Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1057

Hắn thầm thấy may mắn vì chỗ này đã vào trong khu vực phong cấm, cảm giác của cấp chín cũng có hạn, hơn nữa cũng có vết nứt hư không, cấp chín cũng không dám tùy ý phóng lực lượng tinh thần dò xét xung quanh, nếu không, hắn rất khó trốn được dưới mắt của mấy vị cấp chín ở vùng cấm.
"Đậu xanh, vì sao luôn luôn có chuyện ngoài ý muốn!"
Sắc Vi Vương lại thầm mắng trong lòng, hơi thẹn quá hóa giận, con đường này thật quá mức không thuận lợi rồi.
...
Những người này hoài nghi cũng được, cảnh giác cũng tốt, Phương Bình cũng không có tâm tư lo bọn họ nghĩ gì.
Lúc này, hắn đang kéo lão Vương tìm một chỗ yên tĩnh ẩn nấp, trong lòng còn sợ hãi, nhìn lão Vương thất khiếu chảy máu, hắn khóc không ra nước mắt nói: "Lão Vương, chúng ta vượt qua trăm ngàn khó khăn để đến đây, ngươi đừng bị ta chơi mất mạng nhảm ruồi như vậy chứ?"
Lần này thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn!
Hắn chỉ muốn đào tấm bia vỡ mà thôi, đào đào một hồi... hình như đào phải một lớp hàng rào bằng thủy tinh.
Tấm bia hình như cắm rễ trong hào rào này, Phương Bình lúc đó cũng không đào tiếp, chỉ nghĩ muốn nghiên cứu một chút mà thôi.
Kết quả là... chỉ hơi chạm vào lòng đất hàng rào thủy tinh, hàng rào trực tiếp bùng nổ ra lực lượng tinh thần công kích vô cùng mạnh mẽ.
Phương Bình cũng còn đỡ, lực lượng tinh thần bạo phát mấy lần, coi như tạm hoàn hồn rồi.
Lão Vương mới thảm!
Lực lượng tinh thần của hắn còn chưa đến 500 hz, lần này Phương Bình cũng không kịp bảo vệ hắn, vụ nổ xảy ra trong giây lát khiến lão Vương ngã xuống rồi.
"Lão Vương, tỉnh lại đi!"
Phương Bình lay lay Vương Kim Dương, sau đó bắt đầu lấy ra các loại thuốc, quả năng lượng,... nhét vào miệng Vương Kim Dương.
Không biết là thuốc và quả năng lượng có tác dụng hay là lão Vương tự tỉnh lại, một lát sau, Vương Kim Dương mở mắt ra, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đục ngầu nói: "Khu vực phong cấm?"
Mặt Phương Bình buồn thảm như đưa đám nói: "Hình như là vậy! Ta vẫn không hiểu rõ phong cấm là cái quái gì, bây giờ hiểu rồi! Tần Phượng Thanh nói đó là một tầng bảo vệ, bây giờ xem ra, chính là cái vỏ trứng gà!
Lúc này chúng ta đang ở bên trong vỏ trứng gà, nhánh sông Cấm Kỵ Hải kia chính là ranh giới phân chia bên trong và bên ngoài vỏ trứng..."
Vương Kim Dương hữu khí vô lực nói: "Không cần nói kỹ với ta như thế..."
"Haiz!"
Phương Bình bất đắc dĩ, hơi buồn bực nói: "Phong cấm rốt cuộc là thứ gì? Lá chắn lực lượng tinh thần sao? Nhưng dù là lực lượng tinh thần của cường giả cấp chín cũng không đủ duy trì đến giờ chứ?
Tuyệt đỉnh?
Thậm chí..."
"Không đúng!"
Phương Bình nói xong, hơi bất an nói: "Ngươi có nghĩ là... phong cấm này, có thể vẫn có người đang duy trì hay không? Nếu không, Giới Vực sao có thể có thứ này, mà còn kéo dài được đến hiện tại? Đã bao nhiêu năm tháng rồi?
Dựa theo chữ viết trên tấm bia kia, ít nhất cũng mấy ngàn năm rồi!
Mà chân bia vỡ nối với phong cấm, nói như vậy... thời gian tồn tại của nó có lẽ cũng mấy ngàn năm rồi?
Mẹ nó, ngày càng đáng ngờ rồi!"
Vương Kim Dương hiện tại không có tâm tình chơi trò giải đố với hắn, hiện tại đầu hắn đang đau như búa bổ, cố gắng nhẫn nhịn đau đớn nổ não, miễn cưỡng nói: "Động tĩnh trước đó không nhỏ, e là đã khiến thành chủ thành Sắc Vi chú ý, trước hết rời hỏi nơi này, tránh xa một chút."
"Ngươi không sao chứ?"
"Cho ta thở..."
Sắc mặt lão vương vẫn trắng bệch như tờ giấy, trước đó, hàng rào thủy tinh chỉ hơi hơi bị lay động rất nhẹ mà thôi, nhưng uy lực bạo phát ra kém chút nữa đã khiến hắn bay hồn rồi. Nếu như... Vương Kim Dương cũng không dám nghĩ, nếu như đánh một đòn toàn lực vào hàng rào, liệu có thể tạo ra phản kích càng lớn hơn hay không?
Hắn nghĩ đến, Phương Bình cũng nghĩ đến, vừa chú ý mang theo lão Vương đi trốn, Phương Bình vừa hít sâu nói: "Hàng rào thủy tinh sâu chừng 15 mét dưới đất, chẳng trách Tần Phượng Thanh nói đừng đào hang, mẹ nó, nếu đào hang bò tới, chắc chắn bỏ mạng lại rồi!
Lão Vương... Nếu như đánh nhau với người khác, chúng ta liều mạng tung một đòn đánh lên thứ này, uy lực phản lại có thể tiêu diệt được những cường giả cao cấp kia sao?"
"Ngươi sẽ bay hồn sớm hơn bọn họ!"
"Cái đó khó nói à nha!"
Phương Bình phủ định nói: " Nếu như lực lượng tinh thần của bọn họ dùng hết sẽ không cách nào khôi phục, vậy thì lực lượng tinh thần cũng ngang ngửa ngươi thôi, nếu như nổ thêm lần nữa, ai chết ai sống cũng khó nói lắm."
Nói tới nói lui, Phương Bình không nhịn được xoa xoa huyệt thái dương, hơi thống khổ nói: "Hơn một ngày nay, lực lượng tinh thần của ta tự bạo nhiều lần quá rồi, lão Vương, ta cảm giác mình sắp mất trí nhớ, đại não sắp nổ tung."
"Đừng nói với ta, ta cũng vậy."
Sắc mặt Vương Kim Dương không dễ nhìn, hắn cũng bị lan đến mấy lần, lực lượng tinh thần của hắn không mạnh, nếu tiếp tục như thế, hắn cũng sắp thành xác sống di động rồi.
"Giới Vực Chi Địa có quá nhiều bí mật! Nơi này chắc chỉ là phía bên ngoài thôi, chúng ta còn chưa đến được khu trung tâm đâu!"
Phương Bình nói xong, thấp giọng nói: "Nghỉ ngơi một chút, chúng ta đi vào khu vực trung tâm, có lẽ sẽ tìm được lão sư của ngươi."
"Ừm."
Vương Kim Dương quả thực cần nghỉ ngơi một hồi, hắn hiện tại cảm giác mình sắp chầu trời đến nơi rồi.
Về phần bí mật của Giới Vực Chi Địa này, hắn thật chẳng muốn biết. Mặc kệ nó có bí mật quái gì!
Lúc này, suy nghĩ duy nhất của Vương Kim Dương chính là, chỉ cần xác định được lão sư có còn sống hay không, nếu có cơ hội thì thử cứu viện, nếu không có cơ hội... vậy thì đến mức này, hắn cũng tuyệt vọng rồi.
Sống sót mới có hy vọng báo thù, nạp mạng không phải là tác phong của hắn... Sau đó... lập tức rời khỏi địa quật!
Trước đây, hắn hận không thể mỗi ngày đều ở địa quật, bây giờ hắn thật sự muốn lập tức rời đi.
Nếu còn tiếp tục ở dưới địa quật với tên Phương Bình thiếu não, hắn sợ mình sẽ bị hố chết mất.
Cường giả cao cấp thật sự rất nhiều sao?
Địa quật to lớn, một thành hơn 10 người mà thôi. Thiên Nam địa quật, cường giả địa quật nhân loại cao cấp cũng chừng trăm người, xem như là địa bàn to lớn bằng một nửa Hoa Quốc!
Dù có thêm yêu thú yêu thực, toàn bộ cường giả cao cấp của Thiên Nam địa quật đại khái cũng tầm 200 người.
Địa quật lớn như vậy, cường giả chia nhau ra ở, nào có dễ gặp phải như vậy.
Hắn xuống địa quật cũng nhiều lần rồi, nhưng số lần gặp phải cao cấp... tuyệt đối không hơn ba lần, đó là đã tính lần trước cùng Phương Bình xuống địa quật.
Nhưng lúc này đây, gặp phải bao nhiêu rồi!
Cấp bảy một đám, cấp tám đếm không nổi, cấp chín thậm chí còn nhiều hơn cả cấp bảy cấp tám nữa.
E là số lượng võ giả cao cấp trở xuống của nhân loại trên toàn thế giới mà hắn từng gặp trong đời cũng không nhiều bằng số cao cấp hắn gặp trong hai ngày nay.
Vương Kim Dương thật sự muốn về nhà rồi!
Trong lòng càng là yên lặng lẩm bẩm, lão sư, không phải ta không muốn tìm ngài, là thật không dám tìm tiếp nữa rồi.
...
Phương Bình cũng không biết tâm tư của lão Vương.
Hai người nghỉ ngơi một lát, lần này, hai người bọn họ thật sự cẩn thận đến mức không thể cẩn thận hơn nữa rồi.
Dù gặp phải một số thứ nhìn như bảo vật, Phương Bình cũng phải khắc chế kích động, có đánh chết hắn cũng không dám cầm đi, dù sao nhìn cũng có vẻ bình thường.
Cứ như vậy, trời lại sáng. Đêm thứ hai ở địa quật cứ như thế trôi qua.
Mà sắc trời sáng ngời, khu rừng tĩnh mịch cũng có thêm chút sinh khí, không còn âm u như buổi tối nữa.
"Mặt trời" năng lượng khổng lồ treo trên không trung kia, dù là Giới Vực cũng không thể ngăn chặn ánh sáng của nó.
Nhưng... Đến khi trời sáng, Phương Bình mới phát hiện có chỗ không ổn.
Bên trong rừng rậm, Phương Bình ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt nghiêm túc nói: "Lão Vương, nhìn trên trời kìa!"
Vương Kim Dương đã sớm ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt cũng nghiêm nghị hơn hẳn: "Mặt trời năng lượng nhìn hơi ảo, giống như hình ảnh đã bị khúc xạ qua mấy lần, trên không trung là vết nứt không gian sao?"
"Hẳn là!"
Phương Bình hơi chấn động nói: "Thật sự có thể phá nát hư không kìa! Đây là nhân tạo hay thiên nhiên?"
"Có lẽ là nhân tạo!"
Vương Kim Dương trầm giọng nói: "Nếu không, sao chỉ có ở Giới Vực mới có?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận