Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2608: Ta Muốn, Lại Không Dám

Ánh mắt Phương Bình có chút mê man, trong đầu tiếp tục vang lên giọng của lão nhân. Lý luận của ông ta không giống với các tuyệt đỉnh hiện tại, thứ ông ta đang nói chính là độ rộng, đây cũng là lần đầu tiên Phương Bình nghe có cường giả nói, trước tiên phải đánh rộng, rồi hãy đi dài.
Trong đầu, chẳng những có ông lão nói chuyện, còn có những môn nhân khác đang nói chuyện.
"Lão sư, đại đạo bao la, tam giới vô cùng nguy hiểm, không tiến lên phía trước, cứ bồi đắp căn cơ, thực lực tăng lên sẽ có hạn, há có thể quật khởi tam giới?"
"Lời ấy cũng không sai... Thương Miêu, không được hồ đồ, cái đó không ăn được.
Phương Bình dại ra! Hắn nhìn thấy rồi!
Thấy một con mèo lén la lén lút đào giỏ trúc của ông lão, mèo này... giỏi thật đấy!
Sau một khắc, Phương Bình nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn không thể nào quên được. Con mèo lớn kia ngậm một sinh vật hình rắn nhỏ, quay đầu bỏ chạy.
Con rắn nhỏ đang giãy dụa!
Ông lão hình như có chút bất đắc dĩ, những môn nhân đệ tử kia nhìn thấy, quát lớn nói: "Thương Miêu, thả Thiên Long ra, không ăn được!"
"Meo meo, ăn được!"
"Mau thả Thiên Long ra, đó là tọa kỵ tương lai của lão sư...
"Không phải rồng, là rắn, lừa mèo!" Thương Miêu bỏ chạy, hình ảnh chạy đến đây có chút mờ ảo, Phương Bình cũng cảm thấy lần này không có thu hoạch gì, nhưng sau một khắc, lời của ông lão lại khiến Phương Bình bất ngò.
"Thả Long Biến đi, đây là dị chủng."
Phương Bình dại ra!
Long Biến? Ai cơ? Long Biến Thiên Đế?
Đậu xanh bạc hà rau má!
Long Biến Thiên Đế được xem như Đế Tôn cổ xưa nhất tam giới cơ mà? Hắn nói mình từng gặp Thương Miêu khi còn yếu ớt đúng không?
Lẽ nào là như thế? Bị Thương Miêu ngậm trong miệng?
Lão giả này là ai?
Phương Bình nhíu mày, hắn chỉ biết Long Biến Thiên Đế có liên quan đến Thú Hoàng, lẽ nào lão giả này chính là Thú Hoàng?
Phương Bình đang chìm trong suy tư, hình ảnh đã kết thúc. Mà cơ thể của Phương Bình cũng dần chìm xuống, hắn đứng ở đây càng lâu, áp lực cũng càng ngày càng lớn.
"Ông lão ban nãy là ai?" Giờ khắc này, hình ảnh và âm thanh trong đầu Phương Bình cũng biến mất.
Đối phương định dùng Long Biến làm thú cưỡi, Long Biến Thiên Đế không phải kẻ yếu, đương nhiên là hiện tại không yếu. Long Biến Thiên Đế là một trong chủ nhân của Tứ Phạm Thiên, dù không phải Thánh Nhân, cũng sắp là Thánh Nhân rồi.
Lúc nãy, Long Biến Thiên Đế hình như vẫn còn bé, con rắn rất nhỏ, nhưng tính ra cũng hơn mười ngàn năm rồi! Có lẽ Long Biến Thiên Đế không chỉ sống vạn năm, hắn là yêu tộc, tuổi thọ của yêu tộc rất dài, Long Biến Thiên Đế đang phải đối mặt với vấn đề thọ mạng, nghĩa là hắn đã sống rất lâu rất lâu rồi. Thương Miêu cũng không mập như bây giờ, vẫn chỉ là một con mèo nhỏ.
"Mấy người trong hình ảnh đều chết hết rồi phải không!"
Phương Bình hồi tưởng lại dáng vẻ của người đặt câu hỏi trong ảo cảnh, đối phương nói phải dũng cảm tiến tới, cứ bồi đắp căn cơ, thực lực tăng lên có hạn, làm sao tiến lên?
Lời này... Phương Bình đã nghe rất nhiều người nói. Lúc hắn chưa trở thành võ giả, biết có tôi cốt hai lần, tôi cốt ba lần, lão Vương nói, vì bồi đắp căn cơ mà từ bỏ tiếp tục tiến lên, rất ngu xuẩn. Lượng sức mà đi, đừng vì đặt móng mà dừng lại.
Khi hắn lên tới kim thân tầng bảy, lão Trương cũng đã nói giống như vậy, đừng vì tầng tám, tầng chín mà dừng lại ở cấp tám, đi về phía trước, đấy mới là thứ giúp cường giả trở nên mạnh mẽ!
Ngươi không tiến về phía trước, thì dù căn cơ có chắc đến đâu cũng là rác rưởi. Giống như bản nguyên đại đạo vậy, ngươi không đi về phía trước, thì dù có mở rộng đến vạn mét, tăng cường gấp 1 lần, thì cũng chỉ bằng tuyệt đỉnh, mà nếu đi về phía trước 1 vạn mét, ngươi sẽ trở thành cấp Đế.
Nghĩ đi nghĩ lại, Phương Bình bỗng nhiên lẩm bẩm nói: "Người đó... hình như trông quen quen!"
Phương Bình khó mà tin nổi, mình quen á? Mình từng gặp mấy vị cường giả Thượng Cổ, nhưng sao có thể thấy học sinh của lão già này quen quen được?
"Ai nhỉ.." Phương Bình lẩm bẩm, nhớ lại hình dáng của người kia, nhưng ký ức rất mơ hồ.
Ông lão hoàn toàn không thấy rõ hình dạng, người trẻ tuổi kia cũng dần dần biến mất trong ký ức của hắn. Tâm thần Phương Bình hơi chấn động, đột nhiên điên cuồng hô hoán nói: "Thương Miêu, Thương Miêu, mau tới, nghe điện thoại!"
Sau một khắc, Thương Miêu lè lưỡi chảy nước bọt xuất hiện, vội vã nói: "Tên lừa đảo, lừa được rồi hả?" "." Phương Bình chẳng thèm nói cái này, vội vàng hỏi: "Long Biến Thiên Đế từng là tọa kỵ của ai? Thú Hoàng hả?" "A?" Thương Miêu sửng sốt một chút, móng vuốt gãi gãi, một lát sau mới nói: "Đâu có đâu? Ta không nhớ nha "Không phải?" Phương Bình cau mày, hỏi: "Ngươi nói Long Biến Thiên Đế trộm thần khí của Thú Hoàng mà, nếu hắn không phải là tọa kỵ của Thú Hoàng, sao lại có thể trộm của Thú Hoàng được?"
Thương Miêu buồn phiền nói: "Nhất định phải có quan hệ với Thú Hoàng mới có thể trộm sao?"
Thương Miêu nhủ thầm, ai nói Long Biến Thiên Đế trộm thần khí chứ, thần khí đang ở chỗ bản miêu mà? Lần trước ta dụ ngươi mà thôi.
Đương nhiên, chuyện này cũng không cần nói quá rõ ràng.
Phương Bình lại nói: "Vậy vào thời kỳ Thượng Cổ, lúc ngươi ngậm một con rắn nhỏ khỏi giỏ trúc, con rắn đó chính là Long Biến Thiên Đế, ông lão kia là ai? Môn nhân đệ tử của hắn có mấy người?"
"Ông lão? Con rắn nhỏ?" Thương Miêu mờ mịt nói: "Ông lão nào? Nhiều ông lão lắm! Ngươi nói người nào? Ăn rắn... Bản miêu không ăn rắn! Không đúng, bản miêu từng ăn một con, chính là trưởng bối của Vạn Yêu Vương... Vạn Yêu Vương - Đế Tôn của Vạn Yêu Vương Đình, Thiên Cẩu ăn trưởng bối của nó, đây là do Thương Miêu nói. Còn sự thật là do Thiên Cẩu ăn, hay là Thương Miêu nuốt, chẳng ai biết.
Phương Bình suy nghĩ một chút, lại nói: "Vậy ta hỏi ngươi, Cực Đạo Tứ Thiên Đế, là tự học thành tài, hay là có lão su?"
Hắn cảm thấy người mở miệng hỏi ban nãy có chút quen thuộc, cường giả thời Thượng Cổ mà hắn quen cũng chỉ có ba người Lão Vương sau khi chuyển thế mà thôi. Dũng cảm tiến tới, không quan tâm đại đạo rộng bao nhiêu, đừng vì nền móng mà dừng lại...
Dám chất vấn giáo viên của mình trước mặt nhiều cường giả như vậy, một vị chí cường giả, với tính cách đó, ở thời kỳ Thượng Cổ, thật sự rất hiếm thấy. Trong mắt các cường giả thời Thượng Cổ, cường giả là chí cao vô thượng, đừng nghĩ đó chỉ là một câu hỏi bình thường, không phải ai cũng có thể dũng cảm nói ra. "Cực Đạo Thiên Đế.." Thương Miêu vò đầu nói: "Không nhớ nha! Khi bản miêu còn bé, bọn họ đều đã rất lợi hại rồi! Lúc bé, Mặt Than nói muốn nhốt ta vào phòng tối, hắn ác lắm! Bọn họ có lão sư à?"
Phương Bình bật hơi, nghĩa là vị ban nãy không phải là đám người lão Vương. Cũng đúng, ai có thể làm lão sư của Cực Đạo Thiên Đế chứ.
Nhưng Thương Miêu lại không nhớ mấy chuyện này, Phương Bình cũng bó tay với nó, quả nhiên, mèo này, trừ ăn ra chỉ biết ngủ, cái gì cũng không biết.
"Quên đi, hỏi cũng như không, chuyện xảy ra đã lâu lắm rồi, dù lão Vương thật sự có lão sư thì cũng chẳng sao" Phương Bình lắc đầu, lão sư chưa chắc đã mạnh hơn học sinh, xem Lữ Phượng Nhu là hiểu.
Còn chuyện người kia là ai thì cũng không cần phải điều tra, xác suất rất lớn là đã chết rồi. Phương Bình không tiếp tục nói chuyện với Thương Miêu nữa, mèo này lại giục hắn làm ăn rồi.
Đè xuống ý niệm trong lòng, Phương Bình tiếp tục bay lên. 1000 mét, 1100 mét, 1200 mét... Áp lực càng lúc càng lón.
Vết nứt không gian càng ngày càng nhiều!
Đến 1500 mét, trên người Phương Bình đã xuất hiện vết máu, giờ khắc này, trên thân cây trước mặt hắn lại xuất hiện một số hình ảnh.
Hình ảnh này chỉ có hai người, Phương Bình đều không thấy rõ hình dạng, không thấy rõ, nghĩa là thực lực của đối phương rất mạnh, năm đó Thiên Mộc không thể nhìn thấu gương mặt thật sự của đối phương.
Hai người, một ông lão, một trung niên. Ông lão tóc trắng như tuyết, trung niên tóc màu đen, hai người một trước một sau chậm rãi đi tới chỗ Thiên Mộc, không có tiếng động nào. Không biết đã trôi qua bao lâu, trong đầu Phương Bình bắt đầu xuất hiện sóng âm.
"Lão sư, thật sự phải làm thế sao?" Trung niên hỏi, giọng nói có chút phức tạp.
"Không sai.
"Nhưng... "Tuyên Tiết.."
Phương Bình chấn động, ai?
Lý Tuyên Tiết? Trấn Thiên Vương? Người này là Trấn Thiên Vương!
Trấn Thiên Vương còn có lão sư sao?
1776 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận