Toàn Cầu Cao Võ

Chương 486: Nộp học phí

"Cái gì?"
Tần Phượng Thanh lập tức mơ hồ, mình vay tiền Phương Bình? Còn mượn những 3 triệu, sao mình không có ấn tượng gì hết vậy?
Các đạo sư đi trước đều muốn thổ huyết, hai thằng nhóc này, xem đây là dạo chơi ngoài thành sao?
Chúng ta đang đi liều mạng a!
Một nhánh nhỏ của đội võ giả 300 người, bọn họ nhánh nhỏ này bao gồm học sinh và đạo sư cũng khoảng trăm người.
Sao đã nghĩ tới chuyện thâm nhập vào phía sau quân địch cơ chứ?
50 dặm, những người này cũng không điên cuồng tiêu hao khí huyết như Phương Bình, đi đường gần hai giờ mới đến chỗ cần đến.
Sắc mặt các đạo sư đều khá trịnh trọng, những học sinh khác cũng một mặt nghiêm túc.
Tần Phượng Thanh nghiêm túc được ba giây, bỗng nhiên xụ mặt xuống, nhỏ giọng nói: "Các thầy cô, các thầy cô nhất định phải ngăn cấp sáu lại, em thật đánh không lại, cấp bốn cấp năm có thể thả một hai người lại đây, em cảm thấy có thể chém chết."
Đạo sư dẫn đội đầu đau như búa bổ, quét mắt nhìn Tần Phượng Thanh, bỗng nhiên nói: "Em cùng Phương Bình, hai người các em đơn độc hành động, đừng tìm đến các học sinh khác!”
Không sắp xếp như thế không được, hai đứa thiếu não này đang thương lượng làm thịt cấp bốn cấp năm, những học sinh cấp ba khác lại không có năng lực đó.
Một khi thật sự bị hai người bọn họ dẫn tới vài người cấp bốn cấp năm, gặp phải các học viên cấp ba kia, kết quả hầu như sẽ bị giết trong tích tắc.
Đương nhiên, trong số các học viên cũng có vài người là cường giả cấp ba, nhưng so với Tần Phượng Thanh có chiến tích từng đánh giết cấp bốn, Phương Bình từng đánh giết cấp năm thì kém một trời một vực.
Cấp ba cao kỳ chiến đỉnh cấp ba vẫn được, nhưng gặp cấp bốn thì phiền phức rồi.
Tần Phượng Thanh vui mừng ra mặt, vội vàng gật đầu.
Nhưng Phương Bình mơ màng, mình đâu có nói muốn cùng hành động với ông nội này!
Mình chỉ chuẩn bị giết đám cấp hai cấp ba kia thôi, tích tiểu thành đại!
“3 phút sau hành động, mặc kệ giết được bao nhiêu, sau 15 phút, nếu chúng tôi sắp xếp rút đi, các em thống nhất lui về, hiểu chưa?”
"Rõ ràng."
"Tiến vào nơi đóng quân, cấp ba thống nhất hành động, ngoại trừ hai đứa em, chúng ta tìm kiếm võ giả trung cấp, nhớ kỹ, trừ phi chết trận, bằng không tất cả thầy cô không được phép bất cứ võ giả trung cấp nào của địch vượt rào!”
Lời của đạo sư dẫn đội vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị, những người khác cũng không hé răng, đây là thông lệ, không cần quá lo lắng.
Phương Bình cảm thấy thật khổ tâm, rất muốn nói một câu, em không hàng động chung với ông nội này!
...
Thời gian chậm chạp trôi qua.
Các võ giả vẫn có khái niệm nhất định về thời gian, gần 3 phút, trong số đạo sư có người giương cung bắn tên, tiếng “vút, vút” xẹt qua chân trời, mấy vị võ giả đóng quân bên ngoài chớp mắt bị bắn trúng, chết tại chỗ!
"Giết!"
Cùng lúc với mũi tên được bắn ra, những người khác dồn dập lao ra, đánh úp nơi đóng quân của đối phương.
Phương Bình hơi sửng sốt, thẳng thắn trực tiếp như vậy?
Tần Phương Thanh ở một bên, vừa xung phong vừa nói: “Lên, nhìn nhìn cái gì, võ giả là đồ ngu chắc? Chúng ta có nhiều người như vậy, một khi tới gần sẽ bị lộ khí huyết. Tập kích doanh trại còn phải dựa vào thực lực, chỉ là chiếm thế chủ động mà thôi…”
Có võ giả trung cấp tọa trấn nơi đóng quân, muốn đi vào ám sát, trừ phi thực lực cậu cao hơn bọn họ thật nhiều.
Bằng không, giết một người, lập tức sẽ khiến quân doanh chú ý.
Võ giả tập kích ban dêm, chủ yếu loại trừ khả năng hoạt động của võ giả cấp một cấp hai. Buổi tối, võ giả cấp một cấp hai khoe mà thấy đường, hầu như đều sẽ bị tàn sát.
"Mẹ nó, em còn nghĩ rằng..."
Phương Bình không biết nói gì, cậu cho rằng nhào tới ám sát một vài người, sau đó bị phát hiện, sau đó sẽ giao thủ...
Hiện tại hoàn toàn không giống như mình tưởng tượng!
Bên này vừa chạy tới, các võ giả trong quân doanh cũng chớp mắt phản ứng lại, đại chiến sắp tới, các võ giả cũng luôn duy trì trạng thái tác chiến bất cứ lúc nào, đồ ngu mới ngủ ngon vào lúc này.
Trong số đạo sư có người biết bắn cung, bắn giết một số võ giả canh gác, trong chớp mắt, bọn họ nhảy vào nơi đóng quân, quấn lấy võ giả trung cấp vừa mới lao ra của đối phương.
Phương Bình chạy hơi hơi chậm một chút, chờ tới khi chạy tới nơi đóng quân, cũng đã xuất hiện thương vong rồi!
Một vị đạo sư đỉnh cấp năm của Ma Võ, cầm trường phủ trong tay, một búa quét ngang qua, chặt mấy người võ giả cấp ba cấp bốn thành hai nửa!
"Chia ra!"
Một vị đạo sư cấp năm khác rống lên một tiếng, những đạo sư tác chiến khác cũng nhào tới quấn lấy đối thủ, chớp mắt phóng về phía xa.
Tần Phượng Thanh tiện tay hạ một đao, chém chết một vị võ giả cấp ba sơ kỳ, nhìn về phía Phương Bình, quát lên: “Nhìn nhìn cái quần què, võ giả trung cấp bị dẫn đi rồi, thầy Ngô một mình đánh ba người, hai đứa mình dụ một người ra giết đi!”
Phương Bình hơi luống cuống chân tay, các học sinh cấp ba khác, lúc này cũng đã giao thủ với võ giả cấp ba trong nơi đóng quân.
Phương Bình và Tần Phượng Thanh tuy rằng cũng có người vây công, nhưng Tần Phượng Thanh đúng là không yếu, giết những người này, hầu như chỉ cần một đao đoạt mạng.
Trước đó Phương Bình cảm thấy loạn, nhưng thực tế, chân chính giao thủ, chỉ hơi tạp nham chứ không loạn.
Các đạo sư dẫn đối thủ về sâu trong doanh trại chém giết, bọn học sinh lại ở bên ngoài chém giết.
Nhưng cũng có một số người không tuân theo quy tắc, võ giả trung cấp ở trong nơi đóng quân nhiều hơn số lượng đạo sư một chút, có người không cam tâm bị dẫn đi, thoát khỏi vòng chiến, muốn chạy ra ngoài chém giết.
Kết quả, các đạo sư thường ngày vẫn hiền lành dễ thương lúc này bỗng dưng điên cuồng, có một vài người một mình kiềm chế đến mấy kẻ địch, không cho phép bọn họ thoát ra bên ngoài.
"Đây... Đây là đạo sư của chúng ta ư?"
Phương Bình lẩm bẩm một tiếng, động tác trên tay cũng không chậm, chém xuống một đao, chém giết một vị võ giả cấp hai chạy loạn ngay tại chỗ.
Thấy Phương Bình hình như có lòng muốn thu chiến lợi phẩm trước, Tần Phượng Thanh cả giận nói: "Trước hết giết sạch rồi nhặt, nhặt của trung cấp hoặc cấp ba ấy, cấp một cấp hai toàn là mấy con quỷ nghèo, 15 phút sẽ rút đi, cậu nhanh lên một chút có được hay không?”
“Em… đâu có nói sẽ hành động cùng anh!”
Phương Bình cũng rất oan uổng, mẹ nó, anh còn ỷ lại tôi?
Tần Phượng Thanh trực tiếp không để ý tới cậu, vọt tới phía trước, quát lên: “Thầy Ngô, thả một tên cấp bốn qua đây!”
Vị đạo sư được Tần Phượng Thanh gọi tên kia lúc này cũng đang bị 3 người vây công, bị đánh lui về sau liên tục, nghe vậy cũng không phí lời trực tiếp tách một người trong số đó ra, để người kia có cơ hội thoát khỏi vòng vây.
Nhưng vị võ giả địa quật kia lại không làm theo ý ông, vẫn tiếp tục vây công ông.
Tần Phượng Thanh cũng không phí lời, xông lên bổ đối phương một đao, sau đó cấp tốc chạy về, hô lớn: “Phương Bình, tung đại chiêu, chém hắn mấy chục đao đi!”
Phương Bình thật muốn thổ huyết, anh rốt cuộc đang làm cái quái gì?
Tần Phượng Thanh mặc kệ Phương Bình có vui hay không, ngay cả cấp năm cậu cũng giết, giết một tên cấp bốn, khó gì đâu, sợ cái gì!
Phương Bình cạn lời, lúc này nơi nơi đều đang chém giết lẫn nhau, cũng không thể thật sự để tên này nhảy vào chém giết đám học sinh cấp ba.
Tần Phượng Thanh vừa mới chạy qua bên người cậu, Phương Bình gầm nhẹ một tiếng, tiến lên mấy bước, nâng đao bổ xuống!
Tiếng nổ “leng keng” không ngừng truyền ra, vị võ giả cấp bốn kia cũng bạo phát toàn lực, một đao bổ Phương Bình lùi lại vài bước.
Phương Bình không quan tâm, nhanh chóng tiến lên, lần thứ hai nâng đao chém vào!
Dựa theo phương thức như thế, muốn giết một cấp bốn, vậy phải đợi đối phương tiêu hao gần hết khí huyết.
Kết quả, hai người đang dây dưa với nhau, Tần Phượng Thanh mới vừa rồi không biết chạy đi đâu đột nhiên nhảy từ sau lưng Phương Bình ra!
“Xem chiêu Đao Bổ Hoa Sơn của ta đây!”
Tần Phượng Thanh gầm dữ dội một tiếng, đại đao tỏa ra ánh hào quang đỏ ngầu nồng đậm cực hạn!
Một đao này bổ xuống cực nhanh, nhanh tới mức Phương Bình cũng không kịp phản ứng lại!
Vị võ giả cấp bốn ở đối diện kia sắc mặt đại biến, nhưng không kịp lùi về sau, mới vừa nghe được âm thanh, âm thanh còn chưa dứt, một đao của Tần Phượng Thanh đã xẹt qua cánh tay hắn, cắt hắn thành hai nửa.
"Phù phù..."
Thở hổn hển, Tần Phượng Thanh cười nói: "Thoải mái, xuất đao là được, Phương Bình, cứ làm như thế..."
Anh ta còn đang nói, Phương Bình đã ngồi xổm xuống, tay mò nhanh tới mức chỉ để lại tàn ảnh, mò đối phương một vòng, tất cả những gì tìm được đều nằm trong ngực Phương Bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận