Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2326: Chưa Được Trăm Mét

Bản nguyên của cường giả có khả năng xuất hiện cộng hưởng Một phần, chứ không phải toàn bộ. Có lẽ một số môn nhân của cường giả đều đi bản nguyên truyền thừa, nhưng chỉ cần sai lệch đi một chút, phần trùng nhau sẽ không dẫn đến tình trạng không cách nào tiếp tục đi. Con đường của Kỳ Huyễn Vũ trùng đến 999 mét, nên lão mới không thể nào đi tiếp. Mà bây giờ, có lẽ người đột phá cũng có một phần trùng nhau với chủ nhân nơi này, nên mới khiến chiến trường chấn động. Nếu cứ tiếp tục như thế, có lẽ sẽ khiến chủ nhân nơi này tỉnh lại. Như vậy, kế hoạch của bọn họ sẽ bị phá vỡ! Bọn họ định để cường giả cấp Đế đến điều khiển đối phương. Hơn nữa, mấy năm nay ở chiến trường, bọn họ cũng không phải không làm cái gì, bọn họ cũng đã tìm được một vài thứ, nên mới có thể khống chế đám yêu tộc bản nguyên kia. Mà bọn họ đã tiêu hao không hạn chế khí tức bản nguyên của nơi này. Một khi chủ nhân khôi phục, biết được chuyện này, cũng sẽ ra tay với bọn họ.
"Vô Diện, đi, giết hắn!"
Lúc này, ông lão có lớp tro bụi trên má đã bị vỡ vụn lúc nãy lạnh lùng cất tiếng. Lát sau, cho thượng phía Đông vỡ vụn. Một vị cường giả cao chừng hai mét đứng dậy, đeo mặt nạ, mặt nạ như dính sát vào gương mặt, không nhìn rõ ngũ quan.
"Bản tọa đi một chút sẽ trở lại!"
Vô Diện hờ hững nói, ông lão có ánh mắt phát sáng trầm giọng nói: "Cẩn thận một chút! Bên đó khá nhiều võ giả bản nguyên, chúng ta đã ngủ say nhiều năm, sớm đã không bằng ngày xưa..."
Vô Diện cười nhạt nói: "Thanh Long, người vẫn chưa yên tâm về bản tọa sao? Bản nguyên chỉ là bản nguyên, Chân Thần mới là thần thoại. Trước đó đã tiêu hao bọn chúng hồi lâu, dù bản tọa chưa tới đỉnh phong thì giết bản nguyên... cũng như giết gà giết chó mà thôi."
Bản nguyên, Chân Thần, đây là hai cảnh giới hoàn toàn khác biệt. Bản nguyên bình thường thậm chí có khí huyết cực hạn lên đến trên 100.000 cal. Chân Thần, yếu nhất cũng có thể so với bản nguyên có 800.000 cal khí huyết. Đây là một loại biến đổi về chất! Dứt lời, Vô Diện lại nói: "Nhưng mà bên đó tới không ít người, các người canh chừng của Chúng Sinh, chờ thần sứ giao tiếp cùng các ngươi, bản tọa đi nhanh rồi về!"
Dứt lời, Vô Diện lập tức biến mất khỏi khu vực tế đàn. Sau khi hắn đi rồi, ba người khác khẽ thảo luận vài câu, rồi nhanh chóng trở nên yên lặng. Cửa chúng sinh đã uẩn dưỡng đến giai đoạn cuối cùng, hiện bọn họ chỉ cần chờ thần sứ đến giao tiếp là được. Cũng chỉ có thần sứ mang đến mệnh lệnh của Thần Giáo, bọn họ mới có thể rời đi. Bằng không, bọn họ cũng không thể tùy tiện rời đi.
Ầm ầm!
Hư không còn đang rung động! Chiến trường đang rung động, thế giới bản nguyên của Phương Bình cũng đang rung động. Trong thế giới bản nguyên, Phương Bình tiếp tục tiến lên, cười lớn nói: "Lớn thêm chút nữa! Nhỏ như vậy, làm sao để ta đi?"
Ầm! Đảo nổi lại lớn lên!
"Tiếp tục lớn lên một chút!"
Ầm ầm! Đảo nổi tiếp tục lớn mạnh!
"Thêm chút ánh nắng, ta không thích bóng tối!"
Trong bóng tối, một vòng ánh sáng hiện ra. Phương Bình đã được chứng kiến thế giới bản nguyên của Thương Miêu, đó mới thực sự là bồng lai tiên cảnh. Nhìn nguồn sáng như bóng đèn trong thế giới bản nguyên của mình, Phương Bình nổi giận, quát: "Sáng hơn nữa!"
Ánh sáng ngày càng sáng hơn! Phương Bình quay người, nhìn đảo nổi diện tích chừng 100 mét vuông phía sau, khẽ lắc đầu. Quá nhỏ! Đáng tiếc, hắn không có cách nào khiến nó lớn hơn nữa. Bây giờ, hắn hoặc là bước vào bản nguyên, hoặc là tiếp tục mở rộng đảo nổi, đi con đường vạn đạo chân chính như Thương Miêu. Nhưng vậy mất quá nhiều thời gian! Hắn không có nhiều thời gian như vậy! Bây giờ, chỉ có mở ra bản nguyên thuộc về mình. Phương Bình nhìn màn đêm mênh mông bên ngoài đảo nổi, nói khẽ: "Dù ta không bằng Thương Miêu, thì con đường của ta cũng không thể quá kém. Đường của ta, phải rộng hơn!"
Dứt lời, Phương Bình đấm ra một quyền, hư không nổ ầm ầm. Trong bóng tối, Phương Bình đánh ra ánh sáng, một cái hố xuất hiện, tách biệt cùng bóng đêm xung quanh.
"Đạo của lão Trương rộng 10.000 mét, đường của ta phải rộng hơn của ông ấy!".
Phương Bình quát lớn một tiến, điên cuồng tấn công, cái hố không ngừng mở rộng. Phương Bình không đi về phía trước, mà không ngừng đi dọc theo và đánh vào hai bên đảo nổi. Đường của ta, phải rộng một chút. Đường rộng lớn, mới có thể đi xa. Lần đầu tiên bước vào bản nguyên, đường càng rộng, cơ sở càng kiên cố, nếu bỏ lỡ lần này, sau này chỉ có thể từ từ chậm rãi đi khai phá, phải tốn nhiều thời gian hơn. Ầm ầm!
Bóng tối phía trước dần dần nổ tung. Rộng 10 mét, rộng 20 mét... Phương Bình như người sắt không biết mệt mỏi, hai quyền vung lên, hết sức điên cuồng, không ngừng đấm vào không trung. 50 mét, 100 mét... Độ rộng, độ cao, hắn đều muốn! Hắn không cần một con đường hẹp quanh co! Cùng lúc đó, trong không trung xuất hiện một bóng dáng. Phương Bình bật cười lớn nói: "Cha mẹ, Viên Viên, mọi người đã đến! Vậy thì hãy cùng mở đường!".
Không chỉ có bóng của mấy người này, lát sau, lão Lý, Trần Vân Hi, Vương Kim Dương... Từng bóng người lần lượt xuất hiện. Phương Bình sờ cằm, bật cười: "Nhiều người như vậy? Ta từng muốn bảo vệ nhiều người như vậy sao?"
Không ai trả lời. Người xuất hiện ở nơi này chẳng qua là ảo ảnh, là biểu hiện ý chí mà thôi. Từng bóng người gia nhập hàng ngũ mở đường! Lúc này, những người này không phân chia thực lực, đều dựa theo ý chí của Phương Bình, thi nhau đánh vào hư không. 10 người, 20 người... Sắc mặt Phương Bình dần thay đổi!
"Đủ rồi!"
"Ta chỉ bảo vệ gia đình nhỏ của ta!"
"Được rồi, đừng ngoi lên nữa!"
"Mẹ kiếp, Đại Sư Tử, ngài cũng tới?"
"Chuyện gì đã xảy ra! Lão Vương, cô dâu nhỏ của người có liên quan gì với ta, sao lại dẫn đến chỗ ta làm gì?"
"Đầu Sắt, đủ rồi! Người của Kinh Võ các ngươi đến chỗ ta làm gì?"
Giờ đây, trong hư không, bóng người càng ngày càng nhiều! Phương Bình hoảng sợ. Mẹ kiếp! Không ổn chút nào! Ta chỉ bảo vệ gia đình nhỏ của ta mà thôi, các ngươi cứ đến chỗ ta làm gì? Còn càng ngày càng nhiều. Đủ rồi mà!
"Ta không muốn bảo vệ mọi người đâu!"
Phương Bình ai oán, hắn gần như muốn sụp đổ. Mẹ nó, đây là tình huống gì thế, các ngươi khác nào ép ta đi đạo của lão Trương? Hắn mơ hồ nhớ ra hình như đạo của lão Trương chính là loại này, vô số bóng người đứng hai bên đường hoan nghênh... Ta không cần! Ta chỉ muốn bảo vệ gia đình nhỏ của ta thôi, sao nhiều người đến như vậy? Phương Bình mắng to: "Các ngươi đủ rồi đấy nhé! Tự đến thì thôi, còn dẫn theo người nhà, các ngươi nghĩ chỗ của ta là nơi nào hả, nhà trọ chắc?"
Mắng thì mắng, nhưng nhìn những người này cùng khai phá con đường, Phương Bình lầu bầu: "MỞ xong đường thì mời rời đi giùm!"
Vừa dứt lời, Phương Bình sụp đổ nhìn hư không, vẻ mặt khẩn cầu đưa đám: "Lão hiệu trưởng, ngài đã chết rồi, chết rồi mà cũng tới à? Tới thì thôi đi, ngài còn làm gì thế, ngài muốn mở đại hội toàn trường sao?"
Lúc này, lão hiệu trưởng năm đó hy sinh ở địa quật cũng xuất hiện. Đi theo phía sau là rất nhiều thầy trò. Hầu hết đều là người tử trận. Phương Bình nhìn thấy người quen, nhìn thấy Trương Tử Vi - bạn gái của Tạ Lỗi, nhìn thấy Quách Thịnh - cậu bé mập trước kia đồng ý làm chân chạy giao hàng cho hắn, nhìn thấy Kim Lỗi - người cùng tham gia thi đấu giao lưu năm đó, nhìn thấy Hoàng cảnh đã hy sinh cách đây không quá lâu... Mắt Phương Bình đỏ lên: "Đều đã chết rồi, chết còn cần bảo vệ sao? Các ngươi đều đã chết rồi, đi đi!"
Mấy năm nay có quá nhiều người chết! Hắn tận mắt chứng kiến vô số võ giả tử trận! Nghĩa trang Ma Võ có thêm mấy trăm ngôi mộ! Hắn đã thề, nghĩa trang khu Nam không có chỗ để mai táng nhiều người như vậy, năm đó, sau khi trận chiến Thiên Môn kết thúc, hắn đã nói không muốn có thêm người chết. Nhưng thời gian qua, vẫn có người chết! Bạn học chết rồi, lão sự chết rồi... Hắn cam tâm sao? Không cam tẦm! Rốt cuộc gia đình nhỏ của hắn là cái gì? Thật chỉ có ba người kia thôi sao? Phương Bình không biết!
Hắn đã bị đồng hóa rồi!
Năm đó, có lẽ Trương Đào cũng giống hắn, đều từng bước bị ép đến mức kia.
Có lẽ bọn họ vốn cũng chẳng vĩ đại gì. Bọn họ vốn chỉ nghĩ tới bản thân, đến người nhà. Bảo vệ toàn thế giới ư? Không có dã tâm lớn như thế, cũng không có năng lực lớn như thế.
Nhưng giờ đây, trong thế giới bản nguyên của Phương Bình, bóng người càng ngày càng nhiều. Hắn thậm chí nhìn thấy Trương Đào.
"Lão Trương, ngươi cũng tham gia à, ta có thể bảo vệ ngươi sao? Đi mau, đi mau, ta có năng lực đó sao?"
Phương Bình khóc không ra nước mắt. Ta sao có thể bảo vệ ngươi, ngươi hãy che chở ta trước rồi nói sau, người tới tham gia náo nhiệt làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận