính biết, nếu phía núi Ủy Vũ không theo quy củ, cuối cùng có lẽ phải chịu thiệt thòi lớn.
Lúc này, Khương Quỳ không quan tâm chuyện này, mà trầm giọng nói: "Vậy các nơi xuất lực không giống nhau, chẳng lẽ cuối cùng cũng phải chia bình quân sao?"
Phương Bình cười nói: "Tất nhiên sẽ không! Nói như thế này nhé, 200 người, có nghĩa là có 200 phần, hoặc là 200 lần cơ hội, đến cuối cùng, mọi người cố gắng dùng cách hòa bình để chia phần, lúc này, xác suất ai lấy được thì sẽ liên quan đến chuyện phe đó cử ra bao nhiêu người."
"Không chỉ là nhân số, còn có xuất lực... Đừng nghĩ đục nước béo cò, điều đó không thể áp dụng ở chỗ ta. Hoa Quốc sẽ là trọng tài, còn về mục đích của Hoa Quốc, không sợ các ngươi biết."
"Hai điểm, thứ nhất, giết nhiều cường giả địa quật. Thứ hai, Hoa Quốc muốn được chia một số tài nguyên thường dùng như đá năng lượng, thiên tài địa bảo, đan dược thượng cổ, binh khí..."
Phương Bình cười nói: "Mục đích Hoa Quốc rất đơn giản, còn về thành Hoàng... Chúng ta sẽ dựa vào chính mình mà không phải cái gọi là bảo vật Địa Hoàng để thành Hoàng... nếu bảo vật Địa Hoàng có thể thành Hoàng, đó mới là chuyện buồn cười nhất! Năm đó chắc đã không có chuyện bảo vật còn thất lạc ở bên kia sau đại chiến.
Ta thấy Đế Tôn của các ngươi cũng biết rõ, chẳng qua là muốn đọ sức một lần thôi, tùy các ngươi!"
Khương Quỳ khẽ thở ra một hơi nói: "Không sai, chúng ta cũng biết xác suất bảo vật Địa Hoàng khiến người thành Hoàng không lớn, nhưng vẫn có tác dụng khác, hoặc là có thể chiếm được tiên cơ trong tương lai, điểm này, Bộ trưởng Phương không nói chúng ta cũng hiểu rõ."
"Các ngươi tự hiểu thì tốt, tránh việc đến lúc đó thực tế khác xa tưởng tượng, tự khiến bản thân trở nên điên cuồng."
Phương Bình cười một tiếng, thản nhiên nói, hắn thật sự không cảm thấy thứ này có thể giúp người thành Hoàng.
Hai vương ngốc ư? Nếu ngốc thật thì năm đó đã không lấy thứ này ra làm mồi.
Nhưng có thể khiến nhiều đại đế tham chiến, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì vật này có tác dụng không nhỏ, Phương Bình hoài nghi, một số Đế Tôn thời Thượng Cổ biết bảo vật này là gì. Nếu hoàn toàn không biết, những người này có thể liều chết mà chiến đấu sao?
Nhưng bây giờ những người này không nói, hắn cũng không hỏi, đến lúc đó sẽ biết.
Nói tới đây, coi như đã quyết định phương hướng rồi. Còn về chi tiết cụ thể, không cần nói tỉ mỉ.
Hội nghị rất thuận lợi, tất cả là nhờ sự thẳng thắn trực tiếp của Phương Bình. Bình thường rất khó chọn thủ lĩnh, nhưng Phương Bình nói đôi ba câu đã quyết định được, cũng không có nhiều đôi co. Bằng không, kéo dài ba năm ngày cũng chưa chắc có thể quyết định được.
Nói tới đây, Phương Bình lại nói: "Đây là chuyện hợp tác lần này, nhân dịp các ngươi đều ở đây, ta sẽ bàn một số chuyện khác."
"Giới Vực, thiên ngoại thiên đều muồn xuống núi, đều muốn nhận đồ đệ. Trước kia ta đã nói, theo quy củ mà làm thì không thành vấn đề."
"Lần này, 6 thiên ngoại thiên, hai Giới Vực, có người từ bỏ cơ hội này không?"
Phương Bình chủ yếu muốn xem thái độ của Long Biến Thiên, không có gì bất ngờ xảy ra, Vương Hàm Nguyệt tiếp lời: "Long Biến Thiên tạm thời chưa có ý khai tông."
Long Biến Thiên Đế không sống được mấy ngày nữa, đương nhiên không có tâm tình khai sơn lập phái, không có ý nghĩa.
Phương Bình cười nói: "Vậy còn 7 nhà! 7 nhà khai tông lập phái không có vấn đề, nhưng không cho phép mở sơn môn trên Trái Đất, có thể có một nơi tiếp đãi ở Trái Đất, chúng ta cũng có sắp xếp cho 7 nhà các ngươi, tặng 7 ngoại vực cho các ngươi.
Mà yêu cầu duy nhất của chúng ta đối với các ngươi chính là... không được để võ giả địa quật bước một bước vào Trái Đất! Có thể làm được thì mọi chuyện sớm ngày xong xuôi, không làm được, vậy các ngươi tới từ đâu thì hãy quay về đó."
Huyền Hoa giống như đã sớm chuẩn bị, nghe vậy mở miệng nói: "Có thể giao Tây Sơn địa quật cho chúng ta, chúng ta cũng muốn tuyển nhận một nhóm môn nhân đệ tử."
Từ Bính cũng vội vàng nói: "Chúng ta cách Kinh Nam địa quật không xa, Kinh Nam có thể giao cho Huyền Minh Thiên."
Những nhà khác cũng đều mở miệng.
Trước đó họ đã từng bàn bạc việc này, sau khi cân nhắc lợi và hại, các nhà cảm thấy có thể tiếp nhận. Hơn nữa, năng lượng địa quật đầy đủ hơn Trái Đất nhiều, còn về nguy hiểm của ngoại vực... các nhà này thật sự không để ý.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, thiên ngoại thiên, Giới Vực dù có tổn thất nghiêm trọng hơn nữa thì cũng không đến nỗi ngay cả một ngoại vực cũng không thể trấn áp.
Phương Bình nâng chén trà lên uống trà, Hoa Quốc có tổng cộng 25 lối vào địa quật, đã mở ra 24 cái. Hiện ba nơi là Thiên Nam, Tử Cấm, Ma Đô đã an toàn, còn lại 21 lối vào phải phòng ngự.
Lần này, nếu có thể sắp xếp cho 7 nhà xuống núi, thật ra, áp lực của Hoa Quốc sẽ giảm nhiều.
Còn lại 14 lối vào địa quật cần phòng ngự, Hoa Quốc thậm chí có thể bố trí một vị tuyệt đỉnh trấn thủ mỗi đường nối.
Lúc này, năm thánh địa lớn khác cũng có một số động tĩnh khác thường.
Phía Thánh Địa Cổ Phật, một vị đại hòa thượng chậm rãi nói: "Bộ trưởng Phương, Vô Cực Thiên cách chúng ta gần nhất, Thánh Địa Cổ Phật bằng lòng sắp xếp cho Vô Cực Thiên một đạo trường..."
Phương Bình cười nói: "Được! Nhưng nếu họ ở phía các ngươi, thì họ không được tuyển môn đồ ở Hoa Quốc, điều này ta phải nói rõ trước."
Nói xong, Phương Bình nhìn về phía một người phụ nữ ngồi bên dưới. Vô Cực Thiên, chính là thiên ngoại thiên của vị nữ Đế mà lão Trương uy hiếp khi tiêu diệt trụ sở chính của tà giáo.
Đối phương còn có một vị cường giả Chân Thần rời núi, trước đó cũng âm thầm bảo vệ người mình ở gần Thiên Bộ, chỉ là hôm nay đã được mời đến biển.
Phía Vô Cực Thiên, vị nữ võ giả cực kỳ xinh đẹp hờ hững nói: "Không cần! Vô Cực Thiên gần Tây Cương, giao Tây Cương cho bọn ta là được!"
Rõ ràng, đối phương không có ý đến Thánh Địa Cổ Phật.
Thấy thế, Phương Bình hơi nhíu mày.
Thánh Địa Cổ Phật tương đối có thành ý, đi Thánh Địa Cổ Phật có lẽ không nhiều quy củ như ở Hoa Quốc. Nhưng đối phương vẫn lựa chọn khu vực Hoa Quốc… Có vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận