Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2644: Có Người Đã Chết, Có Người Còn Sống (3)

Tam Sứ, Bát Vương và 36 Thánh cũng không phải là toàn bộ người của Thiên Đình. Một số môn đồ Hoàng Giả khác cũng nhậm chức ở Thiên Đình, trong số bọn họ cũng có người có thực lực Thiên Vương. Nhưng năm đó đều chết hết rồi, nào ngờ bây giờ lại có người khôi phục.
Trấn Thiên Vương cười nói: "Đúng, các môn đồ Hoàng Giả khôi phục rồi! Thậm chí một ít đệ tử truyền nhân của sơ võ giả cũng đang thức tỉnh! Sơ võ giả có người không mạnh, nhưng đồ đệ của họ thì không yếu.
Sơ võ giả chết là chết thật, không có bản nguyên, không thể khôi phục, nhưng bọn họ chưa chắc đã đi đạo sơ võ... Không chỉ vậy, lão phu còn phát hiện, một số lão già năm đó đang thức tỉnh!
Vị quản gia của Thương Miêu hình như có dị động, Khôn Vương, ngươi dám đánh vỡ Khốn Thiên Linh của Thương Miêu, hắn sẽ đến tìm ngươi tính sổ!"
"Hả?" Khôn Vương liếc nhìn ông, lạnh lùng nói: "Người kia cũng khôi phục rồi sao? Sao có thể! Chẳng phải hắn đã chết khi Thiên Giới rơi tan rồi sao...
Trấn Thiên Vương cười nói: "Sao lão phu biết"
"Không thể! Năm đó người kia bị sơ võ giả đánh chết, cả hai đồng quy vu tận, đó cũng là một trong những cường giả chí tôn, sơ võ giả mạnh nhất, hắn sao có thể khôi phục nổi!"
Đại quản gia của Thương Miêu, đội trưởng đội Hộ Miêu, người bảo vệ Thương Miêu Thiên Cẩu...
Cường giả chí tôn!
Đối phương cũng không phải chết trong trận chiến khiến Thiên Giới rơi tan, hắn đã sớm bị người đánh chết từ trước. Thương Miêu cũng từng suýt chết một lần, thế là ai cũng biết, giết Thương Miêu sẽ gây ra đại họa!
Đại đạo tam giới chấn động! Lần đó, Thương Miêu bị tập kích, cũng chọc giận vị cường giả chí tôn này.
Hắn mang theo thần khí, vượt qua Cấm Kỵ Hải, suất lĩnh nhiều vị Đế Tôn ra tay, giao chiến ở Cấm Kỵ Hải, đánh nổ một đại lục cực kỳ lớn, giao chiến với cường giả chí tôn sơ võ giả nhiều ngày, cuối cùng song phương đều chết trong Cấm Kỵ Hải.
Trong thời đại Thượng Cổ, trận chiến đó cũng là một trận chiến cực kỳ mạnh mẽ khiến mọi người khắc sâu ấn tượng, cũng là trận chiến kịch liệt nhất trước khi Thiên giới rơi xuống.
Hai vị cường giả chí tôn dời sông lấp biển, mặt đất bị đánh chìm, động tĩnh lớn đến mức ngay cả Hoàng Giả cũng phải chạy đến xem, nhưng lại không có ai nhúng tay.
Dù là người thủ hộ Thương Miêu, hay là vị sơ võ giả kia, đều không có quan hệ với bọn họ. Ai sống ai chết, cũng chẳng liên quan đến bọn họ, kết quả hai người đều chết trận ở Cấm Kỵ Hải.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, đối phương lại đang thức tỉnh sao? Trấn Thiên Vương cười nhạt nói: "Ai biết được, có lẽ năm đó vẫn còn sót lại một ít bản nguyên chưa diệt! Dù sao lão phu cũng cảm ứng được một vài động tĩnh, trong vũ trụ bản nguyên, một ngôi sao đang thức tỉnh! Tám chín phần mười là hắn.
Hồng Khôn, đừng nghĩ điên nghĩ khùng nữa. Ngươi dám phá hủy Khốn Thiên Linh, tên kia tuyệt đối sẽ tìm ngươi trả thù. Không chỉ hắn, ngươi biết Khốn Thiên Linh do ai chế tạo không, coi chừng vị kia cũng tới đấy..
Khôn Vương ban đầu còn không nghĩ nhiều, rất nhanh, hắn nhíu mày nói: "Chú Thần Sứ? Hắn cũng không chết sao?"
Ánh mắt của hắn sắc bén vô cùng. Chú Thần Sứ cũng không chết?
Mấy năm qua, hắn không ngừng tìm kiếm Chú Thần Sứ! Bởi vì hắn muốn rèn đúc thần khí, Thiên Mộc chính là tài liệu tốt nhất. Chú Thần Sứ không chết sao?
Hắn cũng không sợ Chú Thần Sứ, thực lực của người đó có hạn, năm đó chỉ là đỉnh cấp Đế, gần Thánh Nhân, dù có sống trở lại thì cùng lắm chỉ tới cấp Thiên Vương.
Chú Thần Sứ không mạnh ở thực lực, mà mạnh ở rèn đúc thần khí. Nếu hắn không chết, vậy mấy năm nay hắn đi đâu?
Hai người bọn họ nói chuyện, những người khác cũng tỏ vẻ hứng thú. Khôn Vương nhắc đến Chú Thần Sứ, Tốn Vương không nhịn được nói: "Chú Thần Sứ không chết sao? Thực lực của hắn bình thường, có người nói sau khi chế tạo Tiên Nguyên, hắn bị Tiên Nguyên phản chấn chết rồi, sao có thể không chết chứ.."
Bên kia, Lê Chử bỗng nhiên hiện thân, cười nhạt nói: "Đúng vậy, chưa chắc đã chết, dù sao cũng phải có có thủ đoạn bảo mệnh, người có thể chế tạo thần khí sao có thể không có hậu chiêu chứ? Ngay cả Khốn Thiên Linh hắn cũng tiện tay cho Thương Miêu, chẳng lẽ mình lại không có thứ gì?" Hắn vừa nói xong, Trấn Thiên Vương cười nói: "Ngươi nói ngươi không phải Chưởng Ấn Sứ, ai tin?" "Tùy các ngươi. Lê Chử cũng không thèm để ý, hơi xúc động nói: "Người đã chết đều đang trở về! Sắp loạn thế rồi! Ngay cả vị kia nhà Thương Miêu cũng về, có người nói Tứ Đế cũng đang thức tỉnh, Cửu Hoàng còn xa sao?
Năm đó không thể đấu xong, đời này muốn phân thắng bại sao?"
Tất cả mọi người đều im lặng.
Các cường giả đều đang thức tỉnh!
Mà giờ khắc này, Nguyệt Linh lại vui vẻ vô cùng: "Phụ hoàng sắp trở về sao? Tốt, quá tốt rồi! Phụ hoàng trở về, các ngươi bắt nạt bản cung, ai cũng đừng hòng sống!"
Một bên, Thiên Cực kéo thân thể tàn phế chạy tới, điên cuồng nói: "Hoàng Giả sống lại? Cha ta sắp trở về rồi?
Các ngươi dám bắt nạt bản vương, ai cũng đừng hòng sống!"
Mọi người suýt chút nữa đã tức hộc máu, hai người các ngươi đi mà điên cùng nhau. Ai bắt nạt các ngươi hả?
Nhưng... bọn họ luôn có cảm giác hai người kia đang nhắc tới Khôn Vương, chừa bọn họ ra, Khôn Vương tự mình giải quyết cho tốt đi.
Khôn Vương hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Dù cho vị kia có phục sinh thì sao! Bọn họ vẫn còn sức chiến đấu năm đó sao? Năm đó nếu có thể chết, hiện tại cũng có thể chết! Gần mười ngàn năm trôi qua, cường giả của mười ngàn năm trước cũng không còn là cường giả nữa!" Mười ngàn năm trôi qua, hắn cũng tiến bộ rất nhiều. Những người ở đây, ai cũng có tiến bộ.
Đám người đã chết kia, dù có sống lại, cũng chưa chắc đã có sức chiến đấu đỉnh phong, dù có, hắn cũng không sợ!
Trấn Thiên Vương chẳng muốn quản hắn, cười nhạt nói: "Lão phu chỉ muốn nhắc nhở các ngươi một câu thôi, nếu bây giờ phá hủy Khốn Thiên Linh, nơi đây sẽ nhanh chóng sẽ bại lộ, chư vị tự cân nhắc đi, vừa đắc tội đại quản gia của Thương Miêu, vừa có thêm đối thủ cạnh tranh, Cửu Hoàng Ấn là thứ tốt.."
Ánh mắt của mọi người đều lấp loé.
Cửu Hoàng ấn! Thần khí!
Nếu dung hợp Bát Vương Ấn và ba mươi sáu Thánh Nhân Lệnh, nó sẽ biến thành thần khí vô cùng mạnh.
Trấn áp thiên hạ!
Bây giờ có nên phá hủy Khốn Thiên Linh không?
Khôn Vương thấy thế, sắc mặt càng lạnh lẽo thêm. Hiển nhiên đám người này không muốn đi ra ngoài, dù biết chỗ này có thể là cạm bẫy, nhưng bọn họ vẫn không chịu rời đi. Nếu là bình thường, hắn cũng không vội. Nhưng bây giờ... hắn có chút luống cuống.
Thôi cũng được!
Sau khi tìm thấy Cửu Hoàng Ấn, đám người này sẽ không ở lại nữa, đều sẽ vội vàng chạy đi.
Khôn Vương giận dữ trong lòng, đại trận còn chưa bị phá, phân thân vẫn còn, mình có thể tiếp tục chờ.
Rốt cuộc Thần Đình đã xảy ra chuyện gì!
Ai giết Viêm Chích?
Khôn Vương giận dữ vô cùng, nhưng lại không thể làm gì. Sớm biết như vậy, hắn đã ở lại Thần Đình, tiếp tục luyện hóa Thiên Mộc, tìm hiểu đại đạo Thiên Đế, không phải chịu bó tay bó chân như bây giờ!
Thời gian gấp lắm rồi!
Những người kia đều đang thức tỉnh, hắn cũng có chút chấn động, có chút nôn nóng. Mình nhất định phải đạt thực lực tuyệt đối trước khi đám người kia trở lại!
Thấy Khôn Vương không nói muốn rời đi nữa, Trấn Thiên Vương âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thật vất vả mới có thể dụ các ngươi đến đây, sao có thể để các ngươi đi dễ dàng vậy được!
Hơn nữa, những tên kia đều đang thức tỉnh...
Trong lòng Trấn Thiên Vương cũng có vô số tâm tư, năm đó, rốt cuộc là các cường giả cố ý, hay là thật sự không thể giết chết bọn họ. Cái khác không nói, trận chiến trên Cấm Kỵ Hải năm đó, hắn cũng từng xem chiến. Song phương chiến vào bát trọng thiên, chết trận trong đó, hài cốt không còn, Cấm Kỵ Hải gầm thét như thế, sao có thể sống sót nổi?
Có người đã âm thầm ra tay bảo vệ một phần bản nguyên của người kia sao?
"Sống sót thì sống sót... đừng tìm Thương Miêu nữa!"
Trấn Thiên Vương bỗng nhiên hơi đau đầu, Thương Miêu không còn chỗ dựa thì biết điều, Thương Miêu có chỗ dựa... Vậy thì khó nói!
Lúc Thiên Cẩu chưa chết, Thương Miêu quậy đục nước. Thiên Cẩu chết rồi, Thương Miêu chạy đi ngủ, đánh chết cũng không ló mặt ra. Người thủ hộ mèo chết, lúc Thiên Cẩu còn chưa mạnh, Thương Miêu thật ra cũng rất biết điều, nếu bây giờ người này trở về, e là tam giới lại sẽ loạn thêm.
1744 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận