Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1332

Bữa tiệc Tông sư lần này xem như thành công viên mãn!
Bản thân Phương Bình quyên góp 12 thanh thần binh, bán đi 18 thanh, không tính là gì.
Dù số thần binh này chỉ đổi lấy phiếu nợ, nhưng Phương Bình không quan tâm.
Cho hắn nhiều hơn, hắn cũng không dùng được.
Hiện tại, bán đi đổi lấy tài nguyên, đổi lấy ân tình, đổi lấy nợ nần, đổi lấy người người khen Phương Bình, đổi lấy chiến pháp chuyên môn... Đáng giá!
Quan trọng là, hắn đã thanh lý được đồ vật, rất nhiều phiền toái không đáng có cũng đã được giải quyết.
Bằng không, với chiến tích sát thần trong Vương Chiến Chi Địa của Phương Bình, một khi truyền ra ngoài, không chừng sẽ bị người ta chỉ trích.
Hiện tại thế nào? Mọi người đều nhận được lợi ích nên không ai nói gì nữa.
Mà trên tay hắn còn có 30 thanh thần binh cấp bảy, hai thanh thần binh cấp tám đây này.
Phương Bình cũng không định giữ lại những vật này.
Thần binh cấp bảy, có thể phát cho trường học, cường giả cấp sáu đều có thể được nhận một thanh, tiếp tục ghi giấy nợ, một đám Tông sư quân dự bị, không tới Tông sư đã sớm phá sản.
Về phần thần binh cấp tám... Tính sau.
Những thứ đã được hệ thống tính điểm tài phú, Phương Bình cũng không quá quan tâm.
"Ta quả thật là một người tốt!"
Lúc này, Phương Bình thật bị chính mình cảm động.
Mà những người mua thần binh đó, cũng không ngoại lệ, đều đang tán dương Phương Bình.
"Quả là người có phong thái lãnh tụ!"
"Phúc của Hoa Quốc!"
"May mắn của nhân loại..."
Sau khi nghe được những lời này, chính Phương Bình cũng hơi xúc động, nếu trời không sinh ra Phương Bình ta, nhân loại biết đi con đường nào?
Quả nhiên, ta đến thời đại này là để làm chúa cứu thế.
Về phần sau này, hắn tìm người thu nợ, những người này có hối hận về chuyện hôm nay hay không thì cũng chẳng liên quan tới Phương Bình.

Tiệc Tông sư thành công viên mãn, chủ và khách đều vui vẻ.
Các vị Tông sư lần lượt dẫn người rời đi, làm tiểu bối, Phương Bình cũng vô cùng lễ phép, tiễn đến tận cổng trường học, bịn rịn lưu luyến tạm biệt các Tông sư.
Phương Bình cũng liên tục cam đoan với những Tông sư chưa mua được thần binh, lần sau có thần binh, nhất định sẽ tự mình mang đến tận tay cho bọn họ.
Tất cả các Tông sư có mặt đều hết sức hài lòng. Khi dạy dỗ con cháu cũng lấy Phương Bình ra làm gương.
Nhìn xem, thế nào là lãnh tụ thanh niên?
Cứ noi gương Phương Bình là được!
...
Phương Bình còn đang tiễn người ở ngoài cổng, trong đại sảnh đãi khách của Ma Võ, Trương Đào, Nam Vân Nguyệt, Lý Đức Dũng, Điền Mục, Ngô Xuyên, và nhóm Tông sư Ma Võ ngồi xuống riêng một góc, bắt đầu trò chuyện phiếm.
Lúc này, đề tài thảo luận của mọi người là Phương Bình.
Dù mọi người cách cổng trường rất xa, nhưng dường như tất cả những gì xảy ra ở ngoài cổng đều như ở ngay trước mắt bọn họ.
Trương Đào nghe xong, khẽ cười nói: "Cũng không biết là họa hay phúc của Ma Võ nữa."
"Họa là của người khác, dù sao, người được lợi chính là Ma Võ."
Ngô Khuê Sơn bật cười, trước mặt Phương Bình, ông hận không thể một chưởng đập chết hắn, nhưng trước mặt người khác, vẫn hết sức khen ngợi.
Từ khi Phương Bình tiến vào Ma Võ, năm đầu tiên không nói, năm thứ hai, sau khi tiếp quản hội võ đạo Ma Võ, Phương Bình đã khiến Ma Võ thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Bản thân Ngô Khuê Sơn có thể tiến vào cấp chín, lão Lý có chiến lực cấp chín, Lữ Phượng Nhu đột phá... Những việc này đều có liên quan rất lớn đến Phương Bình. Không có Phương Bình, Ma Võ cũng sẽ không được như ngày hôm nay.
Nghe thấy Ngô Khuê Sơn nói như vậy, mọi người đều bật cười.
Sau khi cười xong, vẻ mặt Trương Đào trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: "Khuê Sơn, các ngươi thật muốn đánh trận này sao?"
Ngô Khuê Sơn trầm mặc.
Lão Lý bên cạnh mở miệng nói: "Muốn đánh! Chúng ta cũng không sợ nói ra ý nghĩ này, chúng ta không cho phép thành chủ thành Thiên Môn rời đi!"
Ánh mắt lão Lý lạnh lùng, nghiêm nghị: "Những năm gần đây, hắn đã giết rất nhiều người Ma Võ! Không dám nói chuyện thù oán giữa hắn với trường học, ở đây, lão Ngô, ta, Phượng Nhu, có ai không có thù với hắn?
Thầy ta chết trong tay người thành Thiên Môn, ông ấy đối với ta như con, thù này không báo, thề không làm người. Ta, lão Hoàng, Ngô Xuyên, đều là học trò của ông ấy. Một ngày là thầy cả đời là cha, thù của thầy sao có thể không báo.
Dù chính phủ không đồng ý cả trường Ma Võ xuất chiến, ta cũng sẽ ra tay, nhất định phải nhân dịp này mà giết hắn. Một khi hắn rời khỏi ngoại vực, chẳng lẽ chúng ta còn có thể đi vùng cấm báo thù sao?"
Lữ Phượng Nhu thản nhiên nói: "Ta đã đợi ngày này 11 năm rồi."
Mấy người nói xong, Ngô Khuê Sơn nói khẽ: "Ta cũng chờ quá lâu rồi, Bộ trưởng, ta biết việc này rất phiền phức, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến đại cục, nhưng hãy để cho ta ích kỷ một lần… 11 năm trước, ta phạm sai lầm lớn, con gái ta chết rồi, không chỉ con gái ta..."
Ánh mắt Ngô Khuê Sơn có hơi vẻ ảm đạm, nói khẽ: "Còn có những anh em chiến hữu, bọn họ... bởi vì sự kiêu ngạo của ta, bởi vì sự chủ quan của ta, đều đã chết! Đồng môn của ta, học trò của ta... tất cả đều đã chết."
11 năm trước, không chỉ có con gái của ông mất mạng.
Phương Bình vẫn không chú ý, hình như Ngô Khuê Sơn không hề có học trò nào.
Năm đó, Ngô Khuê Sơn đã là võ giả cấp bảy, làm đạo sư ở trường nhiều năm, sao lại không nhận học trò cho được.
Nhưng năm đó, toàn bộ học trò của ông đều chôn thây ở địa quật.
Toàn bộ!
Năm đó, ông ta phát hiện một mỏ năng lượng cỡ nhỏ, chỉ có một con yêu thú cấp bảy trấn giữ, Ngô Khuê Sơn tự cao thực lực mạnh mẽ, có thể tiêu diệt yêu thú cấp bảy đó. Ông ta dẫn theo học sinh của mình, con gái, một đám huynh đệ, chuẩn bị cướp đoạt mỏ khoáng, để thực lực bọn họ tăng thêm một bước.
Lúc đó, Lữ Phượng Nhu đang bế quan, nếu không, ông ta còn định dẫn cả Lữ Phượng Nhu cùng đi.
Ngô Khuê Sơn hăm hở hăng hái, năm đó, ông vừa ngoài 50 mà trở thành Tông sư mấy năm, hiệu trưởng cũ nhiều lần ngỏ lời muốn ông ta tiếp nhận chức hiệu trưởng.
Cuộc đời viên mãn biết bao!
Nhưng đả kích lần đó, suýt nữa đã khiến ông ta sụp đổ.
Lữ Phượng Nhu đau khổ, ông ta còn đau khổ hơn Lữ Phượng Nhu!
Các anh em chiến hữu, bạn cũ, học trò, con gái... gần như toàn quân bị diệt, dù có Lý Trường Sinh còn sống, nhưng lực lượng tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng, thiên kiêu một đời phải ở ẩn mười năm.
Những năm gần đây, ông ta rất ít ở lại trường học, cũng chỉ một năm gần đây mới xuất hiện nhiều trong trường học, trước kia, ông gần như luôn ở bên ngoài hoặc xuống địa quật. Ông không muốn đối mặt với tất cả những thứ này, không muốn nhìn thấy một vài nơi để rồi nhớ đến bi kịch lần đó.
Lúc này, Ngô Khuê Sơn, cường giả cấp chín, tâm trạng hết sức không ổn định.
Nếu thật dựa theo sắp xếp của chính phủ, dựa theo dự định của chính phủ, thành chủ thành Thiên Môn rút lui, vậy thì để ông ta rời đi.
Một vị cấp chín chủ chiến của địa quật muốn rời đi là chuyện tốt.
Trong số các thành chủ phái Yêu thực, thành chủ thành Thiên Môn là người theo chủ trương chiến đấu.
Ở các địa quật khác, các cuộc chiến cao cấp không quá nhiều, mà ở Ma Đô địa quật, thường xuyên nổ ra trận chiến cao cấp.
Hiệu trưởng cũ của Ma Võ, cường giả cấp tám, kim thân bị đánh đến mức sụp đổ, có thể thấy được số lần tham chiến quá nhiều, tiêu hao quá lớn.
Một người kiên định chủ chiến như vậy, bây giờ phải đi, đúng là chuyện tốt.
Sau đó, Ma Đô địa quật có thể yên tĩnh vài năm.
Dù có cường giả cấp chín mới tới nhận chức thành chủ, ít nhiều còn phải bố trí và thu xếp cho đám người thành Thiên Môn, trong thời gian ngắn sẽ không khai chiến nữa.
Nhưng rất nhiều lúc, dù đại cục quan trọng, nhưng võ giả cũng là người, mà người thì có thất tình lục dục.
Kẻ thù không độ trời chung muốn đi, ai trong những Tông sư Ma Võ này có thể cam tâm?
Ai trong những bô lão của Ma Võ có thể cam tâm?
Có lẽ hiện tại, học sinh mấy khóa này không có thù hận gì quá lớn với thành Thiên Môn, nhưng bọn họ có huyết hải thâm cừu.
Khi mọi người ở đây đang hết sức trầm mặc, Phương Bình đã tiễn xong người bước vào.
Vừa vào cửa, Phương Bình liền cười nói: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận