Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2903: Long Biến (3)

Chương 2903: Long Biến (3)Chương 2903: Long Biến (3)
Cùng lúc đó, Trương Đào vừa mới gặp Chiến Vương, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị, Chiến Vương thấy thế, không nhịn được hỏi: "Lời đồn là thật?"
"Có lẽ là thế!" Trương Đào cũng không giấu, trầm giọng nói: "Hắn là ta đã xâm chiếm không ít thứ của Phương Bình, nếu không, theo lẽ thường, Nhân tộc mạnh mẽ, người nhận được hồi báo phải là Phương Bình chứ không phải ta!
Mà bây giờ, bởi vì ta mạnh, nên Phương Bình chỉ nhận được phần nhỏ, hắn trở nên mạnh mẽ cũng không có liên quan quá nhiều đến hồi báo!
Nhân tộc mạnh lên cũng không ảnh hưởng lớn đến hắn, mà tất cả những thứ này, đều là nhờ Phương Bình."
Chiến Vương cau mày nói: "Cũng không thể nói như vậy! Nhân tộc trở nên mạnh mẽ, nói câu công bằng, đúng là có liên quan đến Phương Bình, nhưng không phải quá quan trọng, mà ngươi... vẫn có mấy phần công trạng!"
Dựa theo lời đồn, lúc thực lực của hai người này tương đương nhau, có lẽ sẽ có một đợt va chạm lớn.
Điều này khiến Chiến Vương tiều tụy vì lo lắng!
Phải làm thế nào bây giờ? Sao nhân tộc lại lắm tai nạn như vậy?
Nói xong, thở dốc nói: "Cõng ta một lát, ta trấn áp bản nguyên!"
Nếu đúng là thế, vậy thì phấn đấu nhiều năm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Nói xong, ông phun ra một ngụm máu tươi, khí bản nguyên tuôn ra một ít.
Trương Đào thở dài nói: "Hết cách rồi, để nghiên cứu thêm rồi tính sau! Bây giờ Phương Bình trở nên mạnh mẽ, thật ra đã ảnh hưởng rất nhiều tới ta, bản nguyên sẽ thường xuyên bị phản phệ... Phụt..."
Nhân Vương chỉ có một vị?
Trương Đào cười khổ nói: "Nói đến là đến... Lúc đại chiến mà bị thế này thì đúng là phiền phức..."
Thật vất vả mới xuất hiện hai vị thiên kiêu, lẽ nào nhất định phải chết một người mới được?
Không nghĩ nhiều, Chiến Vương cúi người, Trương Đào nhảy lên một cái, nằm ở trên lưng ông, nở nụ cười, cái lưng của tên mập này to thật, cõng mình rất thoải mái. Nhưng nếu lão biết chân tướng, không biết có tìm mình liều mạng không.
Bản nguyên cũng bắt đầu bị phản phệ rồi!
Phương Bình còn chưa thành Thiên Vương đâu, nếu thành Thiên Vương, chẳng phải một người sẽ phải chết sao?
Chiến Vương tiều tụy vì lo lắng, nghiêm trọng như thế sao?
"Có... Dung đạo Phương Bình!" Lão Trương than thở: "Tác thành cho hắn! Thiên phú của hắn tốt hơn ta, tiền đồ rộng mở hơn ta... Khoảnh khắc trước khi hắn trở thành Thiên Vương, e cũng là khoảnh khắc cuối cùng của ta, lão già, quý trọng quãng thời gian này đi! Đúng rồi, phía bắc có một cái hồ lớn, thịt cá trong hồ đặc biệt tươi, ta muốn ăn trước khi chất..."
Lão Trương tràn đầy cảm giác tự hào khi có IQ cao ngất ngưỡng, tự mình đi đúng là phiền phức, gần đây không có thời gian tu luyện, Chiến Vương làm chân chạy cho mình cũng không sai.
Chiến Vương tạm thời cũng không nghĩ nhiều như thế, vừa cõng hắn vừa nói: "Có biện pháp có thể giải quyết sao?"
Hết cách rồi, ai bảo tên mập này đần như vậy.
Chiến Vương xoắn xuýt nói: "Bây giờ mà còn ăn cá gì? Con cá kia ta cũng thấy, khó bắt muốn chất..."
Võ giả Tân Võ cũng không có thói quen này, gặp phiền toái sẽ không từ bỏ. Tối thiểu cũng phải giãy giụa một hồi, nếu thực sự không có cách nào mới chịu buông tha?
Chiến Vương hơi nghi ngờ, mới thế mà đã từ bỏ rồi sao? Không muốn tìm cách luôn?
"Không cần!" Trương Đào thẳng thắn từ chối, hỏi cái gì mà hỏi, kêu ngươi làm chút chuyện mà sao ngươi lắm chuyện quá vậy!
"Hay là tìm Phương Bình nói chuyện đi... Có lẽ sẽ có cách... Đúng rồi, có lẽ Lý lão quỷ cũng biết..."
Không phù hợp với tính cách của Trương Đào chút nào!
"Làm phiền ngươi!" Trương Đào than thở: "Cũng không thể để ta làm ma chết đói, không được ăn ngon chứ?"
Trương Đào chẳng muốn nghĩ nhiều, nằm ở trên lưng Chiến Vương, nhìn chung quanh một phen. Một lão già mập cõng theo một lão già trông vẫn còn rất đẹp trai, vô cùng bắt mắt, đáng tiếc không ai nhìn thấy, Phương Bình cũng không thấy, bằng không nhất định sẽ vạch trần ông. ...
Phương Bình không quan tâm tới chuyện bên ngoài, hành động rất tự do, hắn tìm hơn một ngày, cuối cùng cũng tìm thấy tung tích của Long Biến.
Trong một di tích, Phương Bình cảm ứng được hơi thở của Long Biến, hình như đại chiến vừa mới kết thúc. Phương Bình đi theo hơi thở hắn để lại, vội vàng đuổi theo, rất nhanh, hắn đã phát hiện tung tích của Long Biến.
Giờ khắc này, Long Biến Thiên Đế đã biến thành hình người, già nua đến mức ai cũng nghĩ hắn không còn sống lâu được nữa. Vị Đế Tôn cổ xưa này, thật sự sắp hết tuổi thọ rồi.
Dù ông đã lấy được một số thứ tốt, kéo dài tuổi thọ thêm một lát, vẫn không thể ngăn được trạng thái mục nát.
Đây vẫn là lần đầu tiên Phương Bình nhìn thấy cường giả sắp tiêu hao hết tuổi thọ, già cỗi, mục nát, khí bản nguyên tràn tán, sức sống tràn tán, cây cỏ xung quanh Long Biến đều trực tiếp khô héo... Đây chính là trạng thái của cường giả khi sinh mệnh hao hết!
Khiến người ta cảm thấy hơi thương cảm.
Cô độc, tính mịch, cô quạnh.
Giờ khắc này, trên người Long Biến vẫn còn một số vết thương, nhưng không ai dám trêu chọc ông, người mới đánh nhau với ông cũng bị ông chủ động tập kích, bằng không, sẽ chẳng ai điên mà đi đánh nhau với một kẻ sắp chết.
Phía trước, Long Biến đi từng bước một, như một người bình thường, không ngự không, không xé rách không gian, ông đang leo lên một đỉnh núi.
Ông đang leo núi!
Phía trước là một đỉnh núi vô cùng cao lớn, chắc đó là đích đến của ông ta.
Phương Bình xuất hiện sau lưng ông, hình như Long Biến cảm ứng được gì đó, nghiêng đầu liếc mắt nhìn. Bây giờ, Long Biến không hề giống với lần đầu tiên gặp mặt Phương Bình, khi đó, Long Biến vẫn là dáng vẻ trung niên, bá đạo, uy nghiêm.
Hôm nay, Long Biến hơi khom người, thân hình cao lớn không còn uy mãnh nữa.
Nhìn thấy Phương Bình, Long Biến cười cười, trên mặt lại xuất hiện nếp nhăn... Nếp nhăn, Phương Bình chưa từng thấy nếp nhăn xuất hiện trên mặt cường giải!
"Đến rồi..." Long Biến nở nụ cười, nhẹ giọng nói: 'Nhược Băng có khỏe không?"
"Tiền bối..."
"Không sao, còn chưa chết được." Long Biến tiếp tục leo núi, cũng không chờ Phương Bình, vừa đi vừa nói: "Chết... cũng không muốn chết như thế! Nhiều năm như vậy, có bao nhiêu kẻ địch, giết một cái tính một cái, chỉ là muốn đi cao hơn một chút, nhìn xa một chút, có lẽ... có thể nhớ lại một đời của Long Biến ta... Để lại dấu vết ở thế giới này... Đối mặt với tử vong, Long Biến đã sớm thản nhiên, ông nói những lời này, không mang theo tiếc nuối, chỉ có mấy phần cảm khái.
30 ngàn năm!
Ông cũng có thể xem như Đế Tôn cổ xưa nhất còn sống!
Những người khác, một là thành Thiên Vương, hai là tử vong.
Không... vẫn còn một con mèol
Phương Bình yên lặng đuổi kịp, giờ phút này, hắn cũng có chuyện muốn hỏi Long Biến Thiên Đế.
Hai người, một trước một sau, bắt đầu leo lên núi. Long Biến bước từng bước về phía trước, thường xuyên ngẩng đầu nhìn trời, như đang nhìn điều gì đó, nhìn thấy huy hoàng năm xưa.
Chủ của Tứ Phạm Thiên!
Đế Tôn cổ xưal
Ông cũng từng có năm tháng huy hoàng, đáng tiếc, đã bị đóng bụi trong dòng chảy của lịch sử, không mấy ai nhớ được.
Một đường đi qua, cây cỏ đều khô héo. Long Biến Thiên Đế cuối cùng vẫn lộ ra chút thương cảm.
"Vạn vật đều có linh... Yêu cũng là linh... Tam Giới này, có người, có tiên, có yêu... Đây mới là Tam Giới! Nếu Nhân tộc muốn vạn vật bình đẳng, sao không cho yêu một cơ hội?"
Phương Bình nhẹ giọng nói: "Giảo, Lực Vô Kỳ, đều là yêu."
"Chậc... rèn đúc thần binh... Có thể huỷ bỏ không?" Long Biến lộ vẻ thương cảm: "Ngày xưa Nhân tộc yếu ớt, vì tăng sức mạnh, chém giết yêu tộc chế tạo thần binh, lão phu cũng không nói gì. Yêu là địch, giết thì giết... Nhưng... Phương Bình, Nhân Vương, nếu lão phu giết người lấy xương, rèn đúc binh khí, ngươi sẽ nghĩ gì?"
"Dù người đó là kẻ ác!" Long Biến bổ sung một câu.
Phương Bình hơi nhíu mày.
Long Biến tự giêu nói: "Già rồi, thích suy nghĩ lung tung. Lúc còn trẻ, lão phu cũng từng trảm vô số kẻ địch, chưa từng đồng tình... Nhưng hôm nay, quay đầu lại, tuổi thọ sắp tới, nhớ tới yêu tộc của ta, hàng tỉ chúng sinh, Thú Hoàng không hiện thế, không có chỗ dựa, cường giả thì ít, bị xem như nguyên liệu nấu ăn, tài liệu chế tạo binh khí, tọa ky, đương nhiên sẽ có cảm giác khó chịu."
Phương Bình trâm giọng nói: 'Bây giờ, hơn một nửa yêu tộc là địch..."
"Chém giết không sao, kẻ địch chính là để giết!" Long Biến than thở nói: "Chỉ là... Hy vọng Nhân Vương cân nhắc một chút, rèn đúc thân binh cũng không cần phải giết yêu! Thời đại Thượng Cổ, không giết yêu tộc cũng có thể rèn đúc thần binh."
Long Biến lắc đầu nói: "Vạn Yêu Vương, Thiên Yêu Vương, những yêu tộc này còn trẻ, không biết cân nhắc lâu dài, lẽ nào bọn họ chưa từng nghĩ tới, một ngày nào đó mình chết già, bị người lạ đào khỏi mồ, dùng thi thể rèn đúc thần binh, sẽ là cảm giác gì? Thế mà lại gia nhập với địa quật, cung cấp yêu tộc cho địa quật rèn đúc thần binh... Ngu xuẩn biết bao!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận