Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1278

Ngạc Tất Đạc cảm nhận được uy hiếp! Nguy cơ nồng nặc!
Ngạc Tất Đạc cũng nhanh chóng phát hiện được nguồn gốc của nguy cơ, trước người Phương Bình đột nhiên xuất hiện một thanh trường đao vàng óng!
Đồng tử Ngạc Tất Đạc co lại!
Thằng nhóc này lại còn cất giấu một đòn sát thủ có tính uy hiếp đến võ giả cấp bảy cao kỳ như vậy!
"Muốn giết ta, không đơn giản như vậy!"
Ngạc Tất Đạc quát lạnh một tiếng, sau đó nhanh chóng ngưng tụ ra một tấm chắn bằng lực lượng tinh thần dày đặc, ngay sau đó, Ngạc Tất Đạc biến sắc!
Phương Bình vẫn chưa xuất đao, trường đao màu vàng óng càng ngày càng sáng, khí tức càng ngày càng mạnh! Mạnh đến mức Ngạc Tất Đạc cảm thấy mình có thể sẽ bị mất mạng trong một chiêu!
"Không nhất thiết phải nhận một đao này của hắn!"
Ngạc Tất Đạc cũng nhìn ra, thời gian chuẩn bị của tên này khá dài, chiêu kiểu này chỉ có hiệu quả một lần, lần sau mình đã đề phòng, sẽ không cho hắn thời gian, hắn không giết được mình.
Nghĩ đến đây, Ngạc Tất Đạc cười lạnh một tiếng, thấy Phương Bình chuẩn bị chém xuống, Ngạc Tất Đạc cũng không quay đầu lại, nhanh chóng bay ngược ra, rời đi!
Ngươi cho rằng ta nhất định phải tiếp đao này của ngươi sao? Sau khi chém ra đao này, ngươi còn có thể chạy trốn sao?
Nhưng Phương Bình xuất đao, luồng khí uy hiếp kia ngày càng nặng, lần này, Ngạc Tất Đạc cũng phải tăng tốc!
Tuyệt chiêu rất mạnh, mình tránh mũi nhọn này rồi tính!
Bay ngược mấy ngàn mét, Phương Bình vẫn theo sát không nghỉ, hắn hét to: "Đừng chạy! Cho ta chém một đao đi!"
"Buồn cười!"
Trong lòng cười nhạt, nhưng Ngạc Tất Đạc vẫn cảm giác được nguy cơ, hắn xoay người, muốn tăng tốc độ chạy, súc thế lâu như vậy, không thể kéo dài mãi được, nếu thằng nhóc này còn không chém ra đao này, hắn cũng sắp không chịu nổi nữa!
Tránh được một đao này, mình có thể tùy ý đánh giết hắn!
Ngay khi Ngạc Tất Đạc xoay người, một ánh kim từ dưới đất bay lên!
Ánh vàng này cực nhanh!
Lúc này, đồng tử Ngạc Tất Đạc co lại!
Sai rồi! Phán đoán sai nguồn gốc nguy cơ rồi!
Nguy cơ không phải đến từ đao của Phương Bình, mà là... chiêu kiếm này!
"Đáng chết!"
Ngạc Tất Đạc gầm dữ dội!
Cường giả tranh đấu chỉ trong tích tắc, hành động của Phương Bình khiến hắn đưa ra dự phán sai lầm, thanh đao của Phương Bình mang đến uy hiếp cực lớn, che lấp nguồn gốc uy hiếp chính ở ngay phía sau!
Khốn kiếp, bọn họ đang tính kế ta!
"Gào!"
Ngạc Tất Đạc gầm dữ dội một tiếng, trước mặt đột nhiên xuất hiện một con yêu thú mờ ảo nhìn như con cá sấu! Đây là vật hóa hình của hắn!
Vật hóa hình xuất hiện, Ngạc Tất Đạc nhanh chóng ngưng tụ lực lượng thiên địa nồng nặc, không hề có ý đánh trả, mà hoàn toàn dùng để phòng ngự!
Chính lúc này, Phương Bình nghiến răng nghiến lợi, thành phố nhỏ lại giáng lâm và nổ tung trong chớp mắt!
Bị nổ một lần, con yêu thú cá sấu run run không ngừng.
Mà chớp mắt, thành phố lại hiện ra, tiếp tục nổ tung lần hai!
Rầm rầm!
Bóng dáng yêu thú cá sấu ngày càng mờ nhạt!
Ngay vào lúc này, Phương Bình hét lớn một tiếng, một thành phố nhỏ vàng rực ngưng tụ, rồi ầm ầm nổ tung!
Ầm!
Con cá sấu lập tức bị nổ banh xác.
Ánh mắt Ngạc Tất Đạc mất đi tiêu cự, chính lúc này, ánh kiếm phá không lao đến.
Phập!
Tiếng đâm vào da thịt vang lên, ngay sau đó, ánh mắt Ngạc Tất Đạc tối đi, rơi từ trên không xuống, trên trán xuất hiện một lỗ máu to bằng đồng xu.
Không trung, yêu thú cá sấu cũng biến mất.
"Vậy thì chết rồi?"
Lúc này, Tưởng Hạo từ lòng đất bay lên, một kiếm chém đứt đôi thi thể Ngạc Tất Đạc, vẫn còn chưa tin vào mắt mình, mơ hồ nói: "Có hơi quá đơn giản thì phải?"
Lúc này, sắc mặt hắn trắng bệch, tiêu hao không nhỏ.
Nhưng hắn lại có thể dễ dàng đánh giết được võ giả cấp bảy cao kỳ, đúng là khiến người khác bất ngờ.
Rất nhanh, Tưởng Hạo nghĩ đến điểm mấu chốt, hắn đột nhiên nhìn về phía Phương Bình đang còn không ngừng phun máu, bất ngờ nói: "Thanh đao vừa rồi..."
Tưởng Hạo vừa rồi có thể chém giết được Ngạc Tất Đạc là nhờ có thanh đao kia! Thanh đao mang lại uy hiếp lớn cho Ngạc Tất Đạc, khiến hắn dự đoán sai lầm về nguy hiểm tiềm tàng.
Nếu như không có uy hiếp từ thanh đao kia, hắn vừa xuất kiếm, Ngạc Tất Đạc hiển nhiên sẽ phát hiện, sẽ cảm ứng được.
Dù cho không ngăn được, Ngạc Tất Đạc cũng có thể nhanh chóng phòng ngực nhược điểm của hắn.
Nhưng hành động của Phương Bình khiến hắn phán đoán sai lầm, lơ là một kiếm của Tưởng Hạo, đây mới là lý do khiến Ngạc Tất Đạc bị giết một cách dễ dàng.
Phương Bình cũng không lên tiếng, mò mẫm trên người Ngạc Tất Đạc một chốc, suy nghĩ một chút, trực tiếp thu thi thể của hắn vào không gian chứa đồ.
Lúc này, Phương Bình mới cười nói: "Hù dọa người thôi à, nếu chém ra, cùng lắm là chỉ bị thương ngoài da thôi."
Tưởng Hạo cười ha ha, thằng nhóc này, ai dám tin ngươi!
Nhưng trong lòng có phần cảnh giác, thằng nhóc này thật lắm thủ đoạn, ngay cả cấp bảy cao kỳ cũng bị hắn hại chết.
Thanh đao kia... Mình cũng phải chú ý!
Vừa rồi, cảm giác nguy hiểm kia thậm chí còn mạnh hơn cả tuyệt học của hắn, điều này có nghĩa là, một khi Phương Bình xuất đao, có lẽ còn mạnh hơn một chiêu kiếm vừa rồi của hắn!
Nếu hắn cho mình ăn một đao như vậy... Chẳng phải mình cũng xong đời rồi?
Phương Bình nở nụ cười, cũng không nói nhiều.
Nếu như biết suy nghĩ của Tưởng Hạo, Phương Bình sẽ nói cho đối phương biết, nếu hắn xuất đao, tên này trăm phần trăm sẽ bị hắn chém chết.
Bởi nếu thật sự muốn xuất đao, hắn căn bản sẽ không bùng nổ ra khí tức mạnh mẽ như vậy. Hắn có thể thu lại khí tức, chờ đến khi kẻ địch cảm ứng được nguy cơ, có lẽ đao đã cắm trên đầu.
Ai như Tưởng Hạo, nếu không phải mình cầm đao bạo phát uy thế, che lấp khí tức cho hắn, hắn sớm đã bị Ngạc Tất Đạc phát hiện.
Không nói đến thanh đao nữa, Phương Bình liếc mắt nhìn phía sau, cười ha hả nói: "Đi thôi, hiện tại chiến lực của ngươi không ở trạng thái tốt nhất, chúng ta tránh đi, đợi khi khôi phục, chúng ta sẽ diệt sạch tất cả mọi người, trừ Cơ Dao! Hừ, ai cũng đừng hòng rời đi!
Tưởng Hạo không nhắc đến thanh đao, cũng nở nụ cười, lại hơi tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, không thể chậm rãi hành hạ bọn họ đến chết..."
Phương Bình liếc hắn một cái, đồ điên!
Tên này thật xấu xa, y như nhân vật phản diện, tiêu diệt kẻ địch, đương nhiên phải dùng tốc độ nhanh nhất, thời gian đâu mà hành hạ. Cẩn thận ngày nào đó chết trên tay người khác. Phản diện chết vì dài lòng và làm màu đó, không biết hả?
Phương Bình cũng không lười quản hắn, nếu hắn bị hại chết thì là chuyện của hắn, không liên quan đến mình.
Hai người cũng không ở lại lâu, nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Bọn họ rời đi không lâu, nhóm người Cơ Dao đã chạy đến.
Cảm ứng được khí thế nguy hiểm còn sót lại, mấy vị võ giả cấp bảy biến sắc!
"Ngạc thống lĩnh đâu?"
Mấy người nhìn quanh một vòng, lúc này, bọn họ không cảm ứng được khí tức của Ngạc Tất Đạc!
Cơ Dao nhìn quanh, hiện tại, cô có cảm giác mình bị thợ săn nhìn chằm chằm!
Có người... đang săn cô!
"Thống lĩnh trở xuống, lập tức rời khỏi!"
Cơ Dao lặp lại một lần, nhất định phải lập tức rời đi, thống lĩnh Ngạc Tất Đạc rốt cuộc đang ở đâu?
Lẽ nào... Ngạc Tất Đạc, thống lĩnh cao kỳ... chết rồi?
Không đâu!
Anh em nhà họ Tưởng... Mặc kệ hai người đó có phải là anh em hay không, hai người kia không có năng lực giết Ngạc Tất Đạc nhanh như vậy!
Nhưng... Ai biết được chữ ngờ?
...
"Đi, chạy đi đâu?" Tưởng Hạo đi khôi phục, Phương Bình thì không!
Khi những võ giả cấp sáu kia chuẩn bị rút đi, Phương Bình xuất quỷ nhập thần như yêu ma, tùy tiện săn giết bọn họ! Không bao lâu sau, đám cấp sáu kia đã bị Phương Bình ép lui trở về!
"Khốn kiếp!"
Khi thấy những người kia bị ép trở về, sắc mặt Cơ Dao triệt để thay đổi! Ngạc thống lĩnh có chuyện rồi!
Nếu Ngạc Tất Đạc không có chuyện gì, Tưởng Siêu… không, Phương Bình sẽ không có thời gian quay lại đây, cũng không dám tới săn giết bọn họ!
Chửi xong một câu, Cơ Dao ý thức được lần này thật sự xảy ra phiền phức lớn, nhanh chóng nói: "Hổ thống lĩnh, mau rút lui!"
Cơ Dao không muốn tiếp tục ở lại nữa! Bởi vì trước đó Ngạc Tất Đạc còn sống, cô quyết định cho cấp sáu rút đi, cấp bảy vây giết Phương Bình, nhưng bây giờ, Ngạc Tất Đạc thống lĩnh xảy ra chuyện rồi!
Ngay cả cường giả thống lĩnh cao kỳ mà cũng xảy ra chuyện, rốt cuộc Phương Bình đã làm thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận