Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2062: Võ Giả Nhân Gian (2)

“Hắn hẳn là biết Thương Miêu!” Trương Đào cấp tốc nói: “Có lẽ còn biết lục lạc chính là đồ vật của Thương Miêu! Thương Miêu, có thể chia sẻ cụ thể hơn về phương hướng được không?”
“Ngay ở bên kia!”
“Bên nào?”
“Bên kia!” Móng vuốt của Thương Miêu chỉ về phía tây nam.
Phương Bình thấy thế lập tức nói: “Ở phía tây nam!”
“Bao xa?"
Thương Miêu rất có hứng thú với điện thoại, nó giật lấy điện thoại di động trong tay Phương Bình, vui vẻ nói: "Rất xa á, ngươi muốn đi tìm sao? Nhớ mang lục lạc về cho ta nha…"
Phương Bình ho nhẹ một tiếng, nói: "Bộ trưởng, nếu ngài không quá bận thì có thể qua bên đó canh chừng, để ta tìm lục lạc cho!"
Đừng nhanh như vậy! Nếu tìm được, Thương Miêu bỏ đi, ta khác nào tốn công vô ích!
Trụ sở tà giáo vẫn ở đây, chỉ có Đại Giáo Hoàng đã chạy!
Phương Bình tiếp tục nói: "Đối phương đã chạy, có lẽ cũng không kịp báo cho một số người! Ta nghĩ hắn sẽ có lẽ sẽ xuống địa quật, hoặc sẽ không dám xuất hiện, Bộ trưởng, ngài trước hết qua bên kia theo dõi xem sao… Đại khái là hướng của… Thánh Địa Cổ Phật!
Nếu như đó thật sự là trụ sở chính của tà giáo thì lần này chúng ta có thể khai đao lập uy cho Thiên Bộ rồi!"
Nghe lời này, Trương Đào đại khái đã hiểu ra điều gì, nhanh chóng nói: "Đã hiểu! Ta qua bên kia theo dõi đã, ngươi ở đây chiêu đãi Thương Miêu cho tốt đấy."
Phương Bình vừa nói vậy, ông đã hiểu. Đừng tìm lục lạc về ngay lúc này!
Lão Trương nhanh chóng cúp điện thoại, Thương Miêu vẫn còn nói chuyện, nhưng không còn nghe được giọng nói bên kia nữa, nhất thời nó vô cùng tò mò, lòng hiếu kỳ tăng cao.
Đây là cái gì? Có vẻ thú vị!
Phương Bình không quan tâm đến điện thoại di động của mình trong tay Thương Miêu, nhanh chóng nói với Trần Vân Hi: "Đi chuẩn bị chút đồ ăn đi, hôm nay chúng ta phải chiêu đãi Miêu huynh cho tốt! Chúng ta đến trường quân đội Đệ Nhất, ngươi thông báo mọi người đến tập hợp nhé! Thiên Bộ hôm nay chính thức thành lập!"
Nhân lúc có Thương Miêu và hai con yêu thú cấp chín đến, số người Phương Bình muốn chiêu nạp gần như đã đủ. Nên chính thức thành lập để mình có thể nhận chức Phó bộ trưởng!
...
Hơn mười phút sau, tại trường quân đội Đệ Nhất.
Trường quân đội Đệ Nhất trước đây có mấy ngàn học sinh, bây giờ hoàn toàn vắng vẻ, mọi người đều đã chuyển ra khỏi nơi này.
Trước cổng trường, ánh mắt của Diêu Thành Quân hơi tối tăm.
Trường quân đội Đệ Nhất đã trở thành quá khứ. Nam Vân Bình trọng thương, đến nay chưa lành, bị Nam Vân Nguyệt mang đi.
Nam Vân Bình không thể đảm nhiệm chức hiệu trưởng nữa, tuy trong trường vẫn còn cường giả, nhưng trường quân đội Đệ Nhất vẫn luôn chủ động xông pha mặt trận ở Ma Đô địa quật, đa số học viên gia nhập trường trước đây đều là vì bảo vệ Ma Đô địa quật.
Bây giờ, Ma Đô địa quật do Ma Võ trấn thủ.
Trường quân đội Đệ Nhất gia nhập Quân bộ Ma Đô, thật ra cũng tương đương với việc gia nhập Ma Võ. Cho nên, chuyện sáp nhập vào Ma Võ là chuyện đương nhiên.
Nhưng Diêu Thành Quân vẫn có chút cảm giác khó nói thành lời, trường quân đội Đệ Nhất thật sự hoàn toàn không còn nữa. Nơi này bây giờ trở thành trụ sở Thiên Bộ!
Khi thấy Phương Bình cùng ba con yêu thú ngự không đến, Diêu Thành Quân thu lại tâm tình, đè xuống xao động trong lòng, gật đầu với Phương Bình, nói: “Người đến gần như đông đủ rồi.”
“Để mọi người đến sân vận động tập hợp!” Nói xong, Phương Bình hạ xuống đất.
Diêu Thành Quân liếc mắt nhìn Thương Miêu, cũng không nói gì, cấp tốc rời đi.
Hắn vừa đi, Thương Miêu bỗng nhiên lè lưỡi trêu tức bóng lưng của hắn, khiến Phương Bình trợn mắt ngoác mồm vì kinh ngạc!
Ngươi rốt cuộc là chó hay là mèo vậy?
Quan trọng là, con mèo này bình thường rất lạnh nhạt, đây là lần đầu tiên Phương Bình nhìn thấy nó làm trò này. Nó nhớ ra Diêu Thành Quân là ai rồi sao?
“Miêu huynh, ngươi nhớ ra hắn rồi ư?”
Thương Miêu hừ hừ nói: "Có chút ấn tượng! Tên Mặt Than! Rất đáng ghét! Ngày xửa ngày xưa, xưa ơi là xưa, nói chung là rất lâu rất lâu về trước, khi bản miêu ngủ ngon lành thì hắn đánh ta, hừ! Còn nói ta là con mèo lười, hết ăn lại nằm, không bằng chó lớn!
Lần trước không nhớ ra, hồi nãy thấy hắn đen mặt, ta mới nhớ ra đó!"
Thương Miêu bắt đầu thù dai, lòng dạ hẹp hòi, thầm nói: "Mặt Than xấu xa! Hắn đánh mông ta! Còn nói sẽ nhốt ta trong phòng tối, không cho ta ăn, thật sự là tức chết mèo!
Hắn tên là gì ấy nhỉ? Quên rồi, nói chung là tên Mặt Than á!
Mặt mũi lúc nào cũng đen xì xì như cục than ấy, lúc trước ta còn định gọi chó lớn đánh hắn… Chỉ là lúc đó chó lớn còn nhỏ, hình như đánh không lại hắn…"
Nghe vậy, ánh mắt Phương Bình chuyển động liên hồi, lúc đó Thiên Cẩu còn nhỏ?
Rất lâu rất lâu về trước! Là bao lâu?
Phương Bình suy nghĩ một chút hỏi: “Hắn khi đó là Hoàng Giả sao?”
“Hoàng Giả? Hình như không phải nhỉ?” Thương Miêu không quá chắc chắn nói: “Không nhớ cho lắm, ta chỉ là một con mèo, ta lại không quan tâm thực lực mạnh không mạnh, nhưng sau này lại không tìm thấy hắn nữa, chắc chỉ gặp qua một hai lần thì phải?"
Thương Miêu có ấn tượng là vì vừa rồi Diêu Thành Quân bần thần đen mặt suy nghĩ về trường quân đội Đệ Nhất! Biểu cảm kia khiến nó nhớ ra một số chuyện vụn vặt!
Có một người Mặt Than không biểu cảm đánh mông nó, nói nó là mèo lười, là một con mèo trong cặp đôi Thương Miêu Thiên Cẩu, thành tựu tương lai của Thương Miêu sẽ không bằng Thiên Cẩu nếu nó cứ lười như vậy.
Đương nhiên, nó cũng chẳng quan tâm lời này cho lắm.
Nhưng tên Mặt Than xấu xa đó còn muốn nhốt nó trong phòng tối!
Nghĩ đến phòng tối nhỏ, Thương Miêu bỗng nở nụ cười nói: "À, phải rồi, ta nhớ ra rồi! Tên Mặt Than có một căn phòng nhỏ chuyên để nhốt người, hắn muốn nhốt ta trong đó… sau này, không tên Mặt Than mất tích, có một hôm, ta nhặt được phòng tối nhỏ, ta đã bảo Tiểu Kiếm cải tạo phòng nhỏ thành cái nồi lớn để nấu cá ăn, cho hắn tức chết luôn!"
Thương Miêu cười cười, thịt mỡ rung động!
Cho tên Mặt Than đó tức chết luôn! Ai bảo nhốt ta!
Ta biến phòng tối nhỏ của ngươi thành cái nồi lớn, ngươi có tức hay không?
Phương Bình nuốt một ngụm nước bọt, nếu ta đoán không sai… chắc nó đang nói tới Vạn Nguyên Điện phải không?
"Như vậy, Mặt Than xuất hiện trước Tiểu Kiếm?"
"Đúng rồi đó, thời của Mặt Than là thời rất lâu rất lâu về trước rồi!"
Thương Miêu lẩm bẩm: “Tiểu Kiếm còn nói phòng tối của Mặt Than rất đẹp nữa chứ, ta thấy xấu quắc hà! Công Quyên Tử hình như từng tìm được một bộ công pháp trong phòng tối nhỏ, chuyên tâm nghiên cứu nhiều ngày."
Thương Miêu có ký ức khá là rõ ràng với những chuyện lặt vặt này, vui sướng hài lòng nói: "Nhưng mà Công Quyên Tử nói công pháp của Mặt Than quá nguy hiểm, nên hắn cải tạo lại, sau đó bắt đầu nuôi yêu thú…"
Thương Miêu vui vẻ ra mặt: “Công pháp của Mặt Than hình như không dùng để nuôi yêu thú, nhưng mà sau khi cải tạo, Công Quyên Tử bắt đầu nuôi yêu thú, ha ha, ta không nói cho Công Quyên Tử biết là vì muốn chọc tức Mặt Than, để xem hắn còn dám bắt nạt mèo hay không!"
Lời này, tin tức quá nhiều.
Phương Bình cảm thấy mình nên sắp xếp lại thông tin!
Thời đại kiếp trước của Diêu Thành Quân sớm hơn Công Quyên Tử, sớm hơn Ma Đế, Ma Đế và Công Quyên Tử thật ra là cùng một thời đại, hai người này đại khái đều đến từ cuối thời kỳ Phong Thần.
Sau đó, Diêu Thành Quân biến mất, để lại Vạn Nguyên Điện và bị Thương Miêu nhặt được!
Sau đó Thương Miêu không dùng nên đưa cho Mạc Vấn Kiếm.
Mạc Vấn Kiếm nhận lấy Vạn Nguyên điện, Công Quyên Tử tìm được công pháp ở bên trong, bắt đầu nuôi yêu thú, từ đó mới có tông môn chuyên thuật ngự thú ở núi Quát Thương.
Theo lời của Thương Miêu, Công Quyên Tử khi đó cũng không yếu. Rất có thể đã là cấp tuyệt đỉnh, nhưng đối phương vẫn cảm thấy công pháp này không tệ, lựa chọn tu luyện, hơn nữa còn cải tạo, sáng lập ra công pháp mới.
Vạn Nguyên Điện!
Phương Bình lúc này bỗng nhiên hiểu vì sao Vạn Nguyên Điện lại xuất hiện cung điện do Mạc Vấn Kiếm để lại!
Bởi vì thứ này vẫn luôn trong tay hắn, mà còn là do Thương Miêu đưa cho.
Phương Bình hít sâu một hơi, vừa đi vào bên trong sân vân động, vừa nói: “Phòng tối nhỏ có tác dụng gì khác không?”
“Nhốt người tu luyện!” Thương Miêu không vui nói: “Tu luyện rất mệt, còn phải bị nhốt lại tu luyện, cũng không cho ngủ, ngươi thấy Mặt Than làm vậy có xấu hay không?”
“Xấu!” Phương Bình gật đầu, tiếp tục nói: “Có phải Mặt Than còn những thần khí khác hay không, ví như Diệt Thần Thương?”
“Không nhớ rõ.”
“Vậy vì sao hắn lại biến mất, ngươi có nhớ không?”
“Không biết.”
Thương Miêu khinh bỉ nhìn hắn, đã bảo ta ngủ, làm sao ta biết được.
Phương Bình muốn ra tay đánh mèo!
Con mèo lười này, cứ đến thời khắc quan trọng thì lăn ra ngủ, ngủ riết thành heo rồi!
Hỏi gì cũng không biết!
Rõ ràng là sống nhiều năm như vậy, thế mà ký ức gom lại còn chẳng được mấy chục năm, phí biết bao nhiêu năm tháng.
Cuộc sống của mèo chẳng lẽ không còn gì khác ngoài ăn với ngủ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận