Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2715: Thiên Đế Và Thiên Đế (3)

Phương Bình chớp mắt đổi giọng, mồ hôi đầm đìa nói: "Thương Miêu nói, ta có lẽ có chút quan hệ với Linh Hoàng, nhưng rốt cuộc có phải là hậu duệ của Tử Nhi tiền bối hay không, Thương Miêu nói nó không nhớ rõ!"
Một người một chó, lại lần nữa nhìn về phía hắn.
Phương Bình vội nói: "Là thật, hai vị tiền bối có thể hỏi Thương Miêu, Thương Miêu đang ở Nhân Gian!"
"Ở Nhân Gian?" Thiên Cẩu hừ lạnh một tiếng, lỗ tai Phương Bình muốn nứt cả ra.
"Ngươi và con mèo kia chơi chung với nhau, đúng là không phải thứ tốt!" Lời này là Thiên Cẩu nói!
Phương Bình kinh ngạc đến ngây người!
Phương Bình thật sự kinh ngạc, nếu đây là Thủ Tuyền Nhân nói, hắn cảm thấy cũng đúng, nhưng lại là Thiên Cẩu nói!
Thương Miêu là anh em tốt của nó đó!
Thế mà lại nói những lời này? Thật sự khiến người ta chấn động Ánh mắt Thiên Cẩu như ánh mặt trời, bá đạo vô biên, ngẩng lên đầu, khinh thường nói: "Nhìn cái gì? Mấy người chơi chung với Thương Miêu, có ai tốt sao?"
Nó vừa nói xong, Thủ Tuyền Nhân cũng cười nhạo nói: "Không sai! Thương Miêu đáng chết, dám lừa gạt ta, sớm muộn gì cũng đánh nó một trận!"
"Ngươi dám bắt nạt anh em của bản vương?" Thiên Cẩu ban nãy còn đang mắng, bỗng nhiên bạo phát, đập móng vuốt về phía hắn.
Một người một chó, nói đánh là đánh!
Thiên Mộc vội vàng tạo một kết giới, chặn lại khí cơ bạo phát. Nó tốt xấu gì cũng là Thánh Nhân, cộng thêm Phong Vân đế tôn, tuy kết giới gợn sóng không ngừng, nhưng cũng may là vẫn chống đỡ được. Hai người bọn họ đánh nhau, trường kiếm phá toái hư không, định bỏ chạy. Kết quả một người một chó đồng thời ra tay, đánh vỡ không gian, trường kiếm rên rỉ, trong chớp mắt bị đánh rơi, run rẩy không ngớt.
"Chạy cái gì mà chạy?" Thiên Cẩu không vui, móng vuốt về vào hư không, lúc này, cái bóng của Khôn Vương trựctiếp bị nó tróc từ trường kiếm ra.
Mặt của phân thân Khôn Vương xám ngoét, có chút phẫn nộ, có chút bất đắc dĩ, hắn không phải là đối thủ của hai người này!
“Trông thật xấu, quá chướng mắt người!" Thiên Cẩu hừ một tiếng, đùng một cái một bóp nát phân thân Thủ Tuyền Nhân khinh thường nói: "Ngươi là người sao? Ngươi là chó! Là chướng mắt chó của ngươi!"
"Vô liêm sỉ, ngươi đang mắng bản vương?"
"Mắng ngươi đó, ngươi làm gì được ta?"
Hai vị cường giả nói đánh là đánh, nói dừng là dừng. Mà Phương Bình lại tha thiết chờ mong nhìn khối thủy tinh nằm trong móng vuốt của Thiên Cẩu.
Khôn Vương thật sự bị bóp nát rồi!
Thật sự ngưng tụ ra thủy tinh linh thức! Hắn rất muốn cướp!
Thiên Cẩu và Thủ Tuyền Nhân đánh một trận, lại lần nữa đình chiến. Thiên Cẩu bước lên trước, trong chớp mắt xuất hiện bên người Phương Bình, lần này, Phương Bình chỉ cảm thấy mình muốn nghẹt thở, kim thân của Thiên Cẩu quá mạnh, không hề biết tiết chế.
Thiên Cẩu tuyệt đối không thể đến thế giới loài người!
Phương Bình bỗng nhận thức rất rõ, nếu để nó đến nhân gian, chỉ cần một ngày, nhân loại có thể sẽ chết mấy chục triệu người, bởi vì nó còn chẳng thèm thu uy thế lại, Ma Đô sẽ ngay lập tức hủy diệt.
Con mắt thật to của Thiên Cẩu nhìn xuống Phương Bình.
"Ngươi muốn cái này?" Giơ thủy tinh linh thức lên, Thiên Cẩu hỏi.
Phương Bình vội vàng nói: "Ta cần...
"Tu bổ hạch não?" Thiên Cẩu liếc mắt nhìn hắn, uy nghiêm nói: "Ngươi không chết, cũng có chút năng lực! Hạch não đã vỡ thành như vậy, có chút ý nghĩa! Chín tầng kim thân, chín tầng linh thức, tu đạo gì?"
"Thứ gì thế này, khá giống con mèo kia, không đúng, khá giống Thú Hoàng?" Thiên Cẩu liếc mắt nhìn, ngay lập tức nhìn thấu rất nhiều thứ.
Phương Bình cũng chấn động, chó này... nhãn lực không phải dạng vừa đâu!
Bên kia, Thủ Tuyền Nhân cũng ôm cánh tay, liếc nhìn Phương Bình, bỗng nhiên nhìn về phía Phong Vân đạo nhân, hơi nhíu mày, cũng không nói gì. Sau đó lại nhìn về phía Phương Bình, cười nhạo nói: "Lão tử ngửi được mùi chó, Thiên Cẩu, đúng là có liên quan đến ngươi!"
"Hừ!" Thiên Cẩu hừ một tiếng, nó cũng ngửi được, chẳng phải là cái đứa vừa bị mình thổi bay đi sao?
Người trước mắt này đúng là giao thiệp rộng, người nào cũng quen. Thương Miêu xấu xa, Lý Trấn mạnh mẽ, hình như cũng có quan hệ với bốn Đế, thậm chí trong bóng tối còn có một chút hơi thở không thể phân biệt được. Tự thân tu đạo cũng rất phức tạp. Thương Miêu cũng vì điều này mà quen biết tên nhóc này?
Thiên Cẩu nhìn Phương Bình, lạnh lùng nói: "Muốn lấy cái này cũng không phải không thể! Nhưng không phải ai cũng có thể lấy được đồ trong tay bản vương!"
"Thương Miêu thường lấy không." Thủ Tuyền Nhân nhỏ giọng nói tiếp, giả bộ cái gì.
Thiên Cẩu không thèm để ý hắn, bản vương nói không phải ai mà? Mèo kia đâu phải người?
"Ngươi, lấy cái gì để đổi.."
"Đổi cái gì mà đổi, có thứ tốt thì cứ cướp là xong, đổi làm chi?" Thủ Tuyền Nhân lại nói tiếp.
Phương Bình nghe thế cũng đau răng, ta phải trả lời thế nào đây?
Có thứ tốt, các ngươi sẽ cướp, ta cũng không dám lấy ra!
Nhưng nếu không đổi... Chó này quá hung hăng, sẽ không cho mình đâu.
Không đáng yêu chút nào!
Phương Bình phỉ nhổ trong lòng, Thương Miêu quá tốt, đúng là không có so sánh không có đau thương, Thiên Cẩu không thân thiện chút nào, uổng công mình lôi kéo quan hệ với nó.
"Thiên Đế vô cùng mạnh mẽ, thực lực ta rất yếu, sao mà có thứ tốt để đổi được.."
"Có!" Thiên Cẩu lạnh nhạt nói: "Muốn lấy, có thể, trong vòng một năm, mang thi thể của một vị cường giả cấp Thiên Vương về cho bản vương, sống cũng được, nếu có thể nuốt luôn, bản vương cũng sẽ không giết! Có thể làm được thì lấy! Không làm được cũng lấy, một năm sau, bản vương ăn ngươi!"
Phương Bình không hề nghĩ ngợi, ngay lập tức lấy đi thủy tinh linh thức.
Chuyện của một năm sau, một năm sau tính tiếp!
Chó này... IQ cũng bình thường. Một năm sau, nếu mình không làm được, chẳng lẽ không thể kéo người đi đánh hội đồng nó sao. Ngươi có thời gian tìm ta phiền phức sao?
Lại nói, một năm sau, ngươi thật sự có thể ăn ta hả?
Dù sao ta cũng không tin!
Nhận lấy thủy tinh linh thức của Khôn Vương, Phương Bình không sợ Thiên Cẩu uy hiếp nữa. Giờ khắc này, Phương Bình có chút kích động. Hắn không biết khối thủy tinh linh thức này có thể giúp mình khôi phục bao nhiêu, không biết có thể hoàn toàn khôi phục hay không.
Nhưng đây là thủy tinh linh thức của một vị cường giả cấp Thiên Vương, dù chỉ là phân thân, thì chất lượng cũng cao vô cùng.
"Cuối cùng cũng coi như có hy vọng rồi!" Phương Bình kích động trong lòng, mấy ngày qua, hắn vẫn luôn rất lo lắng.
Bởi vì hạch não, hắn cũng không dám thăng cấp, chỉ sợ hạch não sẽ nổ tung, mà bây giờ, hắn nhìn thấy hy vọng rồi.
Hắn còn đang kích động, Thiên Cẩu đã nhìn về phía Thủ Tuyền Nhân, bỗng nhiên nói: "Ê, thủ nhà tắm, có hứng thú đi không?"
Thủ Tuyền Nhân ôm hai tay, tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Đi đâu?"
"Thiên Phần!" Ánh mắt Thiên Cẩu lạnh lùng nghiêm nghị, liếc nhìn phương xa: "Năm đó, bản vương từng chết một lần ở đó, nếu không phải vì nó, bản vương có lẽ đã phá chín! Bây giờ, lại đi một lần nữa thì sao!"
"Thiên Phần?" Thủ Tuyền Nhân chết sớm, không biết chuyện Thiên Phần.
Thiên Cẩu dùng sóng tinh thần giao lưu, Thủ Tuyền Nhân như đã hiểu, ngưng trọng nói: "Ngươi còn muốn đi?"
"Đương nhiên!" Thiên Cẩu uy nghiêm vô cùng: "Không ai dám giết bản vương! Trời cũng không được! Bản vương không chết, nhất định phải đi!"
"Nhưng bây giờ ngươi chưa khôi phục đến trạng thái đỉnh cao... Thủ Tuyền Nhân hình như không ý cự tuyệt, nhưng Thiên Cẩu ở thời kỳ đỉnh phong mà cũng chết ở đó. Bây giờ bọn họ vừa mới khôi phục, cũng không có sức chiến đấu khi đó.
"Không sao, đi kêu thêm mấy người, khôi phục một ít sức chiến đấu lại đi!" Thiên Cẩu nhìn về phía Phương Bình, lạnh lùng nói: "Trở về nói cho Thương Miêu, không có chuyện gì thì tìm một chỗ ngủ đi, cứ ăn cứ uống, đừng có chạy loạn khắp nơi!
Lão tổng quản sắp khôi phục, bản vương đi tìm hắn, sẽ dẫn hắn đi Thiên Phần! Mấy ngày nay biết điều một chút, kẻ thù của chúng ta cũng khôi phục không ít!"
Phương Bình vội vàng nói: "Thiên Đế, các ngươi muốn đi Thiên Phần?"
"Đúng vậy!" Thiên Cẩu ngước đầu lên, lạnh lẽo nói: "Bản vương cả đời này, chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi lớn như vậy! Thiên Phần... Hừ! Bản vương chắc chắn sẽ san bằng Thiên Phần, trả mối thù ba ngàn năm trước!
Nhớ kỹ, chưa tới Thiên Vương, không được đến Thiên Phần! Một năm sau, bản vương sẽ trở về, nhớ kỹ, ngươi đã đồng ý điều kiện của bản vương!"
Nói xong, Thiên Cẩu không tiếp tục để ý Phương Bình mà lại nhìn về phía Thiên Mộc. Thiên Mộc nơm nớp lo sợ, vô cùng thấp thỏm. Thiên Cẩu lạnh lẽo theo dõi nó, hàm răng lộ ra, bốc lên hàn quang.
"Thiên... Thiên Đế...
1798 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận