Toàn Cầu Cao Võ

Chương 357: Lén nhìn thực lực cấp ba (3)

Tần Phượng Thanh xì cười một tiếng, khinh thường nói: “Hơn nữa, lúc trước tôi không đạt đến đỉnh cấp ba. Bây giờ, thử cho top 10 cùng xông lên đánh xem nào, cậu nghĩ bọn họ có phải là đối thủ của tôi hay không?”
"Luận võ mồm, làm gì có ai là đối thủ của cậu..."
"Muốn bị đánh à?" Tần Phượng Thanh giận dữ, đám người vây xem thấy thế lập tức giải tán, thỉnh thoảng nghe được tiếng cười truyền đến.
Nhóm người Tạ Lỗi cũng không phải quá mức không cam lòng, những người khác cũng không có hứng thú muốn trêu chọc họ.
Nhưng Tạ Lỗi lúc này vẫn chưa rời đi, vừa nhặt bao tay bị Tần Phượng Thanh vứt dưới đất, vừa lạnh nhạt nói: “Tần Phượng Thanh, chờ tao lên cấp ba, tao sẽ tìm mày!”
"Thôi đi đồ gà, mày lên đỉnh cấp ba thì tao đã sớm lên cấp bốn rồi."
Tần Phượng Thanh nói xong bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, cười híp mắt nói: "Nhưng mà không sao, đến lúc đó, em tao sẽ trừng trị mày.
Phương Bình, mau lên cấp, tiêu diệt thằng này cho anh!"
Phương Bình làm mặt vô tội, hết nói nổi ông này: "Em chỉ đi ngang qua mà thôi..."
“Sợ gì chứ! Đàn ông con trai không được nói không được, nó ba lần tôi cốt, em cũng ba lần. Nó bị Vương Kim Dương đánh đến mức kêu cha gọi mẹ, em và Vương Kim Dương lại quen biết nhau. Em không đánh nó, nó cũng sẽ đánh em!”
Phương Bình hoàn toàn cạn lời, mẹ kiếp, lão Tần cho rằng mình đang nói đùa hay sao?
Tạ Lỗi nghe vậy, liếc mắt nhìn Phương Bình, đúng là không nói gì, chỉ nói: “Chờ nó đỡ được ba chiêu của hội trưởng rồi tính tiếp.”
"Phương Bình, nó xem thường em kìa!" Tần Phượng Thanh căm phẫn nói: "Ba chiêu, Trương Ngữ là quái gì, nếu như ngay cả ba chiêu mà em cũng không đỡ được, vậy thôi khỏi lăn lộn trong võ đạo nữa.”
"Tần sư huynh!"
Phương Bình không thể không ngắt lời nói: "Hai chúng ta không thù không oán chứ?"
Tần Phượng Thanh cười ha ha: "Không thù, tìm đối thủ cho em chỉ vì muốn tốt cho em thôi. Nếu anh là em, cùng là võ giả ba lần tôi cốt, anh nhất định phải tìm nó đánh một trận.
Thực lực bây giờ còn hơi kém chút, không sao cả, nó còn lấy mới lên được cấp bốn, đến lúc đó, em lên cấp ba, nó cũng cấp ba, không chênh lệch lắm đâu.”
Tạ Lỗi không tiếp tục nói nữa, trực tiếp cất bước rời đi.
Đánh không lại Tần Phượng Thanh, vậy thì nhận mình kém cỏi, dù sao cũng không bị trọng thương ở đâu cả, quân tử báo thù mười năm không muộn, đợi đánh thắng được lại đến báo thù cũng không muộn.
Còn về Phương Bình... Chờ cậu ta đuổi kịp mình lại tính.

Nhóm Tạ Lỗi vừa đi, nhóm quần chúng ăn dưa xem kịch cũng tản đi làm việc của mình.
Tần Phượng Thanh lúc này mới bước lên vỗ vai Phương Bình, cười nói: “Vừa rồi anh chỉ đùa một chút thôi, nhưng mà anh cảm thấy, sớm muộn gì em và Tạ Lỗi cũng sẽ có một trận chiến. Tin anh đi, trực giác của anh rất chuẩn.
Nghĩ một chút là biết rồi, võ giả ba lần tôi cốt ở Ma Voc chỉ có hai người các em thôi.
Nếu như em tiến bộ chậm, thấp hơn nó một cấp vậy cũng không có gì.
Nhưng mà hiện tại em cũng đã đạt đến đỉnh cấp hai rồi, sớm muộn cũng tiến vào cấp ba, đuổi kịp được Tạ Lỗi cũng không có gì kỳ lạ.
Hai người võ giả ba lần tôi cốt cùng cấp, chẳng lẽ không thử đánh một trận với nhau hay sao?”
Phương Bình khẽ cười nói: "Đến lúc đó rồi tính."
Thực ra cậu cảm thấy Tần Phượng Thanh nói không sai, Ma Võ chỉ có cậu và Tạ Lỗi là võ giả ba lần tôi cốt.
Nếu như cùng cấp độ, xác suất sẽ giao thủ với nhau rất lớn.
Tần Phượng Thanh nghe vây, cười nói: "Thằng đó thực ra cũng không yếu đâu, anh cũng mới bước vào đỉnh cấp ba một khoảng thời gian không lâu, lúc này mới có thể đè đầu nó ra đánh.
Nếu như cùng cấp thật, vậy anh cũng không hẳn là đối thủ.
Mới vừa rồi anh cũng chỉ đánh chơi thôi, không đánh nghiêm túc, nếu không, thắng thua cũng khó nói lắm.
Đã nhìn thấy em tới từ sớm, cho nên mới cố tình cho em xem thực lực của Tạ Lỗi thế nào…"
Phương Bình hoài nghi nhìn Tần Phượng Thanh, chuyện này mình sẽ không nhúng tay vào đâu.
"Sao hả, em không tin?"
Tần Phượng Thanh bất mãn, nhìn cậu nói: "Thật đấy, bởi vì nhìn thấy em, anh mới ra tay thăm dò thực lực Tạ Lỗi, nếu không thì đã không đánh rồi."
"Trước khi em đến, anh đã và đang đánh người rồi..."
"Đám người đó cũng không phải Tạ Lỗi, em hiểu cái gì chứ." Tần Phượng Thanh bĩu môi, sau đó cười nói: "Nói chung, ân tình này em phải nhận, muốn trả ơn cũng đơn giản lắm, chỉ cần em nhận mình chính là lý do gây nên trận đánh nhau vừa rồi là được…"
Phương Bình vẫn cảnh giác, Tần Phượng Thanh bất mãn nói: "Phương Bình, thái độ của em là như thế nào đấy, anh vì em đã quyết đấu sinh tử…"
Anh ta còn chưa dứt lời, bên người bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ, sau đó, cả người Tần Phượng Thanh bay lên, sau một khắc, Tần Phượng Thanh bị ném ra ngoài, nằm sõng soài trên bậc thang ngoài cửa lớn.
Lữ Phượng Nhu bước vào, làm ra vẻ dường như chẳng có chuyện gì xảy ra, cất bước đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Đi đến phòng năng lượng."
"Cô ơi, anh ấy..."
"Tôi đã muốn đánh cậu ta từ lâu rồi! Đừng để ý tới cậu ta, không chết được đâu. Dám lừa học sinh của tôi thay cậu ta bồi thường, thật sự cho rằng ai cũng ngốc sao."
Lời nói của Lữ Phượng Nhu đã khiến Phương Bình nghĩ tới điều gì, rất nhanh, Phương Bình nghe thấy sau lưng mình có tiếng người lạnh nhạt nói: "Tần Phượng Thanh, người ta không nhận trách nhiệm này rồi, em bồi thường tiền đi. Bị nát 12 khối đá cẩm thạch, nứt gãy một cái bàn, vách tường bị nứt thêm 6 vết… Tổng cộng 300 ngàn."
"Đắt như vậy? Thầy đi cướp đi!"
"Đúng, chính là đang cướp em đó, em có bồi thường hay không?"
"Em không có tiền!"
Tần Phượng Thanh rống to, xấu hổ nói: "Em xài hết rồi, giờ không còn một xu dính túi luôn á. Phương Bình, em giúp anh trả nợ trước đi nhé, sau này anh sẽ trả lại cho em!
Vì để đột phá lên đỉnh cấp ba, ngoại trừ vũ khí vẫn còn trên người, ngay cả xe cậu cũng bán nốt rồi, lấy đâu ra tiền bồi thường. Nếu không, ai rảnh để ý tới Phương Bình làm gì.

Cách đó không xa Phương Bình thật sự cạn lời, tên khốn này, sao không bị người đánh chết cho rồi!

Phòng năng lượng tràn ngập không cách hiện đại hoá.
Vừa bước vào phòng năng lượng, Phương Bình cảm giác như mình bước vào khoang tàu vũ trụ vậy.
Gọi là "phòng" nhưng trên thực tế, phòng năng lượng chỉ là một dạng kiến trúc kín, Phương Bình và Lữ Phượng Nhu cũng chỉ bước vào khu vực công cộng, bên trong còn chia nhỏ thành nhiều căn phòng nhỏ khác.
Lữ Phượng Nhu không vội đi vào, tùy ý tìm một nơi ngồi xuống, mở miệng nói: "Thực lực của võ giả đỉnh cấp ba đã được Tần Phượng Thanh biểu diễn qua loa một lần, em có cảm nhận gì?"
"Chịu đòn tốt!"
Lữ Phượng Nhu hơi sửng sốt, không nói gì.
Nhưng mà chịu đòn tốt là thật, so với võ giả cấp một cấp hai thì sức phòng ngự của võ giả đỉnh cấp ba cực mạnh.
"Cũng xem là một điểm."
Lữ Phượng Nhu khẽ gật đầu nói: "Võ giả cấp ba, ngoại trừ phần đại não ra thì kinh mạch, khí huyết và xương cốt toàn thân đều thống nhất thành một thể. Khi em ở đỉnh cấp hai, muốn điều động khí huyết toàn thân tập trung vào một chỗ rất khó.
Nhưng đến cấp ba, em sẽ thấy chuyện này rất đơn giản.
Hơn nữa, trước đó, xương tứ chi phân tán, sức mạnh cũng không đủ, chỉ đơn giản thể hiện rằng một phần nào đó trên cơ thể mình mạnh mẽ hơn người.
Đến khi đạt đến đỉnh cấp ba, chính là toàn thân đều mạnh.
Cùng một mức độ bạo phát khí huyết, ở cấp hai, em bạo phát một chiêu 200 cal khí huyết, có phải, em cảm thấy, lên cấp ba cũng phải bạo phát 200 cal khí huyết mới có thể phá được chiêu của em hay không?"
Phương Bình hơi thất thần, sau đó nghi ngờ nói: "Ý của cô là…"
"Là một đạo lý rất đơn giản, một đứa nhóc ba tuổi cũng có đầy đủ khí huyết, cho dù không được 100 cal cũng có hơn 90 cal.
Khí huyết nhé, không phải là lượng máu nhiều ít trong cơ thể đâu, em phải hiểu được điểm ấy.
Một đứa nhóc ba tuổi, sử dụng toàn lực, dựa theo lý thuyết bạo phát khí huyết, nó có thể bạo phát khí huyết gần 5 cal.
Vậy tôi hỏi em, em bạo phát một chiêu tầm 5 cal khí huyết đánh với nó, kết quả như thế nào?
"Thịt nát!"
Phương Bình nhe răng, đây chính là kết quả.
"Biết là tốt rồi, cấp một cấp hai không có chênh lệch rõ ràng như vậy, có biết tại sao không?"
"Rèn luyện đơn độc xương tứ chi, không hiệu quả bằng việc rèn luyện toàn thân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận