Toàn Cầu Cao Võ

Chương 385: Đây là chỗ dựa của tôi! (2)

Ba người nói chuyện, đợi đến hơn 11 giờ, Phương Bình thấy người còn chưa đi ra, đang chuẩn bị rời đi.
Đang muốn đi, cửa địa quật đột nhiên được mở ra.
Rất nhanh có người trong đó bước ra.
Phán đoán của Lữ Phượng Nhu hiển nhiên là rất chính xác, đối phương ở trong một hai ngày sẽ đi ra, hơn nữa cửa vào địa quật của Ma Võ thông thường cũng rất ít có người đi.
Phương Bình vừa thấy có người đi ra, vội vàng lấy thư ra, nhìn hai người Phó Xương Đỉnh và Triệu Lỗi một chút, nghĩ đến Phó Xương Đỉnh lâu rồi chưa bị đánh, hơn nữa trước đó còn có mấy lần đã bị ghi sổ nợ...
Phương Bình lấy thư nhét vào tay Phó Xương Đỉnh, nhanh chóng nói: “Đó là cha của đạo sư tôi, tôi hơi sợ, cậu giúp tôi đưa thư này cho ông ấy, thuận tiện hỏi thăm một tiếng, nói con gái ông nhớ ông rồi, muốn ông trở về bù đắp cho cô ấy.”
Phó Xương Đỉnh vẻ mặt mờ mịt, cha của Lữ Phượng Nhu?
Phương Bình sao lại muốn mình đi ...
Mơ mơ hồ hồ, Phó Xương Đỉnh thấy Phương Bình cổ vũ nhìn mình, hơi cạn lời, có điều đây là Ma Võ, Phó Xương Đỉnh cũng không nghĩ nhiều.
Rất nhanh, một vị… không biết có phải là võ giả lão nhân hay không, đang bước tới chỗ mấy người bọn họ.
Sở dĩ nói không biết, là vì tóc của đối phương trắng như tuyết, nhưng gương mặt lại nhưng không tính là già, cảm giác không giống như chú, có điều tóc trắng làm nổi bật nét anh tuấn của đối phương.
Phó Xương Đỉnh nhất thời không biết nên xưng hô thế nào, do dự một chút mới nói: “Thầy, thư của thầy.”
Người đàn ông tóc trắng nhìn nhìn cậu, nhận lấy thư không nói.
“Chuyện đó… Lữ đạo sư nhớ thầy.”
“Hả?”
Người đàn ông sửng sốt một chút, đột nhiên mặt giãn ra cười nói: “Đây là trích nguyên lời của cô ấy?”
Phó Xương Đỉnh không biết, nghiêng đầu nhìn Phương Bình, Phương Bình thấy người đàn ông tóc trắng cười rất ôn nhu, Phó Xương Đỉnh cũng không có chuyện gì, mới tiến lên phía trước một bước nói: “Là nguyên lời của cô, cô nói con gái ngài nhớ ngài rồi, bảo thầy đi bù đắp cho cô ây, lão nhân gia thầy...”
Vừa định nịnh nọt vài câu, sắc mặt người đàn ông đột nhiên thay đổi, hừ nhẹ một tiếng, nhấc chân đạp ngay một cước!
...
Phó Xương Đỉnh và Triệu Lỗi còn đang mơ hồ, Phương Bình đã không thấy bóng dáng đâu.
Phó Xương Đỉnh nuốt nước bọt, cổ họng khô khan, nhạt nhẽo nói: “Thầy… Thầy, cậu ấy...”
“Không sao, em ấy là học trò của Lữ Phượng Như, đó… đó là Phương Bình?”
“Vâng ạ, là Phương Bình.”
Người đàn ông khẽ gật đầu, cũng không nói nữa, nháy mắt biến mất trước mắt hai người.
Đợi người đi, Phó Xương Đỉnh đột nhiên nói: “Chuyện gì vậy?”
Đến bây giờ cậu vẫn còn vẻ mặt mông lung, lão soái ca tóc trắng, vừa nãy còn cười hòa nhã dễ gần với cậu, nhưng gặp Phương Bình, lại một cước đá bay, Phương Bình còn có bao nhiêu người hận đây?
Triệu Lỗi sâu xa nói: “Phương Bình bảo cậu đi đưa thư, có lẽ chính là ý này.”
Phó Xương Đỉnh cũng phản ứng ra, sau đó liền cười nhạo nói: “Đáng đời! Cái thằng khốn đi tính kế người khác, cuối cùng vẫn là mình làm mình chịu!”
Phó Xương Đỉnh càng nghĩ càng buồn cười, đây đã là gì?
Phương Bình có lẽ đã nhận ra có điều gì không ổn, vì mới đẩy cậu ra gánh trách nhiệm, nhưng ai biết được, kết quả vẫn như vậy, Phó Xương Đỉnh ngược lại không có chuyện gì, Phương Bình lại là không thấy người đâu.
Hai người nhìn nhau, Triệu Lỗi ho khan nói: “Cần tìm người không?”
“Tìm làm gì, ai biết người đang nằm bò ở đâu mà tìm.”

Hai người không đoán sai, Phương Bình lúc này chính là đang nằm trên một tòa nhà cao chót vót cách đó không xa!
Phương Bình cũng lười đứng dậy, nằm trên nóc nhà suy nghĩ một vấn đề quan trọng, vừa nãy rốt cuộc nói sai ở đâu!
Phó Xương Đỉnh thế mà không sao!
Chuyện này là thế nào?
Soái ca già ưu ái soái ca nhỏ?
Chuyên môn ức hiếp mình?
“Không công bằng!”
Phương Bình buồn bực lẩm bẩm một tiếng, sau đó lại làu bàu nói: “Cái người tóc trắng đó là ai?”
Bị người đá bay, đây là trải nghiệm lần thứ hai của Phương Bình.
Lý lão đầu trước đó thuận tay ném ra ngoài, cậu liền bị bay ra.
Lý lão đầu quăng cậu bay một hai chục mét mà thôi, nhưng vừa nãy bị ông lão tóc trắng đá bay cậu hơn trăm mét.
Hơn nữa cách xa như vậy, Phương Bình rớt xuống cũng không có đau, lực khống chế không bình thường.
“Lẽ nào là cường giả Tông sư?”
Trong lòng Phương Bình thầm phỏng đoán: “Đứng sau lưng cô là vị Tông sư đó? Mình có chỗ dựa lớn?”
“Cường giả Tông sư...”
Nghĩ đến đó, Phương Bình nhanh chóng đứng dậy, hướng theo bóng người trong đêm tối điên cuồng đuổi theo, không dễ dàng gì gặp được chỗ dựa lớn, làm quen cũng được, mặc dù món nợ này mình ghi lại rồi.
"Hồng hộc...”
Thở hổn hển, Phương Bình cuối cũng đuổi kịp được lão soái ca tóc trắng, vị này đi không phải nhanh bình thường, một võ giả cấp ba như cậu suýt nữa đuổi không kịp.
Về việc Phương Bình đuổi tới, người đàn ông tóc trắng đương nhiên sớm cảm nhận được rồi, đợi cảm giác được Phương Bình đuổi tới mình, người đàn ông ngoảnh đầu suy nghĩ nói: “Còn muốn nến thử cảm giác phi thiên?”
Phương Bình nghiêng mặt cười nói: “Điều này đợi em trở thành Tông sư sẽ lại thử, thầy, bây giờ thầy đi đâu? Em tiễn thầy.”
“Cậu?”
Người đàn ông lộ nụ cười, thản nhiên nói: “Nói đi, muốn làm gì?”
“Sao có thể a, xem thầy nói gì này.”
Phương Bình lập tức phủ nhận, sau đó lại thăm dò nói: “Thầy, thầy với đạo sư của em...”
“Lữ Phượng Nhu chưa từng nói qua với cậu?”
Người đàn ông vừa đi, vừa cười nhạt nói: “Có điều đó cũng bình thường.”
“Còn cậu, hình như tôi từng nghe người ta nói qua, muốn có một chút lợi ích từ tôi?”
Nụ cười người đàn ông nghiền ngẫm, lắc đầu nói: “Đừng nghĩ có chuyện dễ dàng như vậy, không có chuyện bánh từ trời rơi xuống đâu.”
Người đàn ông vừa đi vừa nói, Phương Bình thì là kiên quyết nói: “Thầy, cái này thầy hiểu lầm em rồi, em chỉ là thấy đạo sư của em trước lúc lấy thư này, muốn nói lại thôi, thất vọng mất mát, với đạo sư trong ấn tượng của em hoàn toàn không giống.
Đạo sư đối xử với em như con, em là học trò cũng nên có qua có lại, giải quyết khó khăn giúp đạo sư...”
“Ha ha ha, có chút thú vị.”
Người đàn ông tóc trắng cười lên, nghiêng đầu nhìn Phương Bình nói: “Gan của em ngược lại không nhỏ, nhóc con, chăm chỉ tu luyện mới là chính đạo, đừng suốt ngày nghĩ những điều này, mấy chiêu này của em, hồi xưa bằng tuổi em tôi đã thấu mấy chiêu trò này rồi.”
Nói xong, bóng người đàn ông lóe lên, người đã biến mắt trước mắt Phương Bình.
Phương Bình thở dài một hơi, không lấy được lợi ích, đáng tiếc a!
...
Đối với thân phận của người đàn ông, thật ra Phương Bình vẫn là có chút tò mò phỏng đoán.
Có điều, Phương Bình cũng không dám đi hỏi Lữ Phượng Nhu, còn người đàn ông đó, Phương Bình cũng không gặp được nữa.
Vẫn là qua hai ngày sau, Phó Xương Đỉnh thần thần bí bí nói nghe ngóng được tin tức.
Ký túc xá.
Phó Xương Đỉnh gõ cửa phòng Phương Bình, lén lút chui vào như ăn trộm, vừa vào cửa liền nhỏ tiếng nói: “Phát hiện lớn a!”
“Đừng cố làm ra vẻ thần bí, có gì thì cứ nói.”
Hai ngày này, Phương Bình tiếp tục duy trì khí huyết tôi cốt của bản thân, có thời gian liền rèn luyện chiến pháp, đang vì tháng sau chuẩn bị đột nhiên tăng mạnh, làm gì có nhiều thời gian nghe Phó Xương Đỉnh nhiều lời.
“Lần trước cậu không phải bị người ta đánh sao?”
“Vì sao bị người ta đánh? Tôi sao lại không nhớ?”
“Xì!”
Phó Xương Đỉnh vẻ mặt khinh thường, sau đó lại cười tủm tỉm nói: “Thật sự có phát hiện lớn, bí mật của giới võ đạo quá nhiều, chúng ta là những thiếu niên còn non nớt, lần sau phải chú ý, tránh cho việc chết mà không biết vì sao.
Cậu biết, cái thầy tóc trắng chúng ta gặp tối đó là ai không?”
“Ai?”
“Xà Vương!”
“Ai?”
Phương Bình vô cùng kinh ngạc, Phó Xương Đỉnh cạn lời nói: “Chưa từng nhìn qua Tông Sư Bảng à? Xà Vương xếp vị trí thứ 47, Tông sư Ngô Khuê Sơn, thực lực cấp tám cao kỳ!”
“Phó hiệu trưởng?”
Phương Bình sửng sốt một chút, mở miệng nói: “Cậu là nói Ngô Khuê Sơn phó hiệu trưởng của Ma Võ?”
Còn về “Xà Vương”, chỉ là danh hiệu mà thôi, nghe không ra sao, có điều xứng với một chữ “Vương”, đây chính là biểu tượng cho thực lực.
Đợi ngày nào đó Đại Sư Tử trở thành “Sư vương”, Phương Bình cũng không dám đi trêu ghẹo ông nữa, sợ chết.
“Ừm, chính là thầy ấy.”
Phó Xương Đỉnh cười tủm tỉm nói: “Ma Võ chúng ta có thể ngang hàng với Kinh Võ, thật ra công lao của hiệu phó Ngô cũng rất lớn đấy.
Hiệu trưởng Kinh Võ xếp thứ 36 trong Tông sư Bảng, hiệu trưởng của chúng ta xếp hạng thứ 41, nhưng chúng ta cũng có hiệu phó Ngô nằm trong top 50 , xếp hạng thứ 47, đây mới là sức mạnh của Ma Võ chúng ta, top 50 trên bảng Tông sư, trường chúng ta có hai người!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận