Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1600

Trước đó, Ngô Khuê Sơn và Lý Trường Sinh được điều xuống Trung Châu địa quật và Bắc Hồ địa quật, Phương Bình còn lo lắng hai người có chuyện. Hiện cả hai đã an toàn trở về, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng họp, Phương Bình mới vừa vào cửa, Tần Phượng Thanh liền hừ nói: "Đệ nhất cấp bảy từ dưới đếm lên, đúng là xem trọng ta!"
Phương Bình tức giận nói: "Được rồi, ta xếp hạng chót cấp tám ta còn chẳng than phiền, ngươi có cái gì đáng oán hận!"
Tần Phượng Thanh nhún vai, thôi kệ, không tính toán với Hiệp Hội Võ Đạo. Hắn từ trước đến giờ cũng không quá để ý những thứ này, chỉ là cảm giác đội sổ ngược hơi mất mặt mà thôi.
Trong đại sảnh phòng họp, lão Lý hơi mệt mỏi, chờ hai người nói xong, cười nói: "Hạng chót thì hạng chót, có sao đâu, cây lớn thì đón gió to, Phương Bình lúc trước quá nổi bật, bây giờ mới vừa đột phá đến cấp tám, chiến lực vốn chẳng ra sao, xếp hạng chót thể hiện được sự biết điều."
Ngô Khuê Sơn bên cạnh buồn cười nói: "Biết điều? Biết điều chỗ nào? Không nói đến đột phá động tĩnh lớn như vậy, cuối tháng 7 hắn mới vừa đột phá đến cấp bảy, giữa tháng 10 đã là cấp tám, không tới 3 tháng lên một cấp, phá kỷ lục thế giới luôn rồi!
Hiện tại toàn cầu ai không biết Phương Bình? Cấp tám 20 tuổi, còn biết điều cái gì, địa quật cũng treo thưởng truy nã cả 108 vực..."
Phương Bình hơi ngượng, suốt ngày nói những chuyện này hoài, ta cũng đâu muốn bị truy nã đâu.
Ngô Khuê Sơn cũng không tiếp tục, bắt chuyện vài câu rồi ngồi xuống, cuối cùng nhìn thấy Lữ Phượng Nhu đến, Ngô Khuê Sơn nhìn bà chằm chằm một hồi, thở phào nhẹ nhõm nói: "Lần sau cẩn thận một chút!"
Ngày hôm qua Lữ Phượng Nhu kém chút mất mạng, Ngô Khuê Sơn lo lắng sợ hãi không thôi.
Lữ Phượng Nhu không nói gì, tự nhiên ngồi xuống.
Chờ người đến đông đủ, Ngô Khuê Sơn mở miệng nói: "Hôm qua, Hải Đế địa quật bị công phá, võ giả địa quật tại Hải Đế địa quật, trong ứng ngoài hợp, tiếp ứng nhóm người Triệu Hưng Võ.
Hai người xông vào địa quật, chạy thẳng đến Ngự Hải Sơn, bên kia không có tuyệt đỉnh trấn thủ đường nối, người canh giữ cấp chín bị hai người bọn họ đánh bại, hai người thuận lợi vào vùng cấm! Lần này, tà giáo đã sắp xếp kế hoạch hoàn chỉnh, không thể không chém đầu tên phản đồ Triệu Hưng Võ..."
Ngô Khuê Sơn lắc đầu một cái, nói tới Triệu Hưng Võ, có chút tiếc hận.
Không nhiều lời, Ngô Khuê Sơn tiếp tục nói: "Ở Trung Châu địa quật, Triệu Hưng Võ rời đi vẫn chưa gây nên hỗn loạn, thành trì đối phương cũng không có cường giả đột kích, xem ra Triệu Hưng Võ và địa quật đã sớm cấu kết, đối phương giúp hắn che lấp hành tung! Có lẽ ngày sau, chúng ta sẽ gặp nhau tại chiến trường!"
Lão Lý âm trầm nói: "Lần sau gặp lại, ta phải diệt hắn! Ngày đó ở Nam Giang địa quật, Triệu Hưng Võ cầm chân thành chủ thành Cự Liễu, ta và Phương Bình mới có cơ hội rời đi, không ngờ hắn lại phản bội nhân loại!"
Phía dưới, Phương Bình cũng không nói gì. Có một số việc, suy đoán là suy đoán, lão Trương không nói cho hắn, hắn cũng không muốn nhiều lời.
Nói xong, lão Lý lại nói: "Phía Bắc Hồ địa quật có Chân Vương địa quật tiến vào, nhưng chỉ trong chớp mắt, không tiếp tục giao thủ với Tư lệnh Lý, hôm qua nhiều địa quật xảy ra chiến tranh, thương vong không lớn…
Nhưng lần này, phái Yêu Mệnh thật sự đã liên thủ với phái Yêu Thực, khắp nơi đều có người của phái Yêu Mệnh ra tay. Sau này, áp lực ở các nơi lại lớn hơn rồi!"
Hai người lần lượt kể lại tình thế trước mắt, lão Lý nhìn về phía Phương Bình, bỗng nhiên cười nói: "Hôm qua ở Ma Đô địa quật, Phong Diệt Sinh nhớ ngươi lắm đó, còn thắm thiết nhiệt tình hơn cả Cơ Dao. Mở miệng là tuyên bố nhất định phải làm thịt ngươi, sau đó còn nói sẽ thường trú tại Ma Đô địa quật…
Chỉ tiếc, hắn thật sự vô dụng, ta còn chưa xuất kiếm, hắn đã sợ tè ra quần, vội vàng bỏ chạy không thấy tăm hơi.
Phương Bình, ngươi đến vùng cấm một chuyến mà trêu ghẹo cả nam lẫn nữ, bây giờ người người thương nhớ, nhắc ngươi hoài luôn kìa…"
Phương Bình cảm thấy bất lực, lúc nào rồi mà lão Lý còn tâm tư chọc ngoáy hắn.
Lười phản ứng lại lão Lý, Phương Bình dò hỏi: "Nghe nói Bộ trưởng Trương hôm qua ở Ma Đô đánh bại hai vị Chân Vương, khiến hai người kia sợ mất mật bỏ chạy về vùng cấm, thật hay giả vậy?"
Lão Lý cười ha hả nói: "Không rõ lắm, khoảng cách quá xa. Nhưng lời lão Trương nói, tám phần là giả đó. Hắn có đánh đối phương sợ mất mật hay không thì ta không biết, nhưng ở phía Ngự Hải Sơn, tiếng cười của Thanh Lang Vương vang vọng xa lắm, nghe có vẻ thoải lắm, chắc là chiếm thế thượng phong…"
Lão Lý còn chưa nói hết, Tần Phượng Thanh ngáp một cái nói: "Chuyện này ta biết, Chiến Vương trở lại dưỡng thương, lúc Tưởng mập đi thăm, Chiến Vương mắng Bộ trưởng Trương Đào là đồ vô dụng, bị hai người đè đánh đến chật vật. Còn chạy về cầu cứu Trấn Thiên Vương nữa, vô cùng mất mặt luôn ấy, ông ấy chẳng muốn nhắc đến tên Trương Đào."
"..."
Phương Bình một mặt dại ra!
Có cả chuyện này nữa à? Hôm qua lão Trương nói với hắn như thế nào? Ông đánh hai vị Chân Vương kêu cha gọi mẹ cơ mà? Kết quả, người bị đánh là ông ấy à? Đã vậy còn chạy đi cầu cứu Trấn Thiên Vương nữa…
Phương Bình cân nhắc một chút, phong cách đánh không lại chạy đi tìm cường giả dựa dẫm này thật quen thuộc.
Nhóm người lão Lý và Ngô Khuê Sơn đều bật cười, nhưng Ngô Khuê Sơn vẫn nghiêm mặt nói: "Bộ trưởng Trương chiến lực cực mạnh, lần này không địch lại hai vị Chân Vương là có liên quan đến Phương Bình ngươi đó. Nếu không liên tục phân chia phân hóa thể cho ngươi, chiến lực của Bộ trưởng Trương được xem là mạnh nhất trong các tuyệt đỉnh, sẽ không đến nỗi bị người đánh chạy."
Phương Bình gật đầu, sau đó cười nói: "Khó nói, nhiều khi giả bộ biết đâu chừng. Ta không tin lão Trương không đánh lại hai vị Chân Vương, Chiến Vương đều có thể đánh chết một người, lão Trương hẳn là cũng có thực lực như vậy.
Dù phải phân ra vài phân hóa thể, ta thấy chuyện này chưa chắc đã có ảnh hưởng gì mấy đến thực lực của hắn.
Ta nghĩ, có lẽ là muốn gài người, hại người đó, không tin thì cứ chờ xem, đến khi đại chiến nổ ra, nói không chừng, lão Trương có thể tiêu diệt cường giả Chân Vương cho xem…"
"Không đến nỗi chứ?"
"Khó nói."
...
Ở Ma Võ, nhóm người Phương Bình đang thảo luận cùng nhau.
Tại Kinh Đô, trong Bộ Giáo Dục, Lý Chấn, Trương Đào và Nam Vân Nguyệt hội họp.
Lúc này, Nam Vân Nguyệt khinh bỉ nói: "Trương Đào, ngươi có thấy xấu hổ hay không? Uổng công ngươi luôn nói mình là vô địch tuyệt đỉnh, kết quả lại bị người đánh đến mức phải chạy đi tìm Trấn Thiên Vương cầu viện… Ta cảm thấy mất mặt giùm ngươi."
Trương Đào khịt mũi coi thường, lạnh nhạt nói: "Tầm nhìn hạn hẹp! Hôm qua Chiến Vương thể hiện thực lực là được rồi! Lý Chấn cũng đã lấy một địch hai, nếu ta còn thể hiện ra sự vô địch của mình, mạnh hơn hai người kia, ngươi cảm thấy đại chiến hôm qua sẽ dễ dàng kết thúc như vậy sao?
Nếu ta thể hiện thực lực vô địch, nói không chừng hai vị điện chủ sẽ ra tay, dù sao ta mang lại uy hiếp quá lớn cho họ!
Chiến Vương thì khác, hắn hơi yếu một chút, không đủ uy hiếp.
Nhưng ta thì khác, ta có khiến hai lão già này kiêng kỵ, các ngươi thử nghĩ mà xem, cảm nhận được áp lực, hai người bọn họ sẽ buông tay đứng nhìn như hiện tại sao?"
Nói xong, Trương Đào cười ha hả: "Đừng nói vội, đợi đại chiến bạo phát, ta sẽ cho các ngươi biết thế nào nào cường giả vô địch chân chính, thế nào là cường giả chí tôn!"
Lý Chấn chẳng muốn nhiều lời, cau mày hỏi: "Triệu Hưng Võ đã tiến vào vùng cấm, một khi tin được truyền đi thì phiền to đấy! Trương Đào, không phải ngươi vẫn luôn tiếp xúc với tông phái sao? Vì sao Triệu Hưng Võ lại phản bội?"
Trương Đào lạnh nhạt nói: "Ta làm sao biết, tuyệt vọng, không cam lòng, muốn đột phá tuyệt đỉnh... nhiều lý do. Nhưng dù sao hắn cũng không phải tuyệt đỉnh, ảnh hưởng có hạn.
Tông phái bây giờ thế yếu, hắn cũng không vung tay tập hợp cường giả được. Chuyện Triệu Hưng Võ không gấp, nếu hắn dám xuất hiện tại ngoại vực, phải giết hắn!
Quy tắc tuyệt đỉnh không ra tay cũng không cản được ta, hắn cũng không thuộc diện được bảo vệ bởi quy tắc, hắn sẽ không dám xuất hiện ngoài ngoại vực!
Chúng ta vẫn nên quay lại nói chuyện của Đại Giáo Hoàng, Lý Chấn, hôm qua ngươi ra ngoài trước, ngươi có cảm ứng được Đại Giáo Hoàng là ai không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận