Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1788: Chiến Tranh Là Như Vậy

"Không sao cả! Mộc Hách chỉ là một thống lĩnh, để bọn họ tự bạo giết Mộc Hách thử xem. Ta muốn xem họ có dám lấy tính mạng của mấy chục triệu người ra đánh cược hay không!"
Phương Bình cười nói: "Mấy vị đại nhân, nếu Mộc Hách chết, các ngài cứ trực tiếp đánh vào Phục Sinh Chi Địa!"
"Được!"
Thấy hắn tự mạo hiểm chứ không yêu cầu mình, mấy người thở phào nhẹ nhõm.
Nhóm người Trường Sinh Kiếm vẫn còn sức đánh một trận. À không, tự bạo một trận, có thể lấy mạng một vị cấp chín!
Nếu Mộc Hách đã đồng ý liều chế, vậy thì tùy hắn!
"Phế hết rồi à!"
Phương Bình đi đến gần Lý Trường Sinh, cười nhạt nói: "Như vậy cũng tốt, người đâu, dùng bất diệt thần giam giữ bọn họ! Nếu họ dám có hành động gì, trực tiếp tiêu diệt!"
"Vâng!"
Nhóm người Vương Kim Dương lập tức tiến lên, Phương Bình cũng đến bên cạnh Lý Trường Sinh, tìm tòi quanh người một hồi, cau mày nói: "Thần binh đâu?"
"Tự bạo rồi!"
"Mẹ kiếp!" Phương Bình mắng một câu, sau đó đi tới bên cạnh Ngô Xuyên, vừa định lục soát trên người, Ngô Xuyên đã quát lên: "Tự bạo rồi!"
Phương Bình đạp một cước, lạnh lùng nói: "Đến lượt tên tù nhân như ngươi dạy bản thống lĩnh chắc?"
Ngô Xuyên bị đạp ngã trên đất, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng trong lòng chấn động!
Ngay cả hắn cũng không phát hiện!
Người trước mặt… hắn là Phương Bình!
Một cước vừa rồi, trong cơ thể hắn tràn vào một lượng lớn vật chất bất diệt!
Phương Bình mặc kệ Ngô Xuyên, lại đi đến bên cạnh Ngô Khuê Sơn, bỗng nhiên biến sắc, mắng lớn: "Đáng chết, hắn chết rồi!"
Ngô Khuê Sơn lúc này bỗng nhiên không còn hơi thở!
Phương Bình mắng: "Cường giả cấp thần đạo dễ chết như vậy?"
Phương Bình quyền đấm cước đá, giận không nhịn nổi!
Mạnh mẽ đấm đá một trận, cách đó không xa, thành chủ thành Yêu Quỳ dùng lực lượng tinh thần tra xét một hồi, hơi nhíu mày nói: "Trước đó hắn đã tự bạo thần binh, sau lại tự bạo bất diệt thần, bị thương rất nặng… Nhưng mà chết nhanh thiệt, không biết thần đạo có tan biến chưa…"
Một vị cường giả cấp thần đạo dễ dàng chết đi khiến họ hơi bất ngờ.
Nhưng đối phương thật sự đã không còn hơi thở sinh mệnh, chỉ có thể nói là thiếu may mắn, thương thế quá nặng, trực tiếp thăng thiên rồi.
Phương Bình không quan tâm đến những người khác, quát lớn: "Khống chế mấy tên thần tướng này là được!"
Nói xong, Phương Bình nhìn chiến trường cách đó không xa, nhíu mày nói: "Hai con yêu thú này là cường giả thần đạo, chẳng trách có thể đánh đến hiện tại, e là khó mà tiêu diệt được… Trúc Vương đại nhân không hẳn có thể kéo dài được bao lâu, tiếp tục như thế, Thanh Lang Vương nhúng tay vào sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn!"
Phương Bình nhìn nhóm người thành chủ thành Yêu Quỳ, trầm giọng nói: "Các vị không muốn ra tay thật sao?"
Thanh Lang Vương chậm chạp chưa từng xuất hiện, nhóm người thành chủ thành Yêu Quỳ thật ra đã tin lời Phương Bình. Nếu không, đánh nãy giờ, giết người của phái Thiên Mệnh, Thanh Lang Vương đã sớm nổi điên rồi.
Xem ra, đã bị người khác kiềm chế rồi.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, hơi do dự, ra tay hay không?
"Vương đình đã không thể quản thúc ngoại vực... Điện Chân Vương cũng vậy!" Thấy bọn họ do dự, Phương Bình lạnh nhạt nói: "Lâu thì còn khoảng ba năm rưỡi, nhanh thì khoảng một hai năm nữa sẽ khai chiến toàn diện với Phục Sinh Chi Địa, khi đó, không còn Ngự Hải Sơn phong tỏa, một số thứ có lẽ sẽ khác!"
Hiện tại, những cường giả ngoại vực này không chịu nghe lời, là do có Ngự Hải Sơn ngăn cách. Một khi khai chiến toàn diện, sẽ không còn vách ngăn Ngự Hải Sơn, tuy ngoại vực có không ít cấp chín, nhưng cũng không phải là đối thủ của vương đình.
Một mình Thiên Thực Quân cũng đủ để tiêu diệt một vực rồi.
Nếu phải diệt ngoại vực, Thiên Thực Quân có thể hợp tác với quân đội ở biên cảnh, đủ để diệt toàn bộ ngoại vực.
Sắc mặt thành chủ thành Yêu Quỳ thay đổi, trầm giọng nói: "Mộc thống lĩnh lo xa rồi! Chúng ta tuy là thành chủ ngoại vực, nhưng cũng là thần tướng của vương đình, sao có thể xem thường vương đình. Chẳng qua vì Mộc thống lĩnh không có mật lệnh của vương đình, nên bọn ta mới chần chừ!"
Nghe vậy, một vị thành chủ khác cũng lên tiếng: "Đúng vậy, nhưng chuyện đã đến nước này, Mộc thống lĩnh cũng đã thề trên danh nghĩa của Chân Vương, chúng ta sẽ nhận lệnh!"
Mấy người hạ quyết tâm, nếu đã ra tay rồi thì ra tay luôn đi!
Tiêu diệt phái Thiên Mệnh!
Phái Thiên Mệnh có 7 thành, 14 vị cường giả cấp chín!
Trước đó, nhóm người lão Lý đã tiêu diệt 3 người, nhóm thành chủ thành Yêu Trúc tiêu diệt hai người, tổng cộng đã có 5 cấp chín thiệt mạng. Trong đó, 4 người là cường giả của phái Thiên Mệnh. Bây giờ giết thêm hai con yêu thú này, phái Thiên Mệnh ở vực Nam Thất cũng chỉ còn lại 8 vị cường giả cấp chín, mà phái Thiên Thực thì còn 9 vị cấp chín.
Như vậy, dù song phương có triệt để trở mặt, phái Thiên Thực cũng sẽ chiếm ưu thế.
Bây giờ đắc tội vương đình, đắc tội vương chủ, tuy hiện tại không sao, nhưng một khi đại chiến toàn diện nổ ra, Ngự Hải Sơn không còn phong tỏa, bọn họ sẽ gặp chuyện.
Thành chủ thành Yêu Quỳ không nói nữa, mấy người vừa suy nghĩ vừa tham chiến, Phương Bình bỗng nói: "Yêu Quỳ thủ hộ xin ở lại, để phòng ngừa nhóm người Ma Võ làm loạn!"
Yêu thực đa phần đều rất mạnh mẽ!
Có 5 thành của phái Yêu Thực, hiện nơi này có 3 cây yêu thực, Yêu Trúc và Yêu Bách đã tham chiến, Phương Bình muốn giữ lại cây Yêu Quỳ này.
Thành chủ thành Yêu Quỳ liếc mắt nhìn nhóm người Lý Trường Sinh, khẽ gật đầu nói:" Vậy thủ hộ ở lại trông chừng nhóm người này, bọn ta sẽ mau chóng tiêu diệt hai vị yêu vương…"
Nói xong, thành chủ thành Yêu Quỳ liếc mắt nhìn nơi xa, nhíu mày nói: "Cường giả các thành khác có lẽ đã cảm ứng được có vấn đề rồi, một khi những người này đến đây…"
Phái Thiên Mệnh có 14 cường giả, dù đã chết 4 người, 2 con yêu thú bị vây, nhưng vẫn còn 8 vị cấp chín chưa đến.
Phương Bình cười nhạt nói: "Không có gì đâu, bọn họ không dám tùy tiện ra tay đâu! Chúng ta tiêu diệt hai con yêu thú này trước, chờ Trúc Vương đại nhân đánh bại Thanh Lang Vương, chờ Trúc Vương đại nhân sắp xếp!"
"Vậy cũng được!"
Nghe hắn nói chờ Trúc Vương trở về sắp xếp, mấy người không còn ý kiến nữa.
Bọn họ đều là người dưới trướng Trúc Vương, Trúc Vương còn là Chân Vương, đáng tin hơn lời nói của Mộc Hách.
Ba vị thành chủ nhanh chóng gia nhập vòng chiến! 5 vị thành chủ, 2 yêu thực, 7 vị cấp chín vây giết hai con yêu thú. Trong số 7 vị cấp chín này, có 3 người là cấp chín bản nguyên.
Hai cây yêu thực đều là cường giả bản nguyên, thành chủ thành Yêu Quỳ cũng là cường giả bản nguyên, vây giết hai vị yêu tộc bản nguyên không khó, chỉ là cần chút thời gian mà thôi.
Yêu tộc nơi này rất mạnh. Phương Bình cũng không bất ngờ, cường giả yêu tộc cấp chín rất nhiều, chúng đều sẽ chọn ngoại vực sinh sống, ngược lại, cường giả nhân loại địa quật thì phần lớn chọn ở lại vùng cấm.
"Thời gian không nhiều!"
Phương Bình thầm tính toán, Trương Đào và Chiến Vương hẳn là mạnh hơn hai vị Chân Vương địa quật. Nhưng sau một quãng thời gian, Chân Vương các địa quật khác sẽ đến viện trợ.
Đến lúc đó, tất cả đều sẽ bị vạch trần.
Huống chi, Ma Đô địa quật còn nhiều vị thành chủ cấp chín còn chưa tham chiến. Càng kéo dài thời gian, càng bất lợi cho Ma Võ.
Phương Bình không nhìn vòng chiến nơi xa kia nữa, mà nhìn cây Yêu Quỳ chọc trời, mở miệng nói: "Yêu Quỳ thủ hộ, xin ngài dùng một lá cây của mình bao bọc lấy nhóm người này, ngăn họ chạy trốn."
Yêu Quỳ không trả lời, nhưng lá cây to lớn của nó vươn ra, Phương Bình không chậm trễ, nhìn nhóm người Vương Kim Dương, quát lên: "Đi, áp giải bọn họ lên lá cây của Yêu Quỳ thủ hộ, canh chừng bọn họ!"
Mấy người nhanh chóng áp giải Lý Trường Sinh và Ngô Xuyên lên phiến lá, về phần Ngô Khuê Sơn thì không cần, người cũng chết rồi.
Phương Bình không quan tâm bọn họ, đi đến trước mặt nhóm ba người Quách Thánh Tuyền, ba người này sắc mặt âm u, nhìn thấy Phương Bình, tuy không còn sức đánh một trận, nhưng gương mặt thể hiện rõ sự khinh thường, châm chọc.
"Súc sinh địa quật, các ngươi sớm muộn cũng sẽ chết!"
"Ồn ào!"
Phương Bình hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đá bay mấy người đến bên cạnh Ngô Khuê Sơn.
Phương Bình kiểm tra Lưu Phá Lỗ, ông ấy đã gần như hấp hối, không còn sức nói chuyện. Kim thân đã vỡ, trên người không còn chảy ra dòng máu màu vàng, mà là máu đỏ, máu chảy không ngừng, kim thân đã bị ông tận dụng đến tận cùng.
Phương Bình hít sâu một hơi, nhấc ông ta ném đến bên cạnh Ngô Khuê Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận