Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2947: Long Biến Chứng Đạo (2)

Chương 2947: Long Biến Chứng Đạo (2)Chương 2947: Long Biến Chứng Đạo (2)
Càn Vương trâm mặc. Nếu không vì nơi đây hỗn loạn, còn có nhiều vị Thiên Vương không rõ thái độ, lời của Phương Bình cũng có thể là thật. Trấn Thiên Vương, Võ Vương, Phương Bình, nếu cộng cả tên khốn Loạn kia nữa, thì có thể bọn họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào, tiêu diệt hắn và Khôn Vương.
Chết hai người, bị thương hai người, bốn vị Thiên Vương có chuyện!
Nhân tộc có thêm Phương Bình, có thêm tên Loạn quấy rối khốn kiếp, sau một lúc, chênh lệch gần sáu vị Thiên Vương, khác biệt một trời một vực. Càn Vương suy xét xong, lại liên tưởng đến Thiên Cẩu, Thạch Phá, Thiên Thần, cùng Chú Thần Sứ...
Thời khắc này, Càn Vương cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Nhân tộc vốn không bằng một con giun, bây giờ lại mạnh mẽ đến phát sợ, Võ Vương sắp phá bảy rồi!
Phương Bình vô cùng tùy tiện, uy hiếp phá tám, mắng phá bảy, coi Thiên Vương như giẻ laul
Bây giờ, nơi này chính là sân nhà của Phương Bình!
Trương Đào đứng bên cạnh cảm khái vô cùng.
Thiên Vương vốn dĩ sẽ chỉ tử chiến ở thời khắc cuối cùng, bây giờ lại chết mất vài vị, tất cả những điều đó đều bắt nguồn từ Phương Bình, bằng không, dựa theo tình huống phát triển bình thường, Thiên Vương đánh nhau sẽ không liều mạng.
Tuy rằng sau đại chiến, Nhân tộc có tổn thất, nhưng lần này, cũng triệt để đặt vững địa vị bá chủ của Nhân tộc, ít nhất cũng có thể xem là thế lực khá mạnh trong Tam Giới, ai còn dám xem thường nhân loại nữa?
Cấp Đế chết, Thánh Nhân cảm thấy mình không cần sợ. Thánh Nhân chết, Thiên Vương cảm thấy mình không cần lo lắng. Nhưng hôm nay, Thiên Vương chết, Thiên Vương cũng bắt đầu sợ, mạng là của mình!
Có mấy người, không đánh đau bọn họ, bọn họ căn bản không biết sợ.
Mạng của hai vị Thiên Vương, mạng của nhiều vị Thánh Nhân, đúc thành huy hoàng của Nhân tộc!
Trận chiến Tam Giới còn chưa tới thời khắc sống còn.
Thằng nhóc này tuy cuồng, nhưng không thể không nói, quá hả giận! Thoải mái!
Phương Bình lơ đễnh nói: "Phá bảy mà thôi, dám nhúng tay vào thì giết luôn! Hy vọng hắn sáng suốt một chút, đừng vừa phục sinh đã phải đi Tây Thiên!"
Phương Bình mới đi vào có ba ngày, số lượng người chết còn nhiều hơn ba tháng!
Trấn Thiên Vương thấy Phương Bình đè ép toàn trường, cười ha ha, mở miệng nói: "Vậy lão phu sẽ đi tìm Lê Chử và Cấn Vương, các ngươi cẩn thận, có việc lão phu sẽ mau chóng chạy tới... Đúng rồi, vị trong không gian chiến trường này sắp phục sinh, mọi người phải cẩn thận một chút."
Trước đây bọn họ cũng từng chiến đấu rất nhiều lần, đừng nói người chết, ngay cả bị thương cũng không nhiều. Khôn Vương nhìn về phía Phương Bình, đây... đây mới thật sự nguyên nhân gây rối loạn!
Trấn Thiên Vương muốn giết hai vị kia, bọn họ chắc chắn sẽ không ngồi xem.
Ánh mắt mọi người vô cùng quỷ dị, Trấn Thiên Vương cười ha ha, cũng không nói gì, phá không rời đi. Ông đi loanh quanh tìm một chút, có lẽ có thể tìm thấy hai người đang ẩn thân. Hai người này đang có vấn đề, nếu may, có lẽ sẽ có thể giết được.
Càn Vương và Khôn Vương thấy Trấn Thiên Vương rời đi, ánh mắt Khôn Vương khẽ nhúc nhích, đánh bay Loạn ra mấy trăm mét, hai vị Thiên Vương cũng không phí lời, mau chóng phá không rời đi. Loạn thấy Càn Vương chạy, cũng nổi giận gâm lên một tiếng, vội vàng đuổi theo.
Phá bảy mà thôi! Cường giả của các phe khác cũng dồn dập rút đi!
"Chúng ta sợ, bọn họ càng sợ!" Phương Bình xem thường: "Đám cỗ lỗ sĩ đó còn sợ chết hơn chúng ta! Bọn họ sống đến nay, chẳng lẽ lại muốn tử chiến ở đây sao? Không! Bọn họ đang chờ cơ hội! Trước đây, bọn họ nghĩ không ai dám làm gì bọn họ, bọn họ là bất tử, cho nên mới dám cuồng!
Lão Trương bị thương không nhẹ, Cấn Vương liều mạng như vậy, cũng không dễ trêu, nếu cứ tiếp tục đánh, chắc chắn sẽ có chuyện.
Trương Đào chờ bọn họ đi hết mới phun ra một ngụm máu, cười khổ nói: "Nhóc con, ngươi ngông nghênh như vậy, không sợ gặp chuyện sao...
Chạy hết rồi! Xung quanh đều hoang tàn!
Thật ra cục diện bây giờ đã là cục diện tốt nhất. Nếu ép đám người Khôn Vương liều mạng, có lẽ kết cục cuối cùng chỉ có cường giả đỉnh cao mới có thể chạy thoát, những người còn lại đều phải chết.
Thời khắc này, trung tâm đại chiến chỉ còn lại cường giả Nhân tộc.
Nếu chúng ta có khả năng uy hiếp đến tính mạng của bọn họ, thì bọn họ là cái thá gì chứ? Bọn họ dám liều mạng sao?”
Giọng của Phương Bình rất lớn, không thèm che giấu gì hết, như không cảm nhận được lực lượng tinh thần đang ngưng tụ trên bầu trời vậy, cười nhạo nói: "Một đám chuột chết nhát, bọn họ không dám! Trước đây là đánh không chết, bây giờ ta có thể, ta cuồng thì sao? Còn dám tới cắn chết ta? Cắn không chết được ta, còn phải xuống dưới làm bạn với Tốn Vương..."
Nói đến đây, Phương Bình như nghĩ tới điều gì, vội vàng nói: "Lão Trương, ngươi bị thương nặng như vậy, đừng có phun máu nha, người ta nhìn thấy đấy..."
Khóe miệng Lão Trương chảy máu, khí cơ bắt đầu hạ xuống.
Phương Bình thấy thế, vội vàng nói: "Nhịn một chút, đừng chết, sức chiến đấu hiện tại của ngươi còn không bằng phá năm..."
"Hừ!" Vài tiếng hừ nhẹ vang vọng hư không, sau một khắc, toàn bộ lực lượng tinh thần tan đi.
Phương Bình như không nhìn thấy, chớp mắt với Lão Trương, cười nói: 'Không biết bọn họ có bị ám ảnh hay không? Thấy chúng ta phun máu đều nghĩ là chúng ta đang lừa bọn họ?"
"Có thể." Sắc mặt Trương Đào tái nhợt, cười nói: "Nhưng ta bị thương không nhẹ, ngươi thì sao?"
"Ta cũng vậy." Hai người đều nói thật, sự thật 100%.
Trương Đào bị thương không nhẹ, cộng thêm đại đạo vừa mới dung hợp, bây giờ không chống đỡ nổi, Phương Bình cũng vậy, đại đạo cấp Đế đang tan vỡ, hắn cũng đang cố gắng duy trì.
Những người khác không tin thì thôi!
Phương Bình nhún nhún vai, đám ngu si kia không tin, mình cũng đâu thể làm gì?
Lễ nào nhất định phải nói cho bọn họ là mình không bị thương?
Đại chiến kết thúc rồi. Phương Bình và Trương Đào đều thở phào nhẹ nhõm trong lòng!
Trước đây, nhân loại tràn ngập nguy cơ, chỉ cần hành động sai lầm một chút thôi, thì ngoài trừ Trấn Thiên Vương, toàn bộ nhân loại ở đây đều phải chết.
Kết thúc một trận chiến, đánh giết hai vị Thiên Vương, khiến hai vị Thiên Vương bị thương, diệt phân thân của Phong, chém giết hai vị Thánh Nhân của Thần Giáo, triệt để nghịch chuyển thế cuộc, đến hiện tại, nhân loại mới có thể xem như đã thoát khỏi nguy cơ.
Đấn tận lúc này, Chiến Vương mới triệt để tỉnh táo lại, ai cũng vui mừng khôn xiết!
Chiến Vương vội vã bay tới, vỗ Lão Trương một cái rầm, lão Trương bị đập xuống đất, khí cơ lại lần nữa hạ xuống.
Chiến Vương chửi mát nói: 'Được rồi, diễn đủ rồi, mấy người kia đi hết rồi mà..."
Kim thân của Lão Trương có chút tán loạn, cười khổ nói: 'Ai diễn hả?"
"Ngươi chứ ai, còn diễn, đậu xanh, cũng không phải lần đầu...' Chiến Vương chửi mát, còn đá hắn một cước... Rầm một tiếng, kim thân nổ tung gần một nửa...
Chiến Vương sửng sốt!
Phương Bình câm nín nói: "Đừng có đá chết hắn chứ! Kim thân của hắn mới tới cấp Thánh Nhân, bây giờ chạy một phát đến phá bảy, sao kim thân có thể chịu đựng sức mạnh lớn như vậy, hơi tan vỡ rồi, tạm thời không chữa trị được, ngươi đá nát, bản nguyên của hắn chưa chắc đã chống được, coi chừng hắn tự bạo bây giờ..."
Chiến Vương dại ra, lần này không lừa người nữa sao? Ta suýt chút nữa là đá chết Võ Vương rồi?
Sau một khắc, Chiến Vương vội vàng ôm lấy lão Trương, vội vàng nói: "Không sao chứ?"
"Đừng ôm ta... Cống!" Lão Trương câm nín, tên khốn kiếp này!
Nói xong, lại nói: Phương Bình bị thương cũng không nhẹ, Phương Bình, ngươi...'
Ý của hắn là để Phương Bình kiếm người cõng, Phương Bình cũng không quay đầu lại, nói: "Ta cũng không phải tiểu thư công chúa, đừng ôm đừng cõng ta, ghê muốn chết! Nhanh lên, mau theo ta vào không gian chiến trường, Trấn Thiên Vương nói đã đánh bay Thiên Vương Ấn của Càn Vương, không biết có thể tìm được hay không..."
"Càn Vương không lấy lại sao?"
"Có lẽ là bị đánh nên không thể lấy, Khôn Vương phải đi, Càn Vương đâu dám ở lại đây một mình, không sợ chúng ta liên thủ chơi chết hắn sao? Nhanh đi tìm đi, tìm được thì chúng ta có ba Thiên Vương Ấn rồi!"
Phương Bình hơi gấp, ba tấm Thiên Vương Ấn, Trấn Thiên Vương có một tấm, địa quật có một tấm, Khôn Vương có một tấm. Tám tấm Thiên Vương Ấn, tính cả Trấn Thiên Vương, thì hắn đã có một nửa.
Mọi người nghe vậy, vội vàng bay về phía không gian chiến trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận