Toàn Cầu Cao Võ

Chương 844: Chỗ Dựa Đến Rồi (3)

Ngô Xuyên đợi bọn họ ngồi xuống, lúc này mới lên tiếng nói: "Đợi thêm chút nữa, những người khác cũng sắp tới rồi."
"Được."
Ngô Khuê Sơn không nói nhiều, lão Lý mấy người căn bản không lên tiếng.
Thấy tình hình này, Ngô Xuyên biết, chuyện này không dễ giải quyết rồi.
Mà Phương Bình vừa định mở miệng đánh tan im lặng, bắt chuyện làm quen với mấy vị Tông sư, đột nhiên biến sắc, vội vàng chạy chậm ra cửa, cất giọng từ xa: "Hiệu trưởng Trần, sao ngài lại đến đây?"
Trần Diệu Đình từ trên trời hạ xuống, thấy một tên nửa người nửa xương khô chạy ra, đầu tiên là sửng sốt, biến sắc hỏi: "Còn có thể hồi phục không?"
"Có lẽ… có thể?"
Phương Bình trả lời không quá chắc chắn, hắn cảm thấy có thể, nhưng nhất định sẽ tiêu hao không ít.
"Vậy thì tốt..."
Trần Diệu Đình thở phào nhẹ nhõm, nếu tên nhóc nhà ngươi không thể hồi phục, vậy cháu gái của ta lẽ nào lại cưới một tên nửa người nửa xương khô làm chồng?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Trần Diệu Đình đột nhiên có chút khó coi.
Mẹ nó, đang yên đang lành ăn cơm tất niên, tự nhiên xảy ra chuyện này, hắn gần như bị cháu gái đuổi ra khỏi nhà.
Nếu như không phải không tiện dẫn người chạy theo, chắc cháu gái mình đã tự mình chạy tới rồi.
Đã nói rồi, hắn ở Kinh Nam, có đi cũng không tới cứu viện kịp, cường giả gần đó sẽ nhanh chóng chạy tới, kết quả, cháu gái vẫn bắt hắn nửa đêm chạy như điên tới đây.
Không tiếp tục để ý tới Phương Bình nữa, Trần Diệu Đình cũng bước vào phòng.
Ông tới, thực ra Ngô Xuyên đã cảm ứng được, thấy Trần Diệu Đình đi vào, Ngô Xuyên vẫn là có chút bất ngờ, chuyện này không liên quan đến Kinh Võ mà?
Trần Diệu Đình là võ giả cấp bảy đệ nhất Hoa Quốc, sắp rèn kim thân, cũng không thể đối đãi như cấp bảy bình thường.
Trần Diệu Đình thấy Ngô Xuyên có nghi hoặc, khó chịu nói: "Tới cứu viện."
Ngô Xuyên khẽ gật đầu, liếc nhìn Phương Bình, thằng nhóc này… Quan hệ không ít nha.
Phương Bình cũng không nhìn hắn, chuyện này khó nói.
Hắn không biết Trần Diệu Đình sẽ tới. Trước đó, hắn chỉ gửi tin nhắn cho mấy vị cường giả Ma Võ, không hề gửi tin nhắn cho Trần Diệu Đình, Kinh Nam cách Nam Giang cũng rất xa.
Thấy mọi người vẫn đang ngồi đợi, Phương Bình đột nhiên nói: "Hay là nhân lúc rảnh rỗi, đi bắt hai tên kia tới đây vậy."
Mọi người lập tức chú ý đến hắn, Phương Bình mở miệng nói: "Trước khi chết, tên võ giả đỉnh cấp sáu bị ta tiêu diệt, đã bị ta lừa khai ra hai tên đồng bọn, địa vị không thấp, thực lực cũng không yếu!"
Ngô Xuyên lập tức quát: "Sao trước đó không nói?"
Phương Bình bình tĩnh nói: "Ta sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, như vậy đi, lần này làm phiền Trấn thủ Ngô và hiệu trưởng chạy đến Giang Thành một chuyến, bắt người về trước đã..."
Ngô Xuyên khẽ hừ một tiếng, thằng nhóc này bị bệnh đa nghi quá nặng.
Bắt người mà cần điều động một vị cấp chín và một vị cấp tám sao?
Có điều, Phương Bình đã nghĩ như vậy, hắn cũng không nói nhiều, mở miệng hỏi: "Ai?"
"Giám đốc mới của Trung tâm Võ Đạo Chính Dương - Lưu Hạ, Triệu Vũ của công ty dược phẩm Nam Giang… Tuy nhiên, có lẽ là Triệu Vũ gì đó, dù sao cứ bắt lại là được.
Phiền hai người vất cả một chuyến, chạy tới Giang Thành.
Những người khác… Không phải ta có ý xúc phạm các vị Tông sư, nhưng tạm thời mong các vị ở đây đợi một chút."
Sắc mặt Tư lệnh Bạch vô cùng khó coi, nhưng không phải là nhắm vào Phương Bình mà là vì nghe tên của hai người kia.
"Phương Bình, lời ngươi nói là thật?"
"Chính xác một trăm phần trăm! Hội trưởng Vương có thể làm chứng, ta không cần phải nhắm vào hai người mà ta không biết."
"Lưu hạ… Triệu Vũ..." Sắc mặt Tư lệnh Bạch cực kỳ khó coi, một lúc sau mới nói: "Được, bọn ta không đi đâu hết, làm phiền Trấn thủ Ngô và hiệu trưởng Ngô đi một chuyến."
Về phần có quyền bắt người hay không, Ngô Xuyên chính là người đứng đầu cao nhất phía Nam, hắn đích thân ra tay, không cần phải giải thích.
Ngô Xuyên nhìn lướt qua Ngô Khuê Sơn, cũng không nhiều lời, đứng dậy đi ra ngoài.
Ngô Khuê Sơn cũng đứng lên đi theo, trung tâm Võ Đạo Chính Dương còn dễ nói, Triệu Vũ… là người chịu trách nhiệm cao nhất trong công ty dược phẩm ở Nam Giang!
Phương Bình không quen biết, nhưng bọn họ không phải là không quen.
Đỉnh cấp sáu, không phải người yếu.
Mà tỉnh Nam Giang, vốn không nhiều cấp sáu, đỉnh cấp sáu thì lại càng ít, cộng thêm mấy trường võ đại, cùng với Quân đội, Phòng Giáo Dục, tổng cộng có khoảng 10 người.
Lần này bị khai ra hai người, đây là chuyện lớn.
Mặc dù hai người này không phải cấp cao trong bộ máy trung ương, nhưng không thể xem thường.
Hai vị cường giả, nhanh chóng rời đi, với tốc độ của bọn họ, sẽ mau chóng đến Giang Thành.
Mọi người trong phòng khách đều rơi vào im lặng, lúc này không có bất kỳ người nào rời đi, cũng không thể rời đi, nếu không chính là tự chuốc họa vào thân.
Mà Phương Bình cũng không quan tâm đến những điều này, nhìn về hướng Vương Kim Dương nháy mắt ra hiệu, chỉ chỉ vào ngực.
Vương Kim Dương khẽ cau mày, thằng nhóc này muốn mình giả vờ bị thương thảm một tí sao?
Có cần thiết không?
Được rồi… có lẽ có tác dụng… Vương Kim Dương bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút, vết thương trước ngực khẽ nứt ra, máy chảy ra rất nhiều.
Lần này, không ít Tông sư thay đổi sắc mặt.
Cái khác thì chưa cần nói, nhưng một khi Triệu Vũ có vấn đề thật… Lần này công ty dược phẩm không chi ra một khoản lớn thì không giải quyết được phiền phức này.
Dù không liên quan đến tầng lớp cấp cao của hai công ty lớn, nhưng bây giờ bị hai tên nhóc này nhắm vào... Mấy vị Tông sư cảm thấy lo lắng thay cho hai công ty lớn.
...
Bên ngoài phủ Đề đốc.
Khi đồng hồ điểm 0 giờ ngày mùng một Tết, tiếng pháo hoa biến mất lúc trước lại vang lên.
Mặc dù trước đó xảy ra cuộc chiến ác liệt giữa các cường giả, nhưng dù sao cũng không có quá nhiều thiệt hại, nơi bị tổn hại nhiều nhất là khu vực bên trong tiểu khu Quan Hồ Uyển.
Khi chính phủ sai người đi thông báo khắp nơi, người của Sở cảnh sát và Cục điều tra và truy bắt ra ngoài tuần tra tuyên truyền, biết võ giả tà giáo đã bị tiêu diệt, lúc này Dương Thành có Tông sư cường giả trấn thủ, người dân ở Dương Thành cũng yên tâm hơn nhiều.
Ăn Tết, đối với người Hoa Quốc mà nói, là cực kỳ quan trọng.
So với cuộc chiến ác liệt đã qua, Tết đoàn viên vẫn quan trọng hơn.
Bên ngoài lại tiếp tục ồn ào náo nhiệt, trong phủ Đề đốc, không khí càng lúc càng nghiêm trọng.
Vị võ giả cấp ba tên Bạch Cẩm Sơn sắp xụi lơ ở trên đất rồi.
Cường giả Tông sư tới ngày càng nhiều.
Hơn nữa, những người này càng lúc càng ít nói, rất nhiều người tới, căn bản không nói chuyện, nhiều nhất cũng chỉ là gật đầu chào hỏi với mấy vị Tông sư khác, sau đó liền tìm một chỗ ngồi xuống chờ.
Bạch Cẩm Sơn cấp ba sắp chịu không nổi rồi, Đề đốc cấp bốn cao kỳ của Thụy Dương cũng cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi hột.
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời, hắn được gặp nhiều Tông sư như vậy!
Thêm vào mấy người của Ma Võ, lúc này, Tông sư ở đây đã hơn 10 người rồi.
Lúc hai người bọn họ đang hết sức căng thẳng, thì mọi người trong phòng khách đột nhiên cùng nhìn ra bên ngoài.
Lúc này, bên ngoài có mấy luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ giáng lâm.
"Phương Bình, ngươi dám ăn nói vu oan hãm hại người khác, ngươi cho rằng không ai trị được ngươi sao?"
Bên ngoài, người đến vừa hạ xuống đất, một người đàn ông trung niên khí thế cuồng bạo liền tức giận quát lên, âm thanh cực kỳ lạnh lùng!
Một luồng uy áp mạnh mẽ xông thẳng đến Phương Bình!
Phương Bình dám vu oan cho hai công ty lớn tập kích tiêu diệt hắn ngay tại khu dân cư, đây là tội nặng!
Người tới khí thế rất mạnh, ngay sau đó, lão Lý bạo phát khí huyết ngút trời, nóc nhà trực tiếp bị hất tung lên!
"Trịnh Minh Ho! Ngươi chán sống rồi sao?"
Bình Loạn Đạo bên hông Phương Bình lập tức xuất hiện trong tay lão Lý.
"Ầm" một tiếng, Bình Loạn Đao lập tức bay ra khỏi vỏ, lão Lý lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Ngươi cho rằng lão già ta đây không chém được ngươi ư!"
"Trịnh Minh Hoành, ai cho ngươi gan đấy hả!"
Cùng lúc đó, Trần Diệu Đình với Hoàng Cảnh cùng lúc đứng lên, đỉnh đầu huyết mang mạnh mẽ, lực lượng thiên địa đan xen, hư không run rẩy.
Phương Bình sắc mặt khẽ tái lại, tiếp đó cũng quay người quát: "Trịnh tổng muốn tiêu diệt ta diệt khẩu hay sao?"
Mấy luồng khí thế giao tranh ở giữa không trung, đao kiếm đã sẵn sàng.
Nhưng ngay sau đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận