Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1300

Trương Đào xác nhận ý nghĩ của hắn, mở miệng nói: "Năm đó, tuyệt đỉnh địa quật chỉ có thể đi bằng lối đi ở Ngự Hải Sơn, cũng chính là lối đi ở bên thành Trấn Tinh, để tiến vào Trái Đất của chúng ta, cho nên trước đây, thành Trấn Tinh bảo vệ lối vào bên kia, tuyệt đỉnh địa quật đừng hòng đi đến Trái Đất.
Nhưng mà, đường nối với địa quật xuất hiện nhiều dần, dần dần, chúng hình thành một mạng lưới vững chắc.
Đường nối địa quật cũng không tồn tại độc lập. Phương Bình, có lẽ ngươi không rõ, vậy để ta nói rõ hơn một chút, 108 lối đi, thực ra chính là một cái lưới lớn, một mạng lưới lớn thông giữa hai thế giới!
Tấm lưới này trước kia không vững chắc, nó mỏng như mạng nhện mới dệt, vì tơ nhện kết dính không nhiều, nếu đặt vật gì nặng lên, mạng nhện này sẽ rách.
Nhưng một khi tơ nhện nhiều lên, mạng nhện trở nên dẻo dai và rắn chắc hơn, thả nhiều vật nặng lên, tuy một dây tơ khó mà chịu nổi áp lực, nhưng những tơ nhện khác sẽ giúp nó chia sẻ áp lực này.
Đến lúc đó, đừng nói là một vị tuyệt đỉnh, tám người, mười người cũng có thể cùng đi qua đường nối."
Đồng tử Phương Bình co rút!
Vậy là sao?
Thật ra, hắn hiểu!
Nói cách khác, trước đây, vì ít người nối, đường nối cũng không vững chắc, tuyệt đỉnh địa quật thật ra không thể đi vào đường nối để đến thế giới loài người.
Nếu muốn đi, chỉ có thể đi con đường thông giữa thành Trấn Tinh và Ngự Hải Sơn.
Cho nên trước đây, nhân loại muốn phòng thủ tuyệt đỉnh địa quật đi vào Trái Đất, chỉ cần phòng thủ đường nối bên kia là được.
Đương nhiên, có lẽ nếu Hoa Quốc có một con đường như vậy, thì các thánh địa khác cũng có.
Mà hiện tại, số lượng đường nối địa quật xuất hiện ngày càng nhiều, nếu tuyệt đỉnh muốn xâm lấn Trái Đất, tiến vào thế giới của nhân loại, vậy... bọn họ sẽ có thể đi bằng cả 108 lối đi!
Như vậy... Hầu như khó lòng phòng thủ!
Chẳng trách, hai năm qua, các nhân vật cao cấp của nhân loại vẫn luôn nói, có lẽ sẽ phải từ bỏ một phần khu vực, có lẽ không phải vì áp lực đến từ ngoại vực, chủ yếu vẫn là áp lực từ vùng cấm, áp lực từ tuyệt đỉnh.
"Bộ trưởng, bây giờ có tổng cộng bao nhiêu đường nối rồi?"
"102."
Trương Đào dẫn mọi người ra khỏi đường nối, ông xoay người lại nói: "Bây giờ còn 6 lối đi chưa mở ra! Hoa Quốc còn một đường nối nữa, thực ra bọn ta đã có thể cảm ứng được sự thay đổi, có lẽ nó sẽ xuất hiện trong một hai năm nữa thôi.
Những nơi khác, cũng gần như vậy.
Trong tương lai hai ba năm nữa, những đường nối này có lẽ đều sẽ xuất hiện.
Một khi xuất hiện, tuy chúng ta có người tọa trấn Ngự Hải Sơn... Nhưng đến lúc đó, nơi nơi đều là đường nối dẫn đến Trái Đất. Tuyệt đỉnh không cần tiếp tục cân nhắc phải đi bên nào nữa, lúc đó mới thật sự phiền phức!
Chúng ta giao chiến với phái Yêu Thực nhiều năm thực ra chúng ta đang cố gắng kéo dài thời gian, bọn họ cũng vậy. Kéo dài đến khi toàn bộ đường nối ngoại vực xuất hiện!
Nếu chỉ có vài lỗ hổng, bọn ta còn có thể phòng thủ, nhưng hiện tại, quá nhiều lỗ hổng giữa hai thế giới, hơn trăm cái, làm sao phòng thủ?"
Trương Đào than nhẹ một tiếng, giọng điệu phức tạp nói: "Muốn tranh thủ thêm nhiều thời gian cho các ngươi hơn, để các ngươi có thể trưởng thành từ từ, trở nên mạnh mẽ hơn... Nhưng hiện tại xem ra, thời gian không đợi ra rồi.
Hai ba năm sau, khi đường nối xuất hiện đầy đủ, có lẽ chúng ta sẽ phải từ bỏ một số nơi, chủ yếu tập trung về phòng thủ một số khu vực.
Ngoại vực chỉ là quân tốt, kẻ địch chân chính vẫn là vùng cấm.
Trước đây, tuyệt đỉnh địa quật không được vào ngoại vực, cũng bởi vì có liên quan đến chuyện này, bởi vì dù đến ngoại vực, bọn họ cũng không cách nào đến Trái Đất.
Nhiều người đến, đường nối sẽ sụp. Ít người mà dám đến, sẽ bị chúng ta vây giết.
Đời các ngươi vừa may mắn, vừa bất hạnh.
May mắn chính là thế hệ các ngươi thực ra có môi trường trưởng thành tốt hơn, có nhiều lối vào địa quật, tài nguyên tu luyện cũng nhiều. Trong quá khứ, võ đại cũng sẽ không chiêu sinh nhiều người như vậy.
Không chỉ như thế, năng lượng đất trời cực nồng, tu luyện cũng đơn giản hơn nhiều.
Nhưng điều không may chính là, thời gian của các ngươi còn quá ít.
Hai, ba năm sau, tất cả đường nối xuất hiện, có lẽ đây vẫn chưa phải là thời gian quyết chiến... Nhưng năm bảy năm nữa, khi đường nối hoàn toàn vững chắc, phái Yêu Thực và phái Yêu Mệnh thực ra vẫn luôn có liên hệ với nhau...
Chờ khi hai bên nhất trí, đường nối lúc đó chắc cũng đã triệt để vững chắc rồi.
Lúc đó, có lẽ cũng đến lúc đại chiến."
Nói đến đây, Trương Đào lại thở dài nói: "Hiện nay, võ giả nhân loại chúng ta vẫn còn thiếu khá nhiều sức mạnh cao cấp, cho nên, việc cấp bách trước mắt chính là võ trang đầy đủ cho những võ giả cao cấp kia, để bọn họ có thực lực mạnh hơn, có thể đi được nhiều nơi hơn, đối đầu với đối thủ mạnh hơn, thu hoạch được nhiều tài nguyên hơn..."
Phương Bình cũng thở dài, than vãn kiểu lão Trương, than thở đến mức tim gan phèo phổi ổng đều lôi ra hết rồi!
Lão Trương thật là! Lại ra vẻ đáng thương!
"Bộ Trưởng, ta tự nguyện tài trợ Tông sư Hoa Quốc 12 thanh thần binh! Ngoài ra, bán đấu giá 18 thanh, ngài xem, như vậy đã được chưa?"
Trương Đào liếc mắt nhìn hắn, ơ cái thằng này, lúc nãy ngươi vừa mới đồng ý đưa 12 thanh thần binh làm phí đi lại và trà nước, bây giờ thành tự nguyên tài trợ rồi? Mà thôi kệ, thằng nhóc này muốn nói thế nào thì nói, miễn nó đưa thần binh cho mình là được rồi.
Về phần bán đấu giá...
Nghĩ đến đây, Trương Đào gật đầu nói: "Được, nhưng mọi người cũng khó khăn, đặt ra hạn mức tối đa đi, không nên vượt quá 10 tỷ. Thực ra, ngươi có thể nhân cơ hội này, lấy những thứ ngươi không cần ra bán đấu giá hết đi. Những người khác cũng vậy, đến lúc đó, ta giúp ngươi nói chuyện..."
He he, thằng nhóc này có nhiều tài nguyên ngon lành lắm, phải bắt nó lấy ra hết mới được.
Về chuyện đấu giá... Trương Đào còn đang cân nhắc có nên để chính phủ in thêm tiền hay không, dù sao cũng sẽ vào tay thằng nhóc này, không đến nỗi khiến kinh tế sụp đổ.
Nhưng ông không ngờ, Phương Bình cũng lập tức nói: "Không thu tiền mặt! Đấu giá của cường giả, ai lại dùng tiền, Bộ trưởng, ngài nói có phải không?"
Trương Đào muốn gì, hắn còn không biết chắc?
Tới lúc đó, tiền chỉ là giấy vụn, ta cần tiền làm gì, nói không chừng tiền mất giá, chẳng dùng được xu nào.
Trương Đào bật cười, trước khi đi, ông nói: "Ta còn có việc, khi nào có thời gian, chúng ta lại..."
Phương Bình lập tức nói: "Bộ trưởng, lần này nếu ta đột phá, ta sẽ làm tiệc Tông sư! Ngài có muốn đến tham gia không? Ta cảm thấy, hôm đó tổ chức luôn buổi đấu giá cũng được, mọi người cùng nhau ăn mừng. Đây là ngày trọng đại, hôm đó, chắc chắn tâm tình ta sẽ rất tốt, biết đâu sẽ giảm giá cho mọi người, ngài nói xem có phải không?"
Nói đến đây, Phương Bình cũng có chút hưng phấn.
Ta muốn làm tiệc Tông sư!
Ta còn phải mời tuyệt đỉnh đến tham gia, ha ha... Tông sư toàn cầu liệu có ai được như mình!
Nghĩ thôi cũng đủ đắc ý!
Người khác làm tiệc Tông sư, đừng nói tuyệt đỉnh, mời được một vị cấp chín đến đã là tốt lắm rồi!
Phải nghĩ lại xem mình nên mời bao nhiêu cường giả đến?
Ma Võ không tính, cường giả cấp chín như Nam Vân Nguyệt, Ngô Xuyên, Trương Vệ Vũ, Lý Đức Dũng... đều phải mời!
Hừm, phải suy nghĩ xem có nên mời vài người bên thành Trấn Tinh đến hay không.
Sau đó còn phải mời người của các bộ các ngành, Tổng đốc các nơi, các Tông sư tham gia trận chiến ở Thiên Nam địa quật...
"Không biết Tư lệnh Lý có thời gian hay không..."
Phương Bình tự lẩm bẩm một câu, nếu có thời gian, mình phát thiệp mời, ông ấy có đến không?
Trương Đào hơi khựng lại, thằng nhóc này... Thích khoe khoang đến vậy luôn... Thật cạn lời.
Nhưng thanh niên mà, thích sĩ diện, muốn phô trương, ham mê khoe khoang hư vinh, cũng không phải là khuyết điểm, chỉ hơi khiến người khác dở khóc dở cười.
Trương Đào vừa định mở miệng, Phương Bình lại nói: "Ta làm tiệc Tông sư, nhất định sẽ không keo kiệt! Mọi người có con cháu gì cứ dẫn theo nha, đá năng lượng, quả năng lượng, thuốc bổ, thịt yêu thú các loại... đến lúc đó cho ăn xài thoải mái!
Người người đều vui mà phải không Bộ trưởng, sao ta có thể quan tâm chút tiền này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận