Toàn Cầu Cao Võ

Chương 673: Thắng bại không bất ngờ

Kinh Nam Võ Đại đấu với Học viện nữ sinh Ma Đô.
Nữ võ giả không nhiều, người của Học viện nữ sinh Ma Đô vừa lên đài, khán giả ở dưới lập tức hoan hô ngập trời.
Đến lượt Kinh Nam Võ Đại lên đài… không khí rất quạnh quẽ.
Trần Diệu Đình hình như không quá để ý, Phương Bình lại thổn thức nói: "Khí thế này… thầy Trần à, đầu tư, phải đầu tư thêm."
Trần Diệu Đình trầm mặc không nói.
Phương Bình ho nhẹ một tiếng: "Em nói thật lòng đấy, thời đại này, rượu thơm cũng sợ ngõ sâu. Kinh Nam không nổi tiếng, cho dù có vào được top trường danh tiếng, dưới tình huống địa vị ngang nhau, đó cũng là 10 đại trường danh tiếng, các trường khác nổi tiếng hơn, em đương nhiên sẽ chọn vào các trường khác.
Tương lai nằm trong tay người trẻ tuổi, người trẻ tuổi bây giờ có hoàn cảnh tu luyện nhanh hơn chúng ta nhiều…"
Trần Diệu Đình lạnh nhạt nói: "Em còn chưa tới 20!"
Nói như thể mình già lắm vậy!
Hoàn cảnh tu luyện tốt hơn mấy đứa em sao? Em qua thời gian hoàng kim tu luyện rồi chắc?
Phản đối Phương Bình một câu, Trần Diệu Đình bỗng nhiên nói: "Làm sao đầu tư?"
Phương Bình lập tức nổi hứng lên, cười nói: "Thứ nhất, xem thực lực, đương nhiên, Kinh Nam hơi kém một chút, lần này cũng không thể hiện được.
Thứ hai, tạo thế, ít nhất khi Kinh Nam vừa lên đài, khí thế ở ghế khán giả ở dưới phải đạt đến mức cao trào, phải thật kích động hưng phấn.
Thứ ba, thực lực kém một chút, vậy thì học Học viện nữ sinh Ma Đô, để trai xinh gái đẹp lên sàn, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Thứ tư, nơi truyền bá tốt nhất chính là mạng internet, bỏ chút công sức lên mạng một chút, viết vài câu tuyên truyền Kinh Nam Võ Đại, ví như ai đó năm đó chưa hiển lộ thiên phú, sau khi tiến vào Kinh Nam, trong một năm lên cấp ba, ba năm lên cấp năm…
Thứ năm, chọn khẩu hiệu hùng hồn một chút, ví như ba năm đạp Kinh Võ, năm năm thắng Ma Võ, cố gắng giành hạng nhất, hô hào sao đó để toàn quốc đều biết.
Cho dù mọi người biết trường thầy không mạnh bằng hai trường lớn, nhưng cũng khiến người sinh ra một loại ảo giác, ngoại trừ hai trường lớn, Kinh Nam là trường đứng thứ ba!
Thứ sáu, Kinh Nam ở gần Kinh Đô, cũng là một trong số trường danh tiếng hiếm có của phương Bắc, khiêu khích Kinh Võ nhiều hơn một chút, không cần quan tâm thắng thua, chỉ cần bên thầy giám khiêu khích, mọi người nhớ được Kinh Võ cũng sẽ nhớ kỹ Kinh Nam, cái này gọi là lẫn lộn, tạo điểm nhấn…"
"Tà môn ma đạo!"
Trần Diệu Đình quát lớn một tiếng, không thèm để ý Phương Bình nữa.
Nhưng mà… trong lòng lại cân nhắc, việc này, liệu cháu trai mình có làm được không?
Thôi, không được thì tìm dân chuyên nghiệp làm, Kinh Nam cũng không thiếu nhân tài như thế.
Phương Bình bĩu môi, có làm hay không nào, không làm thì thôi.
Mặc kệ Trần Diệu Đình, Phương Bình bắt đầu xem so tài.
Người ra trận đầu tiên của Kinh Nam cũng là người mạnh nhất, Trần Hạo Nhiên.
Trần Hạo Nhiên cấp bốn cao kỳ, đối thủ là nữ sinh cấp bốn trung kỳ của Học viện nữ sinh Ma Đô, cũng là người lần trước mắng Tần Phượng Thanh.
...
Hai người rất nhanh động thủ.
Nhìn một hồi, Phương Bình bỗng nhiên cực kỳ bất mãn, quát lên: "Võ giả không phân nam nữ, đánh chơi đấy à!"
Lời này vừa nói, Trần Hạo Nhiên trên đài vốn còn hơi khiêm nhường bỗng nhiên phát lực, tốc độ cũng nhanh hơn ba phần, không tới mười chiêu, nhanh chóng đánh bại đối phương.
Phương Bình hơi bĩu môi, đứng dậy liền đi.
Trần Diệu Đình cũng không nói gì, chờ cậu đi rồi, lúc này mới nhìn về phía cháu gái đang còn nhìn quanh, ông nói: “Là một nhân vật, nhưng đang trong thời kỳ phát triển võ đạo, e là cậu ta sẽ không nghĩ đến tư tình nữ nhi gì đâu.”
Sắc mặt Trần Vân Hi ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Con biết."
“Đương nhiên, cường giả võ đạo, nên tranh tất tranh!” Trần Diệu Đình cười nhạt nói: "Tiền đề là, phải có thực lực, không có thực lực, bị người bắt nạt, đây không phải phong cách của nữ võ giả.
Con bây giờ mới chỉ là cấp ba trung kỳ, còn kém quá xa, tu luyện cho tốt…”
Nói xong, ông lấy một cái hộp gỗ từ trong túi ra đưa cho cháu gái, đôi mắt hiện rõ sự sủng ái, cười nói: “Đừng bỏ lỡ tu luyện.”
Trần Vân Hi ngạc nhiên mở hộp gỗ, bên trong là một viên đá năng lượng to như quả trứng gà.
Trần Vân Hi khẽ nhếch miệng, đá năng lượng tu luyện?
Lớn như vậy, ít nhất 200 g!
Viên đá cỡ này ở bên ngoài bán ít nhất hai trăm triệu!
"Ông nội, hay là cái này… cho anh hai đi..."
“Nếu nó muốn, nó phải tự tranh thủ, đây là quà ông nội cho con, con không phải học sinh Kinh Nam, ông cũng không muốn lấy việc công làm việc tư…”
Trần Diệu Đình lắc đầu, đây chính là chiến lợi phẩm ông đoạt được ở dưới địa quật, nếu con cháu muốn, vậy tự đi mà đoạt.
Thực lực cháu gái mình hơi kém một chút, nên chăm sóc vẫn phải chăm sóc hơn một chút.
Trần Vân Hi vừa định nói chuyện, Phương Bình không biết mới vừa rồi đi đâu bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt cô.
Nhìn chằm chằm hộp gỗ trong tay cô một hồi, Phương Bình ý vị sâu xa nói: “Nhận đi, không nên khiến thầy Trần thất vọng, có viên đá năng lượng này, trước khi vào cấp bốn cũng không cần phiền muộn vì khí huyết nữa. Cất cẩn thận nhé!
Nếu không tiện mang theo, tôi giữ hộ cậu…”
Trần Vân Hi ngược lại không đưa cậu giữ, nghe vậy, cô cẩn thận cất hộp gỗ, gật đầu nói: “Ông nội, vậy con cầm nha.”
Phương Bình hơi tiếc nuối, tôi cũng đâu muốn lấy đồ của cậu, tôi chỉ giữ giùm thôi, cùng lắm kiểm tra độ tinh khiết giúp cậu, tự mình giữ như thế không mệt ư?
Dời tầm mắt khỏi hộp gỗ, Phương Bình liếc mắt nhìn Trần Diệu Đình, Tông sư chính là Tông sư, người có tiền, giàu ghê gớm!
Đá năng lượng to bằng quả trứng gà như thế, vung tay là có.
Nếu không phải mình cảm nhận được sóng năng lượng, kém chút nữa bỏ qua rồi. Nàng ngốc Trần Vân Hi này lại không muốn, chẳng phải thiệt thòi lớn sao.
Cùng với việc để Trần lão gia nuôi dưỡng Kinh Nam lớn mạnh, Trần Vân Hi tốt xấu gì cũng là người của Ma Võ.
"Trần lão, thầy gặp qua đá tu luyện to bằng đầu người chưa?"
Trần Diệu Đình cười không nói.
“Trần lão, lần sau thầy đưa Trần Vân Hi viên nào to bằng đầu người ấy, viên này không đủ to, lần này em làm chủ, Vân Hi có thể vào phòng năng lượng của Ma Võ, phòng năng lượng chính là nơi thiêu đốt năng lượng của đá năng lượng để tu luyện…”
Trần Diệu Đình liếc cậu một cái, đá năng lượng tu luyện, nhân loại có thể trực tiếp dùng để tu luyện.
Nhưng dùng để tu luyện mà nói, võ giả cấp ba quá thấp, một lần không hẳn có thể thu nạp được bao nhiêu năng lượng, còn phải không ngừng nỗ lực hấp thu và chuyển hoá.
Mà phòng năng lượng của Ma Võ có thể trực tiếp phóng thích năng lượng, có thể tiết kiệm được nhiều tinh lực.
Kinh Nam không có điều kiện này, chi phí xây dựng phòng năng lượng quá cao.
Phương Bình nói cậu có thể làm chủ để Trần Vân Hi đi tu luyện ở đó, dùng đá năng lượng của chính Trần Vân Hi, không quá khó, nhưng cũng không phải ai cũng có thể làm được.
Nhưng Trần Diệu Đình cũng sẽ không nói cảm ơn, ông cười nhạt nói: “Đây chính là chuyện riêng của Ma Võ.”
“Vâng, nói thế cũng phải, thầy Trần, vậy khi nào thầy mới có thể đưa đá năng lượng to bằng đầu người tới?”
Trần Diệu Đình không nhìn cậu, có thể lăn bao xa thì lăn đi giùm.
Còn đòi to bằng đầu người, thằng nhóc này có biết đá năng lượng lớn như thế nặng bao nhiêu không?
Hơn 10kg đấy!
Nếu thứ này xuất hiện, Tông sư cũng phải đỏ mắt. Hơn nữa, trừ khi đó là đá lấy từ mỏ năng lượng ở nơi sâu xa, nếu không, hầu như không thể tìm được viên đá năng lượng nào có độ tinh khiết cao cả.
Phương Bình thấy ông không để ý tới mình, lại cảm thấy hơi tiếc nuối, mình cũng chưa từng thấy viên nào lớn như vậy cả, lấy ra cho mình mở mang kiến thức cũng được mà.
Đừng nói lớn như vậy, to bằng quả trứng gà mình cũng mới thấy lần đầu.
“Đùng ở đây làm lỡ thời gian, Vân Hi, buổi chiều về Ma Võ, tôi sẽ nói chuyện với nhà trường, hỏi thăm chuyện tu luyện trong phòng năng lượng cho cậu.”
"Buổi chiều?"
Trần Vân Hi kinh ngạc, trận đấu còn chưa kết thúc mà.
“Còn lâu mới đến lượt Ma Võ lên đài, cậu tốn thời gian ở đây không có ý nghĩa gì, bọn tôi thì khác, bọn tôi đã tu luyện đến mức này, đều nằm ở giai đoạn cửa ải đột phá, còn cậu, nên nhanh chóng bước vào cấp bốn mới là chính đạo.”
Lần này Trần Diệu Đình cũng đồng tình nói: "Về Ma Võ tu luyện đi, còn mấy ngày nữa mới kết thúc vòng đấu vào top 10, hơn nữa, nếu không tranh hạng nhất, Ma Võ cũng sẽ không dễ dàng bị thua."
"Tranh hạng nhất cũng không có gì hồi hộp." Phương Bình xen vào.
Trần Diệu Đình tiếp tục không nhìn cậu, nói chuyện với Phương Bình rất mệt, thằng nhóc này luôn thích giành nói.
Trần Vân Hi thấy hai người đều nói như vậy, suy nghĩ một chút gật đầu nói: "Được rồi vậy con đi về trước, đến trận chung kết con lại đến."
Phương Bình khẽ gật đầu, cũng không ở lại, thân hình hơi động, lại biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận