Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2021: Trận Đấu Giữa Hai Người Trẻ Tuổi (3)

Ngay khi cánh tay phải rơi xuống, lão Lý bỗng đổi kiếm qua tay trái, mắng lớn: "Thằng nhóc khốn nạn, ngươi cho rằng ta chỉ cầm được kiếm bằng tay phải sao?"
Lời còn chưa dứt, lão Lý cầm kiếm chém xuống! Chiêu kiếm này nhanh đến mức không người nào có thể thấy rõ! Phương Bình cũng không thấy rõ!
Ầm ầm!
Rắc rắc!
Xương sọ bị thương nặng, Phương Bình còn chưa kịp vui mừng vì chặt đứt tay phải của lão Lý thành công, thì ngay giây sau, lão Lý đã liên tục ra chiêu!
Phương Bình không thể tránh khỏi chiêu kiếm này, lại bị lão Lý đâm trúng yết hầu, bay ngược ra ngoài, bị đóng trên chiến trường.
Vừa định tung người đứng dậy đánh tiếp, thì ngay giây tiếp theo, lão Lý đột nhiên xuất hiện tại bên ngoài vết nứt.
Bên ngoài vết nứt không gian, lão Lý nhẹ nhàng nối lại cánh tay của mình, chớp mắt khôi phục, cười nhạt nói: "Tên này thật sự không yếu, đánh bại hắn hơi khó rồi."
Nói xong, ông lắc đầu một cái, biến mất chớp mắt.
Sau một khắc, Phương Bình xuất hiện giữa trời, chửi ầm lên: “Lão già khốn nạn!”
Tức chết ta rồi! Một chiêu cuối cùng của lão Lý chính là hồi quang phản chiếu!
Dù trận này, người xem cho rằng Phương Bình yếu thế, bị đánh nát đầu, bị đâm xuyên yết hầu, bị đóng đinh trên mặt đất, nhưng thương thế của Phương Bình vẫn ổn, còn lão Lý thì đã tiêu hao hết tinh khí thần rồi!
Nếu không khôi phục, Phương Bình tuyệt đối có thể đánh cho ông ấy ôm đầu khóc rống. Nhưng mà ông ấy quá tinh ranh!
Mạnh mẽ đóng đinh Phương Bình trên chiến trường, sau đó bỏ chạy không đánh nữa!
“Thật vô sỉ!” Phương Bình vừa buồn vừa giận!
Đây là trận chiến dương danh của ta mà, nhưng mà hiện tại thì…
Nhìn nét mặt của võ giả ở bốn phương tám hướng, bọn họ hiển nhiên không nghĩ như vậy.
Những người này chưa chắc xem chiến đã hiểu, chỉ biết Phương Bình bị Lý Trường Sinh đánh rất thảm, đánh vỡ đầu, dùng trường kiếm đóng đinh hắn trên mặt đất, quá thảm! Mà thương thế của Lý Trường Sinh chỉ là bị chặt mất một tay mà thôi.
Đối với bọn họ mà nói, dùng một tay đánh Phương Bình thành như vậy, hiển nhiên là trao đổi có lợi.
Trong nhóm người xem chiến, thấy anh hai mình có vẻ tức giận, Phương Viên vội vã nói: "Anh, anh là người lợi hại nhất! Đánh với viện trưởng Lý một trận như vậy, tuy bại mà vinh, anh rất mạnh đó!"
“Em...” Phương Bình kém chút muốn bóp chết con bé này! Ngươi có phải là em gái ta không đấy? Không có mắt nhìn thì đừng nói linh tinh! Ngươi không nói thì thôi, chứ nghe lời này, người xem không hiểu chắc lại cho rằng ta thua thật.
Quả nhiên, sau một khắc, trong đám người, có người lên tiếng: "Hiệu trưởng Phương đã rất mạnh rồi! Có thể đánh với Trường Sinh Kiếm đến mức này, còn có thể chặt đứt được một cánh tay của ông ấy, quá mạnh!"
"Đúng đấy, viện trưởng Lý từng là cường giả duy nhất dùng ba chiêu kiếm tiêu diệt cấp chín! Lần này, vì đánh bại hiệu trưởng Phương mà đánh hơn một ngàn chiêu, hơn nữa, còn bị gãy một cánh tay."
“...”
Mọi người nghị luận sôi nổi, Phương Bình trong lòng ứ đọng một nỗi uất ức không tên.
Đám người xem chiến khốn kiếp này! Không có thực lực thì đừng giả bộ hiểu chuyện có được không? Ta sắp thắng tới nơi rồi!
Phương Bình bỗng nhìn về phía Ngô Xuyên, chờ mong tha thiết, các ngươi nhất định hiểu rõ, mau giúp ta đính chính! Nói cho mọi người, ta thật ra là người thắng cuộc!
Ngô Xuyên không nhìn hắn, hội trưởng Lâm nhìn quanh một vòng, giống như không thấy hắn.
Ngươi thua rồi! Bọn ta sẽ không để ngươi thắng Lý Trường Sinh ở thời điểm này đâu, nếu không, đồ lót cũng không có mà mặc.
Dù sao mọi người xem chiến cũng không hiểu, ai nói Lý Trường Sinh thua? Ngươi thử hỏi mọi người ở đây xem, bọn họ có tin không?
Quách Thánh Tuyền muốn nói lại thôi, Ngô Xuyên nháy mắt với ông, đừng nói linh tinh, Phương Bình thua! Nếu bây giờ mọi người công nhận hắn thắng Lý Trường Sinh, chắc hắn sẽ kiêu ngạo đến mức vểnh đuôi lên trời đấy!
Quách Thánh Tuyền cười khan một tiếng, Ngô Xuyên lập tức truyền âm cho Phương Bình, nói: “Đừng không phục như thế! Hắn không dùng đến sát chiêu, nếu không, ngươi cho rằng ngươi thật sự có thể thắng hắn sao?”
Phương Bình phiền muộn, phí lời, ta so tài mà! Ta cũng có sát chiêu! Ta có đã dùng đến hoàng kim ốc đâu?
Thật là! Lão già này, thua thì thua thôi, sĩ diện cái cóc khô gì, hại ta mất mặt như vậy, chẳng lẽ ta mặt dày không biết xấu hổ sao?
Thật là mất mặt quá đi! Trước mặt bao người, vốn nghĩ lần này xuất quan có thể giành được hạng nhất, vậy mà kết quả lại là xác định hạng nhì. Giờ có nói mình lợi hại, ai cũng không tin.
“Thôi vậy!” Phương Bình bất đắc dĩ thở dài, giữ lại chút sĩ diện cho lão già đi vậy.
Tặng danh hiệu hạng nhất cấp tám cho ông ấy là được, lần sau mình tranh cướp hạng nhất cấp chín, ông ấy sẽ không nhanh bằng mình chứ!
“Mọi người giải tán đi!” Phương Bình lên tiếng, cười nói: "So tài mà thôi, mọi người đừng cho là thật!"
...
Ngày 22 tháng 1, Phương Bình xuất quan, chiến Lý Trường Sinh, vào chiến trường không gian, bại trận mà về.
Phương Bình không địch lại Trường Sinh Kiếm.
Nhưng sau khi trận chiến kết thúc, Trấn thủ sứ phía Nam bình luận, hai người đều có thực lực bản nguyên ngang ngửa với top 20 trong bảng xếp hạng bản nguyên, chân chính là cường giả cấp tám vô địch.
Làm một trong bảy lãnh tụ Hoa Quốc, lời nhận xét của Ngô Xuyên rất đáng tin. Mọi người đều công nhận điều này, hai người thật sự có thực lực lọt top 20 bảng xếp hạng cấp chín bản nguyên.
Mà năm nay, Phương Bình tuổi, Lý Trường Sinh 61 tuổi.
Xét trên bảng xếp hạng cấp tám, Phương Bình trẻ tuổi nhất, lão Lý trẻ thứ nhì.
Trận đấu giữa hai người trẻ tuổi!
Tin tức này được truyền đi với tốc độ chóng mặt, khi Phương Bình vừa trở lại Ma Võ không lâu, đề tài "Trận đấu giữa hai người trẻ tuổi" lập tức trở thành tin nóng được mọi người bàn tán sôi nổi.
Phương Bình lúc này bỗng nhiên không còn thấy uất ức, chỉ có kích động muốn cười.
Trận đấu giữa hai người trẻ tuổi?
Cái tiêu đề này được!

Trong phòng hội nghị lớn, Ngô Xuyên đến sau một bước.
Lão Lý lúc này đã khôi phục lại bình thường, liếc mắt nhìn Ngô Xuyên, khẽ hừ một tiếng, không nói chuyện.
Bình luận con khỉ khô! Ngươi mới là người trẻ tuổi!
Tin tức truyền đi cực nhanh, mọi người vừa mới về Ma Võ, bên ngoài đã bắt đầu xôn xao, còn không phải do Ngô Xuyên mặt dày đi nói lung tung với phóng viên sao!
Ngô Xuyên chẳng quan tâm, ta là Trấn thủ sứ, bình luận về lực chiến của các ngươi thì có làm sao? Nghĩ thế, ông rất tự nhiên tìm một chỗ, ngồi xuống.
Phương Bình lúc này cũng đã khôi phục lại bình thường.
Nhóm người hội trưởng Lâm cũng đã ngồi xuống.
Chờ Ngô Xuyên đến, hội trưởng Lâm mới cười nói: "Chúc mừng hiệu trưởng Phương!"
Tuy Phương Bình và Lý Trường Sinh chỉ so tài, nhưng sau khi trận chiến này kết thúc, Phương Bình cũng đã thể hiện được thực lực sánh ngang cường giả bản nguyên của mình. Là sức chiến đấu đạt đến trình độ bản nguyên, chứ không dựa vào ngoại vật hay những thủ đoạn như tự bạo.
Tâm tình Phương Bình coi như không tệ, cười ha hả nói: "Cùng vui cùng vui, còn chưa kịp chúc mừng hội trưởng Lâm lên cấp chín."
Hội trưởng Lâm bất đắc dĩ cười khổ: “Đừng, ngươi đừng chúc mừng ta, ngươi chúc mừng ta, ta biết để mặt mũi đi đâu?”
Ngô Xuyên xen vào nói: “Lão Lâm, lúc trước ngươi đâu có như này. Ta nhớ lúc ngươi vừa mới tới, ngươi nói có hai tên vô liêm sỉ đang luận võ, ngươi đến xem hai tên vô liêm sỉ này...”
Nghe đến đây, hội trưởng Lưu ngồi bên cạnh co rúm người, ấy, chuyện này không liên quan tới ta à nha. Ngươi đường đường là Trấn thủ sứ, vậy mà bây giờ bắt đầu gây hấn, chia rẽ nội bộ,... nếu hội trưởng bị đánh, ta cũng sẽ không quan tâm. Ta chỉ mới vừa lên cấp tám mà thôi!
Hội trưởng Lưu đã từng ngóng trông lên cấp tám, cảm thấy đó là một nấc thang cao vời khó với tới, nhưng lúc này lại thật lòng cảm thấy cấp tám cũng chỉ là vậy mà thôi!
Phương Bình từng nhiều lần nói muốn xử lý mình vì danh hiệu và bảng xếp hạng. Thôi, cường giả cấp chín các ngươi nói chuyện đi, cứ xem như ta không tồn tại là được.
Nụ cười cứng lại trên khuôn mặt của hội trưởng Lâm!
Sao tên Ngô Xuyên này lại lắm mồm như vậy? Ngươi dù sao cũng là Trấn thủ sứ, sao lòng dạ lại hẹp hòi như thế?
Hoa Quốc làm sao thế này? Từ trên xuống dưới không một ai đàng hoàng. Ta không muốn làm hội trưởng nữa, ai muốn làm thì làm.
Hai năm qua, từ khi phụ trách công bố bảng xếp hạng, người người đều không vui vì xếp hạng của họ, ông cho rằng lên cấp chín thì có thể chịu được một chút áp lực.
Bây giờ nhìn lại… Có lẽ mình vẫn nên từ chức thì hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận