Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1956: Không Tiện Hạ Thủ

“Vương thúc! Hôm nay vực Nam Thất không có Chân Vương!”
Sắc mặt Cơ Dao lạnh lẽo, cô vội nói: "Bắt Phương Bình về Thiên Mệnh vương đình chỉ có lợi chứ không có hại cho chúng ta! Nhưng nếu bị Thiên Thực vương đình biết, bọn họ sẽ để yên cho chúng ta sao? Ai cũng biết tầm quan trọng của Phương Bình, cho nên, Thiên Thực vương đình sẽ không cho chúng ta cơ hội này!”
“Vậy chúng ta bắt lấy Phương Bình rồi rời đi, hắn sẽ đồng ý phối hợp sao?”
Muốn mang Phương Bình rời đi thì chính bản thân hắn đồng ý mới được, tên này có thể ngụy trang khí tức thành người của bọn họ, nếu không, một khi đi đến Ngự Hải Sơn…
“Hắn rất sợ chết! Nếu không muốn chết, chỉ có hợp tác với chúng ta!”
Cơ Nam hít sâu một hơi, nhanh chóng nói: "Được! Bắt sống Phương Bình rất có lợi cho chúng ta, nhưng Dao Nhi à, Phương Bình không dễ đối phó đâu, ngươi phải cẩn thận!"
"Dao Nhi hiểu!"
Ầm!
Đúng lúc này, một tiếng vang kinh thiên động địa ở dưới lòng đất truyền ra. Tiếng nổ to đến mức toàn bộ vực Nam Thất đều có thể nghe được.
Phương Bình trực tiếp dùng mười ngàn nguyên vật chất bất diệt phá hủy mỏ quặng!
100 triệu điểm tài phú cứ thế bay qua cửa sổ!
5 vị cấp chín yếu không hề mạnh, Phương Bình và lão Lý có thể từ từ tiêu diệt bọn họ. Nhưng lúc này không có thời gian!
Phương Bình còn phải dè chừng Cơ Dao đổi ý, hắn không dám khinh thường, tốt nhất mình phải thoát khỏi vòng vây đã, chuyện hợp tác tính sau.
Ầm ầm!
Tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên.
Toàn bộ vương thành chớp mắt biến mất tại chỗ, nhưng Phương Bình lại chưa hề xuất hiện.
Trên không trung, từng vị cường giả kích hoạt lực phòng ngự mạnh mẽ của kim thân, chống lại uy lực từ vụ nổ mỏ quặng.
Dưới lòng đất, 5 vị cấp chín yếu không dám tách nhau ra, họ vẫn luôn đi cùng nhau. Lúc này, cả 5 người đều bị thương nặng!
Trong chớp mắt này, một ánh kiếm phá không mà đến, một ánh đao cũng đồng thời phá không lao đến, Phương Bình thuận thế tự bạo lực lượng tinh thần thêm lần nữa!
“Giết!” Hai người đồng thời gào lên một tiếng, đao kiếm song song xuất hiện, công kích 5 người này.
Đùng!
Ngay sau đó, một tiếng nổ khác lại vang lên, một vị cường giả cấp chín không chịu nổi, thấy ánh kiếm đến gần, hắn trực tiếp tự bạo!
Dù có chết, đừng ai mong bình an thoát khỏi nơi này!
Phụt!
Tốc độ Phương Bình quá nhanh, đến gần chạy không kịp, lập tức bị ảnh hưởng, uy lực tự bạo khiến kim thân hắn nứt ra, miệng phun ra một ngụm máu tươi!
Nhưng 4 người còn lại còn thảm hại hơn, vốn đã bị vụ nổ mỏ quặng làm bị thương nặng, sau đó bị lực lượng tinh thần tự bạo của Phương Bình ảnh hưởng, đồng bạn bên cạnh cũng tự bạo, kim thân của bốn người lập tức vỡ tan, lực lượng tinh thần cũng bị thương nặng, tiếng rên rỉ đau đớn vang lên liên hồi!
“Không!”
“Giết!”
“Giết Phương Bình!”
“...”
Vụ nổ vừa xảy ra, những cấp chín bên ngoài cũng lập tức đạp không chạy đến, mặc kệ dư âm vụ nổ vẫn còn, họ chỉ biết, Phương Bình xuất hiện rồi!
Dù hắn có thể tiêu diệt 5 người kia thì sao? Cường giả ở đây nhiều lắm!
Bọn họ phong tỏa bên ngoài, khoảng cách khá xa, ảnh hưởng của vụ nổ khiến họ nhất thời không chạy đến kịp.
Mà lúc này, ánh kim trên người lão Lý lấp lóe, gầm dữ dội vài tiếng, ông lấy kiếm chém ra!
Lúc này, Phương Bình tấn công một vị cấp chín bị thương nặng trước mặt. Hắn không cầm đao, chỉ rống to một tiếng, thân thể nở lớn ba phần, kinh mạch màu vàng trên cánh tay lộ ra, giữ chặt người này, gầm lớn: "Xuống địa ngục đi!"
Một tiếng rống to truyền khắp tứ phương!
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang lên, Phương Bình tay không xé xác một vị cường giả cấp chín!
Bảy tầng kim thân! Khí huyết 120.000 cal, vật chất bất diệt bùng phát trong nháy mắt. Đây chính là cường giả rèn bảy tầng kim thân.
Giữa không trung, sắc mặt Cơ Dao lập tức thay đổi.
Tranh ăn với hổ!
Cô chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này! Đây chính là tranh ăn với hổ. Phương Bình tiến bộ nhanh đến mức cô cảm thấy tuyệt vọng!
Hắn vừa tay không xé xác một vị cấp chín! Khó mà tin được!
Phương Bình xé xác một vị cấp chín yếu, lão Lý lúc này cũng đã tiêu diệt một vị cấp chín trong chớp mắt.
Chỉ trong chốc lát, 3 trong 5 vị cấp chín yếu đã bị tiêu diệt! Hai người còn lại đã nổ kim thân, gương mặt lúc này nhuốm vẻ tuyệt vọng và không cam lòng.
Một người đột nhiên cười thảm nói: "Cuối cùng vẫn là công dã tràng! Bản tọa có lẽ không nên sinh ra ở Thần Lục, thế giới mạnh được yếu thua!"
“Ha ha ha!”
“...”
Cường giả cấp chín! Nhân loại tôn trọng, gọi là đại Tông sư, địa quật gọi là thần tướng!
Dù chết cũng cảm thấy không đáng.
Đại Tông sư? Thế nào là đại Tông sư?
Người người kính ngưỡng, người người tôn trọng, Chân Vương đối xử một cách bình đẳng, biết vì sao mình phải chiến, mình nên chiến đấu vì ai…
Nhưng bọn họ thì sao?
Thần tướng, chỉ là tướng lĩnh dưới trướng thần linh mà thôi. Thần linh bảo ngươi chết, thì ngươi không được sống!
Phương Bình nhục mạ Chân Vương, biết rõ không thể chia binh, nhưng lại càng phải chia binh, không thể không chia binh!
Bây giờ, hậu duệ Chân Vương bảo họ đi chịu chết, bắt họ làm mồi, bọn họ cũng không có cách từ chối.
"Nếu có kiếp sau, đừng để bản tọa sinh ra tại thế giới này! Bản tọa đi trước một bước!"
Đời này tu luyện khổ cực mấy trăm năm, đến cuối cùng, chiến đấu vì cái gì? Chết vì ai?
Sống uổng một kiếp người! Không được là chính mình!
Nếu có kiếp sau, tốt nhất đừng sinh ra ở thế giới cá lớn nuốt cá bé này nữa. Chính lúc này, vị thần tướng này đã có khí tức bản nguyên, lúc sắp chết, hắn bước lên con đường bản nguyên!
Nhưng hắn cũng chẳng để ý nữa!
Ầm ầm!
Lại một tiếng nổ vang lên, người này trực tiếp tự bạo, vết thương của hắn vốn đã rất năng, lúc này, Phương Bình và Lý Trường Sinh lại còn công kích hắn, chết trên tay người khác, chi bằng tự kết liễu!
Đời này, ta không biết tại sao phải chiến, vì ai mà chiến, nhưng ít nhất, hãy để ta có thể tự kết thúc cuộc đời mình!
Tiếng nỉ non bi thương vang vọng khắp nơi, khiến nhóm cường giả cấp chín hơi khựng lại.
Hôm nay… đến cuối cùng, vì sao lại phải tham chiến?
Thần tướng chết trận đã đếm không xuể!
Thường ngày cao cao tại thượng, nhưng bây giờ lại giống như lính đánh thuê. Quan trọng hơn là, rất nhiều người trong số họ không biết vì sao lại có cuộc chiến này.
Giết Phương Bình? Phương Bình là ai? Có người còn không biết Phương Bình là ai!
Rất nhiều cường giả đều bị ép buộc tham gia.
Hiện tại, Phương Bình cũng không ngờ, những người này sẽ có suy nghĩ như vậy, mờ mịt, không rõ mục đích!
Đây là một cuộc chiến không có mục đích rõ ràng! Một cuộc chiến chết rất nhiều cấp chín, nhưng không biết cuộc chiến này có đáng hay không!
Không có mục tiêu, không có ý chí chiến đấu, chỉ biết phải giết võ giả phục sinh, nhưng vì sao phải giết họ thì không rõ!
Số lượng võ giả cấp chín hôm nay ngã xuống đã bao nhiêu rồi?
Liệu có ai nhớ đến tên bọn họ?
Trên bầu trời, Cơ Nam đột nhiên gầm lên: "Ngây người làm cái gì, giết địch!"
Lời nói vừa rồi của vị cấp chín yếu trước khi tự bạo, hắn đã nghe, cũng hơi khựng lại, cũng hoài nghi chính mình.
Bọn họ sai rồi sao?
Không biết!
Mặc kệ đúng sai, nếu Chân Vương đã muốn chiến, vậy thì chiến!
Bốn phương tám hướng, vô số cường giả nhanh chóng tấn công.
Lúc này, trong số 5 người ở dưới lòng đất, người vừa rồi đã tự bạo, người cuối cùng cũng ảm đạm, tuyệt vọng, muốn tìm cái chết!
Bọn họ được sắp xếp để đi chịu chết!
5 vị cường giả, 5 người đã hiểu một chút về con đường bản nguyên, hôm nay ở chiến trường này lại không đáng một xu. Lời nói của người kia trước khi tự bạo khiến người còn sống cuối cùng này có cảm giác bi thương.
Cuối cùng, người này bỗng nở nụ cười, hét lớn: "Giết đi! Cùng chết! Thần Lục loạn lạc vì Chân Vương, cuối cùng sẽ bị hủy diệt trong tay Chân Vương, Chân Vương nên chết hết đi!"
Không cam tâm chút nào! Tu luyện mấy trăm nay, hôm nay bởi vì tâm tư, kế hoạch của Chân Vương, họ không thể không tham dự một cuộc chiến chẳng rõ nguyên nhân, mà còn người chết, đạo cũng mất. Cực kỳ không cam lòng.
Trúc Vương, Thanh Lang Vương, Cơ Dao...
Những người này, đều đáng chết! Bọn họ không chết, thiên đạo không tha!
Ầm ầm!
Tiếng tự bạo lại vang lên, bản tọa chờ các ngươi!
Thần Lục đại loạn, thần tướng nhu giun dế, Chân Vương liên tục xuất hiện, sớm muộn cũng sẽ có biến, ta nguyền rủa các ngươi, chết hết đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận