Toàn Cầu Cao Võ

Chương 936: Phương Bình Là Người Tốt (2)

"Xin lỗi nha, không phải bắt nạt các ngươi, những thứ này, các ngươi dùng chưa chắc có hiệu quả bao nhiêu, cũng không thấy các ngươi xung phong diệt địch, xem như bọn ta mượn dùng một chút đi, chờ Ma Võ phát tài rồi trả lại cho các ngươi cũng chưa muộn."
Tổ tông của bọn họ đều là cường giả đỉnh cấp, diệt yêu thú cấp bảy không khó.
Đương nhiên, không thể trắng trợn tàn sát, nếu không sẽ nổ ra đại chiến.
Nhưng thần binh ở trên tay mấy người này, thực sự tác dụng không lớn lắm, cũng chỉ hơi mạnh hơn binh khí hợp kim cấp A một chút, đại khái gần như Bình Loạn Đao của hắn.
Không đến cấp bảy, dùng những thứ này đều lãng phí.
"Chúng ta diệt nhiều kẻ địch, các ngươi cũng an toàn hơn một phần, ta đây cũng chỉ đang nghĩ cho các ngươi thôi..."
Phương Bình tự tìm lý do cho mình, hoàn toàn tẩy não bản thân rằng hắn không phải cướp đoạt đồ vật.
"Ngoài ra, cũng để các ngươi có thêm kinh nghiệm sống, coi như là bậc thang để các ngươi trưởng thành hơn."
"Chà, nghĩ vậy... Ta rất vĩ đại à nha!"
Phương Bình thành công tẩy não chính mình, càng nghĩ càng thấy mình vĩ đại.
Vì an toàn của các thầy cô, vì con đường trưởng thành của mấy người này, hắn hoàn toàn không phải vì tư lợi.
Ngay khi Phương Bình nghĩ những chuyện này, Tưởng Siêu vừa ăn quả năng lượng, vừa nói: "Phương Bình, Ma Đô địa quật chơi vui không?"
Phương Bình sửng sốt một chút, sắc mặt hơi lạnh nhạt, nhưng vẫn cười nói: "Cũng tàm tạm."
Chơi vui?
Địa quật không có gì vui!
Trước đó hắn thấy lừa gạt lấy đồ của những người này không hay, bây giờ nghĩ lại... Lấy là lấy luôn!
Địa quật có cái quái gì mà chơi vui?
Mấy năm gần đây, võ giả hy sinh tại Ma Đô địa quật vô số!
Chỉ riêng Ma Võ đã hy sinh bốn vị Tông sư, hơn 1000 võ giả trung cấp rồi!
Võ giả sơ cấp cũng không ít, không đếm được.
Tổ tông của bọn họ đúng là nhiệt huyết chiến đấu, nhưng mấy tên này lại xem địa quật như một khu vui chơi để nói chuyện, vậy thì không vui rồi.
Có lẽ, dưới cái nhìn của bọn họ, địa quật đúng là chỉ có như vậy, chỉ có chơi vui hay không vui, cũng không có cảm giác nguy cơ như những người khác.
Những người khác vẫn chưa thể hiện ra cái gì.
Những người này, quả thực không cảm nhận được sự bi tráng và tàn khốc của địa quật. Bọn họ rất ít khi đi xuống địa quật, cũng chỉ đi qua những địa quật có tính an toàn cao, hơn nữa có người bảo vệ bọn họ.
Không bảo vệ không được, mạng của những người này cực kỳ quan trọng, không đùa được.
Phương Bình đã từng đùa giỡn với mọi người, nói hắn đi du lịch địa quật, còn những người này thật sự du lịch địa quật, hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Chuyện này không liên quan đến tính tình tốt hay không, chỉ vì trải nghiệm của mọi người khác nhau, kiến thức khác nhau mà thôi.
"Cũng tạm? Phương Bình bình thường các ngươi xuống địa quật, đa phần đi thủ thành hay là đi thám hiểm?"
"Thám hiểm."
"Vậy hả... Ngươi đi qua Ngự Hải Sơn chưa? Ta nghe nói Ngự Hải Sơn là bức bình phong do con người tạo ra, ai cũng nói Ngự Hải Sơn rộng lớn vô biên, xuyên qua bốn vực lớn Đông, Tây, Nam, Bắc. Ma Đô địa quật có Ngự Hải Sơn không?"
Phương Bình hơi nhướng mày, cười nói: "Có, các địa quật khác cũng có, bốn vực lớn Đông, Tây, Nam, Bắc hình như cũng chia ra rất nhiều vực nhỏ. Tưởng sư huynh có biết tổng cộng bao nhiêu vực nhỏ không?"
Tưởng Siêu tùy ý nói: "Hình như là 108 vực thì phải, Tố Tố, phải không?"
Tô Tử Tố gật đầu nói: "Ừm, lần trước được học rồi mà! Tưởng mập, trí nhớ của ngươi thật kém, Hoa Quốc chúng ta đối mặt với vực Nam, Vực Nam có 27 vực nhỏ..."
"Ta chẳng muốn nhớ mấy cái này, dù sao cũng không đi xuống."
Hai người trò chuyện, Phương Bình yên lặng lắng nghe.
Hắn suy nghĩ một chút nói: "Hoa Quốc hiện nay chỉ có 23 lối vào, vậy còn 4 cái chưa xuất hiện nhỉ?"
"Không phải nha, vực Nam không phải đã xuất hiện 26 cái rồi sao?" Tô Tử Tố bất ngờ nói: "Chúng ta bên này có 24 lối vào, còn 2 cái ở các nước xung quanh, vực Nam hình như chỉ còn một vực nhỏ chưa xuất hiện thôi thì phải?"
"Chúng ta có 24 cái?"
Đồng tử Phương Bình co rụt lại!
Hắn xác định, Hoa Quốc chỉ có 23 cái lối vào, tuyệt không có 24 cái!
Lúc nói chuyện, Tô Tử Tố còn chưa ý thức được điều gì, Trịnh Nam Kỳ và Lý Phi bỗng nhiên ho nhẹ, quát lớn: "Tố Tố, đừng nói lung tung."
"Ta..."
Tô Tử Tố hơi bất mãn, nhưng hình như nghĩ đến điều gì, hơi ngượng nói: "Quên mất, những thông tin này không thể nói với người ngoài."
Phương Bình không biến sắc, cười nói: "Vậy ta không hỏi nữa, chỉ là cảm giác mình kiến thức nông cạn, bị chê cười thôi."
"Không sao, chúng ta cũng chỉ nghe từ người trong nhà, nếu không cũng đâu biết những thứ này."
Tô Tử Tố lại nhịn không được nói: "Chờ khi toàn bộ các vực mở ra... có lẽ lần sau không có cơ hội ra ngoài rồi..."
"Tố Tố!"
Trịnh Nam Kỳ khẽ quát một tiếng, Tô Tử Tố làu bàu nói: "Biết rồi, chỉ là hơi buồn bực thôi mà."
Phương Bình vẫn không thay đổi thần sắc, tiếp tục dẫn mọi người đi về phía trước, như thể không nghe thấy.
Đi một hồi cũng đến cửa khu Nam.
Ở ngoài cửa, cái đầu trọc của Tần Phượng Thanh vô cùng bắt mắt, hắn đang quay lưng lại với mọi người, lớn tiếng nói: "Ê lão Trương, mấy tên nhãi nhép bên đoàn giao lưu khi nào mới đến?"
Lời kia vừa thốt ra, sắc mặt nhóm người Trịnh Nam Kỳ liền thay đổi.
Phương Bình cũng biến sắc, hơi áy náy với mọi người.
Còn chưa kịp ngắt lời hắn, Tần Phượng Thanh lại lớn tiếng nói: "Những tên nhãi nhép này chưa từng nhìn thấy máu tanh chứ? Còn muốn đến khiêu chiến đạo sư Ma Võ, đến lúc đó, đừng thấy máu là ngất nhé!
Đừng xem bọn họ là cấp sáu, hừ, Ma Võ chúng ta tùy tiện gọi một cấp bốn ra cũng đủ đánh tan 10 người bọn họ!
Phương Bình lại còn bảo chúng ta chiêu đãi cho tốt, chiêu đãi cái quần!
Phương Bình cũng là đồ hèn, ta đã bảo hắn rồi, đừng làm phiền các đạo sư, mấy người chúng ta lên, đánh bầm dập đám tép riu kia, xong chuyện.
Bây giờ thì hay rồi, còn muốn gọi các đạo sư đang bế quan ra, có phiền hay không chứ!"
"Tần Phượng Thanh, ít nói vài câu." Trương Ngữ khẽ quát một tiếng, nói bổ sung: "Bị người khác nghe được không hay đâu."
"Sợ cái gì! Ngay trước mặt bọn họ ta còn dám nói! Chỉ có các ngươi mới sợ phiền toái, ta mà nói trước mặt bọn họ, đám tép riu kia chắc cũng sợ không dám lên tiếng. Hừ, chúng ta sẽ không nương tay với bọn họ, không như các đạo sư, đại khái chắc chỉ ứng phó một hồi, cũng sẽ không thật sự ra tay với bọn họ."
Phía sau, sắc mặt Phương Bình xanh mét, lại quay sang cười áy náy với mọi người, sau đó nổi giận nói: "Tần Phượng Thanh! Ngươi cố ý gây sự có phải không?"
Đâu chỉ Phương Bình xanh mặt, sắc mặt mỗi người trong nhóm Tưởng Siêu đều vô cùng khó coi.
Tần Phượng Thanh dường như không thèm để ý, càng không quan tâm khi thấy Phương Bình xuất hiện, nghiêng đầu nhìn lướt qua mọi người, qua loa nói: "Hả, các ngươi tới rồi, thật ngại quá, mới rồi tùy tiện nói mấy câu mà thôi."
"Tần Phượng Thanh!"
Phương Bình cả giận nói: "Lập tức xin lỗi mấy vị sư huynh sư tỷ!"
"Ngươi bắt ta xin lỗi?"
Tần Phượng Thanh như cún bị đạp đuôi, cả giận nói: "Tại sao? Lẽ nào lời ta nói là nói láo sao? Sao hả, nói thật cũng phạm pháp à? Đừng thấy bọn họ là cấp sáu thì sợ, hừ, ta một chấp mười!
Ngươi sợ phiền phức, ra vẻ đáng thương nịnh nọt bọn họ, ta không làm vậy được.
Một mình ngươi đánh mười người bọn họ có gì khó sao?
Mấy tên này còn nghĩ rằng đạo sư võ đại chúng ta rảnh lắm chắc?
Chỉ là mấy tên nhãi nhép chưa từng nhìn thấy máu tanh mà cũng đáng để các đạo sư xuất quan chờ bọn họ đến khiêu chiến, ngươi đùa ta đó hả?"
Phương Bình "tức tím mặt" gầm nhẹ: "Cút! Ngươi cút ngay, có nghe hay không hả?"
"Hừ, đồ hèn, Phương Bình ngươi từ khi nào lại hèn như vậy hả? Ngươi mà cũng đáng làm hội trưởng hội võ đạo? Thật khiến Ma Võ mất mặt!
Cũng không phải đánh không lại, đánh không lại thì chịu.
Nhưng chỉ là một đám võ giả khí huyết, ngươi đánh không lại sao?
Nói thật, từ xa ta đã nhìn thấy các ngươi, Phương Bình, ngươi ở trong trường phách lối như vậy, ở địa quật cũng không thua kém, trước mặt bọn họ lại hèn mọn như con cháu vậy, ông đây nhìn ngứa mắt lắm!"
"Làm càn!"
Phương Bình giận tím mặt, cả người bùng phát khí huyết ngút trời, chợt quát lên: "Còn không chịu đi, ta khai trừ ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận