Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2479: Ta Muốn Làm Lớn! (2)

Lạc Vũ trầm giọng nói: “Phương Bình, phải bao lâu Minh Vương mới có thể khỏi hẳn?"
“Lâu thì ba tháng, mau thì khoảng một tháng"
Phương Bình cũng không ngượng miệng, cười nói: "Đương nhiên, nếu may, có lẽ ngày mai sẽ khôi phục! Nhưng các ngươi yên tâm, sau khi Tư lệnh Lý khỏi hẳn, chúng ta chắc chắn sẽ viện trợ các ngươi! Mọi người hợp tác cùng có lợi. Còn về các ngươi... tông môn của các ngươi vẫn có tuyệt đỉnh tọa trấn, cũng sẽ không bị công phá trong thời gian ngắn.
Ta cảm thấy, tốt nhất là ở lại đây, kiếm chút vật chất bất diệt, tăng lên thực lực, rồi trở lại viện trợ mới có hiệu quả. Nếu may thì có thể trở thành tuyệt đỉnh, vậy thì càng tốt hơn!
Mấy vị, các vị chỉ còn cách tuyệt đỉnh một bước thôi, chưa chắc đã không có hy vọng Lạc Vũ hơi nhíu mày, Phương Bình mặc kệ hắn, đứng lên, cười nói: "Chỉ có một vài chuyện như vậy thôi! Mười ngày đi, qua mười ngày, cường giả hội tụ, tiêu diệt địa quật xong rồi tính tiếp!
Bây giờ không nói đích danh sẽ tiêu diệt địa quật nào, phòng ngừa địa quật nhận được tin tức. Đương nhiên, mười ngày này, mọi người cũng đừng quá nhàn rỗi!"
Phương Bình lạnh lùng nói: “Tìm cứ điểm tà giáo, tiêu diệt bọn họ! Đám súc sinh kia, chết không hết tội!"
Lúc nói lời này, hắn vẫn đang âm thầm chú ý Heard. Có mấy lần Heard từng đề cập đến tà giáo, hắn nghi ngờ đối phương đến từ tà giáo. Mà lần trước, sau khi bắt được mấy tên tà giáo đồ, trải qua nghiêm hình bức cung, bọn họ đã tiết lộ một số thông tin mật, tà giáo có Đại Giáo Hoàng mới rồi.
Đại Giáo Hoàng tiền nhiệm, có lẽ đã đi cùng cường giả nhân loại tiến vào Thiên Phần giả. Đại Giáo Hoàng cũng đã truyền đạt mệnh lệnh mới, nhưng vẫn chưa đến Trái Đất. Lẽ nào người này chính là Đại Giáo Hoàng tà giáo vừa tới Trái Đất?
“Bây giờ ba Giới Vực đề phòng chúng ta còn không kịp! Các thiên ngoại thiên khác cũng đang gặp phiền phức, chưa chắc đã có can đảm đến Trái Đất, tính tới tính lui, cũng chỉ có Đại Giáo Hoàng mới của tà giáo mới có xác suất xuất hiện cao nhất!”
“Là một trong 72 Thần Chủ sao?"
Từng manh mối lóe lên trong đầu Phương Bình, hắn nhanh chóng đưa ra phán đoán. Đối phương... rất có khả năng chính là cường giả tà giáo! “Quá đúng lúc, ông đây đang muốn giết cường giả tà giáo lập uy, ngươi lại tự vác xác đến nạp mạng!”
“Giết ngươi xong, ta muốn xem tà giáo còn dám phái người tiến vào Trái Đất không?”
“Hậu phương bất ổn, mình cũng không dám rời khỏi Trái Đất, nhân loại còn rất nhiều chuyện cần làm, nếu cái tên này ẩn nấp trong bóng tối, có lẽ mình thực sự không làm gì được hắn."
Phương Bình ban nãy còn cảnh giác, còn sầu lo, bây giờ lại biến thành nóng lòng muốn thử. Tới thật đúng lúc! Dù có mạnh mẽ đến đầu, thì kẻ địch ngoài sáng cũng dễ đối phó hơn kẻ địch trong tối nhiều. Cái tên Đại Giáo Hoàng mới lên chức này quá nôn nóng. Đại Giáo Hoàng tiền nhiệm thì giống như con chuột, rất khó xử lý, loại người như vậy, mới thật sự nguy hiểm, lão Trương tìm rất nhiều lần, cũng không tìm được tung tích của đối phương.
So với vị kia, vị này thật sự quá ngu xuẩn! Hắn nghĩ bây giờ mình vô địch thiên hạ thật à? Dám trà trộn dưới mắt mình!
Đại khái đã đoán được thân phận đối phương, Phương Bình cười nói: "Lần này, ta triệu tập chư vị đến đây là để phổ biến các thông tin trên. Chi tiết thế nào thì bàn sau! Nhưng chư vị cũng đừng vội rời đi, nếu đã đến, vậy thì ta cũng phải thiết đãi đúng tư cách chủ sự.
Lần này, ta đãi tiệc chư vị trên biển, đầu tư rất lớn, lấy ra rất nhiều bảo vật, chư vị nhất định phải nể mặt, đến dự tiệc cùng ta".
Nói xong, Phương Bình lại nói: “Chư vị ngồi trước đã, ta đi sắp xếp một chút, nhất định phải cho chư vị niềm vui bất ngờ! Cũng không uổng công mọi người từ xa đến đây, trước khi Thương Miêu đi, nó đưa ta mấy khối thịt trâu, lần này ta lấy ra hết..."
Hắn vừa nói tới đây, Lực Vô Kỳ đã trừng to hai con mắt trâu!
Cái gì? Thịt trâu? Của ai? Ngươi... bảo ta ăn thịt lão tổ hả? Tên khốn kiếp Phương Bình này, bắt nạt trâu quá đáng!
Lực Vô Kỳ sắp nổi trận lôi đình, ánh mắt của những người khác cũng lấp loé, có người nhìn về phía Lực Vô Kỳ, nín cười, nhưng không ai muốn nói toạc chuyện này.
Không nói!
Thịt trâu cấp Đế, mọi người đều muốn ăn, là thứ tốt. Nếu may, có lẽ sẽ thu hoạch được càng nhiều. Bọn họ cũng không ngờ Phương Bình lại dám lấy cái này ra, còn Lực Vô Kỳ thì... kệ nó!
Đầu chỉ những người này động tâm, Heard vốn định mở miệng cũng bỗng nhiên im bặt. Thịt của Thủy Lực Đế Tôn? Cái này rất đáng để mong chờ! “Cũng được, vào biển, thưởng thức thịt của Thủy Lực Đế Tôn, đến lúc đó, giết hay không giết Phương Bình... cũng thuận lợi hơn nhiều!"
Heard nhìn lướt qua Phương Bình, trên mặt nở nụ cười.
Phương Bình thật sự là quá chu đáo!
Ngay cả địa điểm cũng đã chọn xong, còn tiện tay cho thịt cấp Đế, tâm trạng ban nãy bị Lực Vô Kỳ làm cho khó chịu cũng khá hơn một chút. Lát nữa, ta phải tiêu diệt luôn con trâu đần độn đó, sau đó cắt thịt nó ra, ăn cùng với lão tổ nhà nó, chắc chắn là ngon vô cùng.
Hắn còn đang bận suy nghĩ, Phương Bình đã nói tiếp: “Bộ trưởng Ngô, các vị ở đây chiêu đãi chư vị khách quý, Lý lão sư, người đi theo ta"
Lý Trường Sinh im lặng đứng dậy đi theo hắn.
Phương Bình đãi tiệc? Sao ông không biết! ?
Phương Bình không cài bẫy người ta là đã may lắm rồi, sao khi không lại tặng báu vật cho người khác? Còn đãi tiệc trên biển nữa chứ, Phương Bình rảnh rỗi đến vậy sao?
Dù trong lòng có rất nhiều nghi ngờ, mấy vị cường giả Hoa Quốc cũng không hề biến sắc.
Ngô Khuê Sơn vừa nghe Phương Bình nói là đã hiểu ý, vây đám người này đây, không cho phép bọn họ rời đi.
“Vậy ngươi đi sớm về sớm, ta mang chư vị khách quý đến Ma Võ tham quan..."
Phương Bình cười nói: “Cũng được, đúng rồi, đi Ma Võ.”
Phương Bình do dự một hồi, sau đó cười nói: “Kêu Phương Viên đi cùng, để Phương Viên làm quen cường giả các nơi"
Phương Bình nói xong, cười cười nói với mọi người: “Phương Viên, em gái ta, tuổi còn nhỏ, không có nhiều kinh nghiệm, để chư vị chê cười rồi"
Hắn vừa nói xong, mấy người còn chưa quá an tâm lúc trước bỗng nhiên thấy an tâm hẳn.
Ngay cả Linh Tiêu cũng cười nói: “Người ta nói Phương Bình quan tâm nhất là em gái, ta chưa từng gặp cô bé, hôm nay may mắn có dịp được gặp em gái của ngươi, ta rất muốn xem liệu cô bé có anh dũng hiên ngang như người không?"
Em gái của Phương Bình rất được Phương Bình coi trọng. Rất nhiều người biết chuyện này. Đến Ma Võ, Phương Bình bảo em gái đi theo, mọi sự cảnh giác bỗng tan biến trong chớp mắt. Hơn nữa, Ma Võ là trường cũ của Phương Bình, có cả em gái hắn ở đó, ai cũng nghĩ là sẽ không có bẫy. Phương Bình không thể dùng những thứ đó làm bẫy được.
Địa Chu Chân Quân cũng xóa đi cảnh giác vừa dâng lên trong lòng, ban nãy lúc Phương Bình phải đi, hắn bỗng nhiên có chút cảnh giác. Bây giờ nghĩ lại thì... đúng là mình cả nghĩ quá rồi.
Phương Bình cười cười, cũng không nói nhiều. Hắn không muốn kéo Phương Viên vào nguy hiểm, nhưng nếu Phương Viên không đi... Thương Miêu sẽ không quản sống chết của Ma Võ. Chỉ cần Phương Viên đi, Thương Miêu mới sẽ ra tay cứu cô bé.
“Từ khi nào mà ta biến thành thế này rồi?”
Phương Bình bỗng nhiên có chút mờ mịt.
Từ khi nào mà ta đồng ý để người nhà chịu nguy hiểm, chỉ vì để người khác không gặp nguy hiểm.
“Trường Đào!"
“Ta đã biến thành loại người mà ta không muốn trở thành nhất!”
“Ngươi hại ta!”
Bây giờ, Phương Bình bỗng nhiên có cảm giác không biết nên nói gì. Từng có lúc, ta nói rồi, ta ích kỷ vô cùng, tính mạng của cả thiên hạ cũng không quan trọng bằng gia đình ta. Nhưng bây giờ ta đang làm gì? Dù là có Thương Miếu, nhưng giây phút ta để Phương Viên đến Ma Võ... Ta vẫn còn là ta trước đây sao?
“Xem thiên hạ là nhiệm vụ của mình?"
“Buồn cười làm sao..”
Phương Bình lẩm bẩm trong lòng, cất bước rời đi, bước chân có hơi nặng nề.
Ta thay đổi!
Bất tri bất giác, ta đã thay đổi.
Năm đó, hắn nghe nói người nhà của Điền Mục chết trận, con cháu của Trương Đào chết trận... Hắn khâm phục, nhưng tuyệt đối không cho là mình nên làm theo. Nhưng bây giờ thì sao?
Bước chân của Phương Bình càng ngày càng trở nên nặng nề, lão Trương khốn kiếp, ông ấy đang tính kế ta! Ông ấy từng bước một đẩy ta đến nơi này, dẫn dụ ta lạc lối, đáng chết! Trong thế giới bản nguyên, thế giới nổ vang.
Trên đại đạo bản nguyên, đại đạo nổ vang.
Đạo Nhân Hoàng!
Người trong thiên hạ đều do ta thủ hộ... không chỉ riêng người nhà!
Đại đạo loáng thoáng tiến về phía trước một bước nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận