Toàn Cầu Cao Võ

Chương 747: Nợ ta mấy ngàn tỷ! (2)

"Không được."
Lão Lý cau mày không thôi, trầm giọng nói: "Tuy trước đó lực lượng tinh thần không triệt để bị đánh nát, nhưng hầu như nát không còn gì, rèn đúc kim thân cần tinh huyết hợp nhất, không được… nhưng mà…"
Lão Lý nói xong, bỗng nhiên vui mừng ra mặt nói: "Lão tử hình như đã cảm nhận được lực lượng tinh thần rồi!"
"Là sao?"
"Thằng ngu này!" Lão Lý mắng: "Nghĩa là lão tử đã có thể chữa thương rồi! Có hiểu không hả? Trước đó ta vẫn luôn không thể cảm ứng được, cũng không cách nào tăng trưởng lực lượng tinh thần, lực lượng tinh thần lúc đó giống như một bãi nước đọng vậy.
Bây giờ bãi nước này bị hất đi, căn nguyên mới bắt đầu sinh sôi ra nguồn nước mới rồi!"
Ánh mắt Phương Bình khẽ động, vội vàng nói: "Nói như vậy, lực lượng tinh thần của thầy có thể tăng trưởng rồi?"
"Đúng!"
Lão Lý kích động nói: "Hơn nữa hiện tại ta xem như triệt để rèn đúc nửa kim thân, sở dĩ còn chưa phải kim thân bởi vì không cách nào biến đổi cốt tủy, lần này, xương sọ cũng được rèn luyện rồi!"
"Nếu như nói trước là nửa kim thân, vậy phải cân nhắc một chút, cùng lắm trước đó xem như ta là 1/4 kim thân, bay giờ có thể tính là 2/3 rồi!"
Phương Bình nghe mà thấy hồ đồ, không nhịn được nói: "Thầy nói thẳng, bây giờ thầy có xử được cấp 8 hay không?"
"Không được."
"Đậu xanh, thầy nuốt của em mấy ngàn tỷ, trước đó cũng có thể chơi chết cấp 8, bây giờ lại bảo không được!"
Lão Lý cạn lời!
Trước đó là một đòn liệu mạng của lão tử!
Không chỉ là một đòn liều mạng, mà 10 năm qua, tất cả tinh túy hắn đều dùng để nuôi kiếm, cho nên mới có tư thái kiêu ngạo ngông cuồng chém cấp 8.
Hơn nữa, dù là chém cấp 8, nhưng cũng là khi có người kiềm chế cấp 8.
Nếu thật sự để hắn một thân một mình xông pha, dù có liều mạng thì cũng không đùa được đâu.
Phương Bình vò đầu, lại nói: "Cấp 7 thì sao?"
Lão Lý lần này trầm tư chốc lát nói: "Khó nói."
"Khó nói là sao?"
"Kim thân ta tuy mạnh mẽ, nhưng lực lượng tinh thần rất yếu, gặp phải cấp 7, đối phương đã tinh huyết hợp nhất, có thể vận dụng sức mạnh đất trời, ta không được, ta chỉ có thể sử dụng lực lượng khí huyết.
Về bản chất, lực lượng khí huyết không bằng sức mạnh đất trời, đương nhiên, kim thân ta mạnh mẽ, sự uy hiếp của hắn với ta không hiệu quả lắm.
Xương sọ ta đã rèn luyện, đối phương tấn công bằng lực lượng tinh thần không có tác dụng mấy rồi.
Nói thế này cho dễ hiểu nè: Ta chỉ có thể đánh cận chiến, cận chiến, cấp 7 không phải là đối thủ của ta, nhưng chưa đánh, nên tạm thời không biết."
"Thầy chỉ có thể đánh cận chiến?" Phương Bình hơi sửng sốt.
"Cũng không thể nói như vậy." Lão Lý lúc này lại nở nụ cười: "Đối với những cấp 7 khác mà nói, trong phạm vi bán kính mấy chục mét, thậm chí hơn trăm mét, lực lượng tinh thần của bọn họ cũng có thể kinh sợ kẻ yếu, trong phạm vi lực lượng tinh thần bao trùm đến, có thể trực tiếp tiêu diệt võ giả yếu hơn bọn họ.
Ta không bản lãnh này, ta phải tự động thủ, hiểu chưa?"
Phương Bình gật đầu nói: "Nói cách khác, nếu thầy không chạy thoát, thầy cũng đánh không lại, nếu chạy thoát được thì có thể nhào tới đánh một trận no đòn, bọn họ đại khái không phải đối thủ của thầy?"
Không như các vị cấp 7 khác, dù không chạy, chỉ cần đứng tại chỗ, cách mấy chục mét, cũng có thể trực tiếp tiêu diệt ngươi.
"Cũng chỉ tương đối là vậy thôi, đối với võ giả cấp 6 bình thường, một quyền cách không bằng lực lượng khí huyết của ta cũng đủ tiêu diệt hắn."
Lão Lý nói hết, cười nói: "Hơn nữa, nhục thân ta mạnh mẽ, nuôi dưỡng lực lượng tinh thần cũng sẽ nhanh thôi, trong cơ thể ta còn có lượng lớn tinh hoa năng lượng, một khi lực lượng tinh thần của ta đuổi kịp lực lượng khí huyết, rất nhanh sẽ bước vào cấp 8!"
"Thầy hiện tại xem như là gà mờ cấp 8 hả?"
"Không tới mức đó, coi như là gà mờ đỉnh cấp 7 đi."
Phương Bình cau mày nhìn hắn, Lão Lý thấy thế cười nói: "Kỳ thực ta đã rất hài lòng rồi, ta cũng không nghĩ tới, lần này không chỉ không chết, còn nhân họa đắc phúc..."
"Không nói cái này!"
Phương Bình tức giận nói: "Lớp bùn bên ngoài cơ thể thầy không còn nữa rồi!"
"Hả?"
"Thầy thu hàng của thầy vào đi, hơn nữa, sao thầy không có lông tóc gì hết vậy?"
"..."
Lão Lý dại ra một lát, ta đang nói chuyện nửa kim thân của ta, cái thằng này đang nhìn cái gì?
Một giây sau, Phương Bình bị hắn đè lại, dưới ánh mắt sợ hãi của Phương Bình, lão Lý cởi đồ hắn, để lại cho hắn cái quần lót, còn mình thì mặc vào bộ đồ này.
Trong cánh đồng hoang vu, lão Lý ăn mặc bộ đồ không vừa vặn, đầu tóc trọc lóc, nhìn cực kỳ quỷ dị.
Phương Bình chỉ còn lại cái quần lót, gương mặt căm tức.
Muốn quần áo thì mở miệng ra nói không được sao!
Lão tử còn một bộ đây nè!
Thầy không nói lời nào đã víu lấy đồ của em, không biết sẽ làm người khác hiểu lầm sao?
Lão Lý không để ý đến hắn, vỗ vỗ bờ vai hắn, hơi nhíu mày nói: "Chữa thương đi, thương thế của em không nhẹ, xem có cơ hội nhân lúc này tôi luyện lại ngũ tạng, bước vào cấp năm."
Phương Bình thử nhẹ một hơi, cắn răng nói: "Lần này thầy thiếu em 2000 tỷ, món nợ này thầy phải nhớ kỹ! Dù có thầy có lên cấp 8 thì chuyện trả nợ cũng còn lâu lắm. Thầy đừng giả vờ ngớ ngẩn với em, đừng nghĩ có thể quỵt nợ được, dù sao cũng phải nhớ trả nợ cho em!
Em thử đột phá xem sao, hai ta cũng đừng đi qua chỗ đường nối, chờ viện quân đến, hai chúng ta lại tiếp tục đến thành Cự Liễu!
Lần này bị đánh thảm như cún, đào hầm đào động hết một ngày một đêm, đây chính là sỉ nhục… Quả thực không cách nào nhịn được, từ khi nào mà em phải chịu uất ức lớn như vậy chứ!"
Phương Bình bây giờ nghĩ lại, cảm thấy chuyện này xấu hổ vô cùng, vết nhơ này, tuyệt đối không thể để người khác biết.
Trần như nhộng đào đất như chuột chũi, mà ở trong lòng đất còn thảm hơn cả chuột, bị đuổi giết ròng rã một ngày.
Cả người bị đánh thành tổ ong vò vẽ, chuyện này quá xấu hổ rồi!
"Còn trở lại á?"
Lão Lý cạn lời, cái thằng này, lá gan thật mập!
Lần này, coi như hắn mạng lớn, vị cấp chín kia không ở trong thành.
Mà cái cây đại thụ thành yêu kia cũng vì hai người luôn trốn trong lòng đất, khoảng cách cũng cực xa, nên hầu như không ra tay.
Nếu liều lĩnh trêu chọc đến gốc cây kia, dù tốc độ di chuyển khá chậm, nhưng cũng chỉ tương đối thôi, nếu ra khỏi thành truy sát, võ giả cấp 7 cấp 8 bình thường đều hầu như chỉ có thể ăn đánh.
Lão Lý không phải chưa từng nhìn thấy đám yêu thực này động thủ, lúc còn trẻ đã từng gặp một lần.
Thực lực vô cùng mạnh mẽ!
Nhưng bình thường, loài yêu thực này sẽ không ra tay, cũng có thể coi như bọn chúng không tồn tại.
Nhưng hiện thực rõ ràng không phải như vậy, Phương Bình cướp lấy đồ của Yêu Thực, lượng tinh hoa năng lượng này, dù ít, nhưng đối với yêu thực mà nói, cũng vô cùng quý giá.
"Trở lại chứ!"
Phương Bình mạnh mẽ gật đầu, không để ý tới vết thương còn chảy máu trên người, hừ nói: "Chờ em một lát, em đột phá thử xem, nhóm cường giả Nam Giang đến cứu viện sẽ chính là cơ hội của chúng ta!
Hôm nay không đến, ngày mai cũng nên đến.
Nhất định phải chém giết long trời lở đất, để những tên khốn này biết đắc tội với Phương Bình sẽ có kết cục gì!"
Lão Lý nhìn hắn thật lâu, tự tin ghê ha, lão tử hiện tại cũng không tự tin được như em!

Cũng trong lúc đó.
Ở một nơi cách hai người mấy trăm dặm.
Lý Hàn Tùng thở hổn hển, nhỏ giọng nói: "Hình như đi rồi!"
"Ừm."
Tần Phượng Thanh vuốt cằm, thở dốc nói: "Kỳ quái, vậy thì đi rồi? Ta còn chuẩn bị tiếp tục dắt bọn họ mấy ngày đây."
Vương Kim Dương trầm ngâm nói: "Hình như có việc gấp... Người của chúng ta đánh tới rồi?"
Nếu như bên phía đường nối, Nam Giang cử người đến, những người này rút đi cũng có thể hiểu được.
"Nhanh như vậy sao?"
Tần Phượng Thanh nghi ngờ nói: "Chỗ đường nối chắc hôm nay chưa khôi phục lại phải không?"
"Có lẽ đây là áp lực mà Trấn thủ Ngô mang lại cho bọn họ."
Tần Phượng Thanh tiếp tục duy trì nghi ngờ, lầu bầu nói: "Ta ngược lại có cảm giác mãnh liệt rằng, bọn họ có thể đã đi truy sát Phương Bình rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận