Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1634

Phương Bình nói xong, một người trong đó vội vàng nói: "Thiếu thống lĩnh, muốn đổi bao nhiêu?"
Có thể đổi đá sinh mệnh lấy dịch năng lượng, thanh toán phí thủ tục là được, cường giả cao cấp hóa lỏng đá năng lượng không phải là chuyện khó khăn gì.
"Toàn bộ!"
"..."
Hai người kinh ngạc đến ngây người!
Toàn bộ? Một võ giả cấp sáu muốn lấy toàn bộ đá sinh mệnh tu luyện?
Đùa gì thế! Đây chính tích trữ hơn trăm năm của đại thống lĩnh!
Phương Bình quát lên: "Nhanh lên! Phụ thân đã đồng ý, ta lập sắp vào vùng cấm, đến vương đình, chút thực lực này không đủ, chờ bản tướng đứng vững ở vương đình, chút đá sinh mệnh này có là gì?"
"Thiếu thống lĩnh... Có cần hỏi lại đại thống lĩnh..."
"Phụ thân đang chữa thương, hồ đồ!"
Phương Bình tức giận, ánh mắt nguy hiểm nói: "Làm sao? Các ngươi muốn trái lệnh?"
Hai người kinh sợ, cũng không dám nói nữa.
Phương Bình chắp hai tay sau lưng, trực tiếp rời đi.
Chờ hắn rời đi, hai người mới liếc mắt nhìn nhau, vô cùng bất đắc dĩ. Nhiều đá sinh mệnh như vậy, thiếu thống lĩnh muốn hoá lỏng toàn bộ để tu luyện, đây chẳng phải là lãng phí sao!
Ở địa quật, đá năng lượng đều được đánh bóng thành khối lập phương hình vuông. Mỗi một khối thường tương đương với một cân (500 gram).
Hơn chục ngàn viên đá sinh mệnh cấp chín!
Nếu như chỉ tính về mặt năng lượng, đủ để một người phi võ giả tu luyện đến cấp chín, thậm chí vẫn còn dư. Nhưng hiện tại, một võ giả cấp sáu muốn dùng hết trong một lần!
Càng nghĩ, hai người càng thầm mắng, phá gia chi tử! Dù có muốn đột phá, cùng lắm là một ngàn khối đá sinh mệnh, 100 khối cũng dư sức! Kết quả, ngươi lại muốn dùng hết, cũng không sợ đại thống lĩnh xuất quan sẽ...
Nhưng nghĩ lại thì, thiếu thống lĩnh là con trai của đại thống lĩnh, đại thống lĩnh vô cùng nuông chiều sủng ái đứa con trai này. Dù có biết, cùng lắm chỉ quát lớn vài câu.
Hai người hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng không dám thất lễ.
Đại thống lĩnh mà biết thì cũng chỉ quát mắng vài câu mà thôi. Nhưng nếu hiện tại không nghe lệnh, để thiếu thống lĩnh nổi giận, vậy thì không phải chỉ là quát mắng vài câu nữa.
Rất nhanh, hai người triệu tập nhân thủ, bắt đầu vận chuyện đám đá năng lượng kia.
Về phần quả năng lượng trong kho bị thiếu thống lĩnh cầm đi, mọi người làm như không thấy, chuyện này bọn họ cũng không quản được.
...
Cùng lúc đó, Phương Bình vui muốn sái quai hàm!
Quả năng lượng, lập tức tăng cho hắn 16 triệu điểm điểm tài phú!
Đá năng lượng đổi thành dịch năng lượng, dù thất thoát không ít, nhưng cũng không cần nhiều, bởi nó có giá trị tương đương với chục ngàn cân đá năng lượng, giá trị cũng khoảng 3000 tỷ!
"Ha ha ha... Kiếm tiền quá đơn giản!"
Phương Bình thầm mừng như điên, trên mặt không chút biến sắc, càng thêm xem thường lão Trương, quỷ nghèo! Nhìn xem ta kiếm tiền như thế nào?
...
Cùng lúc đó, trên Trái Đất, Kinh Đô.
Trương Đào nhận được điện thoại, hơi nhíu mày, dù đã là hơn nửa đêm, Bộ Giáo Dục vẫn sáng đèn, không có tan tầm.
"Không chịu thiệt chứ?"
"Không có, tiêu diệt một vị võ giả cấp bảy, Lý Trường Sinh dẫn người lui về đến rồi."
Đầu dây bên kia có người báo cáo tin tức, sau đó chần chờ một chốc mới nói: "Bộ trưởng, giao Ma Đô địa quật cho Ma Võ có ổn không? Nhóm người Ma Võ đều cực kỳ hiếu chiến. Trận chiến hôm nay tuy tiêu diệt một vị võ giả cấp bảy, nhưng nhóm người Lý Trường Sinh kém chút bị bắt.
Một khi xảy ra chuyện..."
Người báo tin hơi bất đắc dĩ.
Thực lực của nhân loại không bằng địa quật, quá hiếu chiến không phải chuyện tốt.
Chiến đấu như trận đêm nay không nên phát sinh. Bởi đó là một trận chiến vô nghĩa!
Dù đã tiêu diệt được một vị võ giả cấp bảy của đối phương, nhưng tình hình khi đó cũng cực kỳ nguy hiểm. Chỉ cần cường giả địa quật đến cứu viện nhanh một chút, Lý Trường Sinh có thể sẽ bỏ mạng tại chỗ.
Cũng may là đột kích khiến đối phương trở tay không kịp, nếu không, chỉ cần phía Ngô Khuê Sơn có cấp chín chạy đến hắn không thể đến giúp, thì càng nguy hiểm.
Trương Đào trầm ngâm nói: "Ta sẽ nói chuyện với bọn họ, Lý Trường Sinh cũng nên ăn chút vị đắng rồi."
"..."
Cúp điện thoại, Trương Đào lại cau mày nói: "Làm cái gì đó! Đừng hơi một tí là dùng lực lượng tinh thần dò xét, không biết tôn trọng riêng tư cá nhân sao?"
"..."
Lý Chấn ngây người một lát, không nhịn được thấp giọng mắng: "Ngươi tự nói ngươi đi! Ta có việc tìm ngươi, phía Ma Đô xảy ra chuyện gì vậy? Nếu Ma Võ thường xuyên đánh những trận không có mục đích và vô nghĩa như thế này, ta phải cân nhắc lại liệu có nên đồng ý cho Ma Võ tọa trấn Ma Đô địa quật hay không!
Mấy tên khốn kiếp này không thể biết điều một chút sao?
Trương Đào, ngươi nên sửa đổi cách làm việc và hành sự của võ đại đi!
Hoa Quốc bây giờ không đủ thực lực khai chiến, thế cuộc vốn đã không tốt, nếu còn chủ động khai chiến, đây chẳng phải là tăng thêm gánh nặng cho chúng ta sao?"
Lý Chấn rất bất đắc dĩ! Lý Trường Sinh trước đây khá là điềm tĩnh, xảy ra chuyện gì? Trận chiến hôm nay đúng là một trận vô nghĩa thật sự. Có người nói, vì muốn cướp đoạt hạt hoa hướng dương!
Lúc nhận được tin tức, Lý Chấn kém chút phiền muộn chết được.
Một bầy cường đạo sao?
Quan trọng là, thực lực không mạnh bằng người khác, làm cường đạo không sợ bị đánh chết hả?
Trương Đào khẽ cười nói: "Đánh một trận cũng tốt, cũng không phải chuyện gì lớn! Nhưng nên đổi phòng khu một chút! Nếu Ma Võ tọa trấn Ma Đô địa quật, nên có một vị tuyệt đỉnh đến tọa trấn tại Ma Đô địa quật!
Lần này, chờ Chiến Vương khôi phục thực lực, để Chiến Vương đến tọa trấn vực Nam Thất đi, vực Nam Cửu thì… giao cho Nam Vân Nguyệt tọa trấn."
Lý Chấn khó hiểu: "Cần phải như vậy sao? Vực Nam Lục có Vi lão tổ tọa trấn, hiện tại vực Nam Thất..."
"Phía Ma Đô có vài chuyện hơi phiền, nếu để Ma Võ tọa trấn, chiến đấu loại này sẽ thường xuyên phát sinh, nhưng chúng ta không thể không dùng Ma Võ, quá lãng phí.
Cho nên cần phải để Chiến Vương tọa trấn, tránh việc có Chân Vương ra tay tiêu diệt đám người Lý Trường Sinh."
Lời của Trương Đào khiến Lý Chấn rất bất đắc dĩ. Nhưng mà nói nghe có lý không cãi được!
Suy nghĩ một chút, Lý Chấn lại nói: "May mà Phương Bình đang bế quan, nếu hắn biết Ma Võ đi đánh cướp, e cũng không nhịn được ra tay, vậy thì càng bết bát rồi!
Ngươi nói có lý lắm, vực Nam Thất vẫn nên có cường giả tọa trấn mới được."
Trương Đào cũng không nói cái gì, ngươi thì biết cái gì. Nếu không phải Phương Bình sai khiến, Lý Trường Sinh sẽ rảnh rỗi đến mức đi phát động trận chiến vô nghĩa này sao?
Còn chuyện Phương Bình đang bế quan, đúng là đang bế quan, bế quan ở địa quật ấy.
Lý Chấn cũng không tiếp tục đề tài này: "Chỉ trong hai ngày, hôm qua và hôm nay, số người báo danh tòng quân vượt qua 500 ngàn người! Trương Đào, việc này nên xử lý như thế nào?
Còn nữa, các quốc gia khác đang tạo áp lực với chúng ta. Một số quốc gia nhỏ đã xuất hiện bạo động, náo loạn. Bọn họ không đủ tài nguyên cung cấp cho mọi người tu luyện, trước đó ngươi đã đi cướp mỏ quặng, lần này lại bình định Tử Cấm địa quật...
Ý của bọn họ là, nếu Hoa Quốc chúng ta đã chủ động công khai tin tức, thì phải nhận lãnh trách nhiệm. Tài nguyên chia đều, cùng hưởng…"
"Cùng hưởng cái quần què!"
Trương Đào chửi mát, tức giận nói: "Ai nói với ngươi? Ai nói lời này, ngươi không biết chém hắn một kiếm à? Tài nguyên của chúng ta từ đâu mà có, còn không phải là đi đánh đi cướp về sao? Hai năm qua, Hoa Quốc có bao nhiêu võ giả cao cấp tử trận?
Nói cho bọn họ biết, đừng nói nhảm! Còn nói nhảm, ông đây sẽ dẫn tinh anh Hoa Quốc nương nhờ địa quật, ta muốn nhìn xem, cuối cùng ai chết!
Một đám người không ra tay, không xuất lực, bọn họ sống thay ta à? Mẹ nó chứ, chẳng lẽ tất cả đều là trách nhiệm của ta? Đám phế vật này, nếu không xuất lực, vậy thì cứ để địa quật công phá Trái Đất luôn cho rồi.
Những thứ khác không nói, chúng ta liên thủ với Trấn Thiên Vương, bảo vệ tính mạng của một số người không khó! Chúng ta có tư bản để làm như vậy, bọn họ có sao?
Suốt ngày kêu gào với ta, chớ chọc ta điên lên, mấy năm qua, ta đã rất kiên nhẫn rồi!
Báo cho năm thánh địa khác, sắp tới tranh thủ khai chiến cho ta!
Nếu thực lực không đủ, Hoa Quốc có thể phái một số người đến viện trợ, nhưng bọn họ phải là quân chủ lực, tài nguyên lấy được chia ba bảy, Hoa Quốc lấy ba phần mười, không nhiều! Còn nữa..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận