Toàn Cầu Cao Võ

Chương 710: Đến Nam Giang (2)

Nhân số tổng cộng vượt qua trăm người, võ giả trung cấp chiếm hơn một nửa!
Số lượng có lẽ không nhiều, nhưng một nguồn sức mạnh như vậy, trên thực tế đã cực kỳ mạnh mẽ, Nam Giang còn chưa triệu trập được hơn 300 võ giả trung cấp.
Dù sao không phải ai cũng có thời gian rảnh, Nam Giang còn phải duy trì trật tự bình thường, 300 vị võ giả trung cấp đã là cực hạn rồi.
Bên phía quân bộ, trung cấp cũng đến ba, bốn trăm người.
Trấn Thủ phủ, đến hơn một trăm người.
Cộng thêm những nơi khác, bây giờ cường giả trung cấp ở Nam Giang có gần ngàn người, cộng thêm viện quân của Ma Võ và Kinh Võ, sẽ chính thức vượt qua ngàn người.
Hơn 60 võ giả trung cấp, thật sự không tính là yếu, rốt cuộc chỉ là hai Võ Đại, mà đã có thể bằng với lực lượng của các tỉnh lân cận.
Trương Định Nam vừa chờ người của Ma Võ và Kinh Võ đến, vừa khẽ thở dài: "Không ngờ cậu ấy thật sự dẫn người đến."
Vương Kim Dương đang đợi cũng khẽ gật đầu nói: "Em cũng không ngờ tới."
Hơn nữa, hai đại danh giáo thật sự mạnh đến mức không hợp lý.
Ở Nam Võ, cấp ba đã có thể làm giáo viên, toàn bộ Nam Võ, có khoảng 400 giáo viên, trung cấp... khoảng 100 người.
Nam Võ không thể dốc hết toàn bộ lực lượng, đạo sư trung cấp lần này đến Nam Võ cũng khoảng 50 người, dù sao thì trường học vẫn phải dạy.
Trường võ đại ở Nam Giang lớn nhất, nhân số nhiều nhất, thực lực mạnh nhất chỉ có Nam Võ, còn không bằng sức ngoại viện, không thể không nói, có hơi làm người ta buồn rầu.
Chỉ là trong số 7 cường giả cấp 6, có hai người là cấp sáu đỉnh phong, nếu như tính luôn Lý Trường Sinh, thì sẽ là 8 người, 3 người đỉnh cấp sáu. Thực lực đó, Nam Võ không thể có nổi.
Nam Giang Võ Đại to lớn, tính toàn bộ giáo viên cấp 6 cũng chưa đến 8 người, trên thực tế chỉ có 5 người, 1 vị phó hiệu trưởng vừa mới vào đỉnh cấp 6, bốn người khác là viện trưởng.
"Danh giáo..."
Vương Kim Dương nỉ non một tiếng, Nam Võ, trọng trách thì nặng mà đường thì xa, bây giờ Nam Võ kém quá xa bảng hiệu danh giáo. Nhưng địa quật Nam Giang mở ra, dù là nguy cơ, nhưng đối với Nam Giang mà nói, cũng là chuyện tốt.
Chỉ cần đứng vững bước chân trong địa quật, Nam Giang sẽ có lối vào địa quật thuộc về mình, có lối vào địa quật, mới có thể nuôi dưỡng càng nhiều cường giả, đó cũng là sự thật không thể phủ nhận.
...
Hơn mười phút sau, xe Ma Võ đến, hai chiếc xe buýt.
Xe vừa dừng lại, Phương Bình đã dẫn người xuống xe, một bên khác, La Nhất Xuyên cũng dẫn người xuống xe.
Phương Bình vẫn chưa tiến đến nói chuyện, mà là nhìn về phía La Nhất Xuyên, viện trưởng đang ở đây, cứ để viện trưởng làm.
La Nhất Xuyên không có hứng thú, khẽ lắc đầu.
Lần này, Phương Bình không khách khí nữa, nhanh chóng cất bước đi về phía trước, cách thật xa đã hô: "Tổng đốc quá khách khí khiến chúng tôi kinh ngạc, địa quật mở ra, người người đều có nghĩa vụ chống địch trên tiền tuyến..."
Phương Bình nhanh chóng khách sáo với Trương Định Nam, Vương Kim Dương đứng bên không nói tiếng nào, so với những thứ này, hắn thật sự không kiên trì như Phương Bình.
Trương Định Nam thật sự không cảm thấy Phương Bình dối trá, chẳng qua là thấy tên nhóc này cũng có mấy phần bản lĩnh, bên phía Ma Võ, Phương Bình rốt cuộc chỉ là học sinh, không ngờ quyền lên tiếng đều nằm trong tay Phương Bình.
Hai người đang khách sáo, Tần Phượng Thanh lại chờ đến mức thiếu kiên nhẫn, lầu bầu nói: "Phiền phức thật sự, nếu Phương Bình không ra 600 triệu, tôi cũng không muốn đến đây…”
Trương Định Nam tai thính mắt tinh, nghe thấy lời này, hơi nhíu mày.
Phương Bình giống như không nghe thấy, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Tổng đốc, đường nối địa quật có ổn định không?"
"Gần đủ rồi, hiện tại có thể miễn cưỡng đi vào, nhưng vẫn phải chờ thêm, vững một chút rồi nói sau.”
"..."
Hai người trò chuyện xong, không bao lâu sau, xe Kinh Võ cũng đến. Số người Kinh Võ ít hơn Ma Võ một chút ít, nhưng thực lực cũng không kém.
Phương Bình thấy không ít người quen, Lý Hàn Tùng, Hàn Húc, Lăng Y Y... Còn có những đội viên dự thi chủ lực khác, nhưng lại không có Tần Trạch.
Rất nhanh, Phương Bình nhận được tin, Tần Trạch giống Trần Văn Long, cũng bắt đầu chuẩn bị đột phá.
Mà bên Kinh Võ, cường giả cấp sáu đỉnh phong dẫn đội chính là ông của Phó Xương Đỉnh - Phó Quốc Thịnh.
Mọi người nói chuyện một lát mới tiến về phía lối vào địa quật.
Đi được nửa đường, Tần Phượng Thanh mới khoe khoang với người của Kinh Võ, mình mang theo bao nhiêu đan dược, đều không cần dùng tiền, miễn phí cả, ai cũng nghe thấy, còn suy nghĩ thế nào thì không ai biết.
Ma Võ Phương Bình thật là cam lòng, lập tức lấy ra mấy trăm triệu phụ cấp Ma Võ.
Phương Bình từ đầu tới cuối cũng không nhắc đến việc này, trừng Tần Phượng Thanh một cái, xem như là bỏ qua chuyện này.
300 triệu này, rất đáng.
Tốt quá thì hoá dở, đến mức này, là được rồi.
Trương Định Nam nhớ ân tình của mình, còn Kinh Võ thì, ân tình không có, nhưng chỗ tốt cũng không ít, ít nhất để mọi người biết, theo Phương Bình, sẽ không lỗ.
Mở liên kết trang web ở Kinh Võ là chuyện nhỏ.
Nói không chừng, nếu mọi người động lòng, năm sau con cái, bạn bè thân thích, anh chị em của bọn họ biết đâu sẽ đăng ký vào Ma Võ.
Đến nơi này, người yếu kém nhất cũng là võ giả cấp ba cao kỳ.
Gia đình như vậy nếu có người trẻ tuổi, thực lực võ đạo hẳn sẽ không quá yếu, nền tảng hẳn là sẽ vững vàng hơn nhiều.
Năm sau, có lẽ Kinh Võ sẽ phát hiện, đạo sư và người nhà mình đều đến Ma Võ rồi.

Đến gần lối vào địa quật, các giáo viên đều chui vào trong xem tình hình.
Phương Bình giao người của hội võ đạo cho Trương Vũ Cường, mình thì tự hoạt động.
Nhìn xung quanh lối vào một lần, thấy Lưu Phá Lỗ và mấy vị Tông sư nhỏ giọng bàn luận cái gì, Phương Bình không đi quấy rầy, tìm một vòng, không thấy lão Lý.
Vừa mới chuẩn bị tìm người hỏi một chút, Phương Bình đã thấy phía chân trời có một vệt sáng lóe qua!
"Lão Lý!"
Phương Bình rống lên một câu, vệt sáng dừng lại.
Một lát sau, Lý Trường Sinh tóc dài bay bay bồng bềnh rơi xuống đất, có chút bất ngờ nói: "Sao thằng nhóc em lại đến đây?"
"Nam Giang địa quật mở ra, em có thể không đến sao?"
Phương Bình đánh giá ông một phen, không biết nên nói gì: "Tạo hình này của thật... thật là sáng tạo nha!"
Tạo hình gì kì thế này!
Tóc trắng phơ, tóc dài xõa vai, phối hợp với đạo bào... Đúng, đạo bào, lão Lý muốn làm tiên nhân đến điên rồi?
Lão Lý cười ha hả nói: "Có chút tiên khí đúng không? Hai ngày nay, không ít người đều coi tôi là thần tiên mà cúng bái..."
"Thầy đang làm gì? Chạy lung tung?"
"Uy hiếp tà giáo đó."
Lão Lý cười nói: "Tông sư không có thời gian, cũng sợ những người này không dám thò đầu ra, tôi chỉ là cấp sáu, thò đầu ra nhìn xem có thể câu vài tên ra không.”
Phương Bình vội vàng nói: "Sao rồi?"
Lão Lý lắc đầu nói: "Không phát hiện gì... Tôi lo bọn chúng sẽ chờ chúng ta vào địa quật mới ra mặt, nên bên này vẫn cần vài người ở lại, nhưng cũng không sao, mấy tên hề thôi, nếu thật sự dám giở trò, lập tức sẽ có rất nhiều Tông sư xử lý."
Phương Bình trầm ngâm chốc lát, không nhắc chuyện đó nữa, hỏi: "Thầy muốn tiến vào đầu tiên?”
Lão Lý cười, hút trường kiểm đang lơ lửng vào trong tay, vừa đi vừa nói: "Võ giả vào địa quật, có gì đáng kinh ngạc? Vốn nghĩ sau khi tôi đi vào, em mới đến. Nhưng nếu đã gặp, tôi sẽ nói nhiều vài câu..."
"Không muốn nghe."
Phương Bình vô cùng thiếu kiên nhẫn, cau mày nói: "Thầy tới xem náo nhiệt cái gì, nhóm đầu tiên đi vào, không phải Tông sư thì là mấy ông già bảy, tám chục, thầy mới sáu mươi."
"Cũng sáu mươi rồi..."
Lão Lý cười ha hả nói: "Cũng không còn trẻ nữa, nhiệt huyết cũng sắp tan hết, nhóc con, em biết không? Mười năm này, em biết tôi tiếc nhất gì không?”
"Không cưới vợ?" Phương Bình cười híp mắt nói: "Em tìm cho thầy một người nhé?”
"Cút đi!"
Lão Lý cười mắng một tiếng, sau đó có chút thổn thức nói: "Những năm này, thứ tôi nuối tiếc nhất chính là không thể rút kiếm chém một nhát!
Thật, năm đó Lý Trường Sinh này là kẻ không sợ chết nhất Ma Võ, tôi muốn chém ai thì chém kẻ đó.
Tôi nghĩ, một ngày nào đó, tôi có thể chém cấp bảy, cấp tám, thậm chí cấp chín!
Nhưng năm đó, tôi không thể chém ra chiêu kiếm đó! Ngay cả kiếm tôi cũng không rút được, buồn cười biết bao, chiêu kiếm này nếu lại lại trảm không ra, tôi sợ ta không rút nổi kiếm nữa rồi.”
"Nhất định phải làm thế sao? Thầy không phải còn có kiếm sao? Em tìm mấy bà lão cho thầy, thầy trảm mấy bả đi..."
"Rầm!"
Lão Lý đạp bay Phương Bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận