Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1235

"Đám người Phong Diệt Sinh tách đội rồi sao?"
Giờ khắc này, toàn bộ Yêu Thực vương đình đều bộc phát năng lượng, nhiều người như vậy, sóng năng lượng liên tục lan ra. Cách xa như vậy, tuy những võ giả cấp sáu này không cảm nhận được quá rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhận ra được sóng năng lượng không mạnh như dự đoán.
Nghĩa là có một số người không bạo phát, hoặc là không có mặt.
Người này nói xong, một cô gái có vẻ mặt lạnh lùng, cưỡi một con hổ dữ tợn đang đứng lơ lửng trên không lạnh nhạt nói: "Ta tò mò kẻ địch của bọn họ hơn.”
Nếu không gặp được đối thủ, không đến nỗi toàn thể thành viên đều phải ra tay.
Người nói chuyện ban nãy đứng chắp tay, cười nói: "Có lẽ là gặp cường giả cấp thống lĩnh, bọn họ quá xui xẻo, tuy lối vào đã được xử lý, nhưng vẫn có thể phát hiện dấu vết chiến đấu, vừa mới bắt đầu bọn họ đã gặp phải phiền phức."
Vừa nói xong, cô gái cưỡi mãnh hổ bỗng nhiên nói: "Tìm cơ hội... giết Phong Diệt Sinh và Hòe Mộc Thanh!"
"Điện hạ, nếu giết bọn họ, Phong Vương và Hòe Vương..."
Cô gái cười lạnh nói: "Thì sao? Hai vị Chân Vương chẳng lẽ sẽ vì người chết mà khởi xướng cuộc chiến Chân Vương sao? Bây giờ, phái Yêu Thực đang nghị hòa với vương đình chúng ta, hi vọng vương đình có thể xuất binh cùng vây quét Phục Sinh Chi Địa! Lúc này, bọn họ không dám gây chiến Chân Vương đâu!"
"Vậy liệu có ảnh hưởng đến chuyện hợp tác giữa vương đình và phái Yêu Thực không..."
"Chuyện đó không liên quan gì đến chúng ta!"
Cô gái tỏ vẻ xem thường, sau đó lại lạnh nhạt nói: "Huống hồ, là bọn họ cầu chúng ta, chứ không phải chúng ta cầu bọn họ! Lúc Phong Vương chưa thành vương đã giết thúc tổ của ta... Vậy chỉ dùng mạng của Phong Diệt Sinh nợ máu trả bằng máu!"
Bọn họ vừa nói xong, cô gái bỗng nhiên nhìn thẳng phía trước. Xa xa, mấy luồng lực lượng thiên địa bạo phát, cột sáng truyền ra cực xa!
Thấy cảnh này, cô gái hơi nhíu mày nói: "Thật sự gặp yêu thú cấp thống lĩnh sao?"
Đám người Phong Diệt Sinh đều không để ý bất diệt thần tổn thương, tất cả đều bạo phát thần lực, chỉ khi gặp kẻ địch mạnh mẽ đến cực điểm mới sẽ làm như thế. Nhưng cô lại không cảm nhận được khí tức khác, nếu cường giả cấp bảy thật sự ra tay, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Giờ khắc này, nàng cảm thấy đám người Phong Diệt Sinh hình như là... nội chiến? Đúng, bọn hắn đang tự đánh nhau! Nhưng sao có thể!
Cô gái đột nhiên hơi nghi hoặc, cũng có phần cảnh giác, chẳng lẽ đám người đó cố ý bày ra mê cục, dụ dỗ bọn họ chui vào sao?

Phong Diệt Sinh đương nhiên không biết Yêu Mệnh vương đình đang nghĩ gì, nếu biết e là sẽ tức hộc máu!
Dụ dỗ con mẹ ngươi! Ai dụ dỗ các ngươi! Còn bày ra mê trận cái khỉ gió gì, hắn tức giận đến mức sắp phát điên, làm gì có thời gian tính kế người khác chứ!
Ngay khi bọn họ mất dấu Phương Bình, trở lại chỗ cũ, thì lại thấy mấy người ở lại đã chết...
Kết quả còn chưa kịp phẫn nộ, Phương Bình vừa mới chạy mất lại vòng trở về. Lần này, hắn không làm gì cả, chỉ ném một tòa thành nhỏ xuống, rồi phá không bỏ chạy.
Kết quả thành nhỏ nổ tung, lập tức nổ chết vài người, đám người Phong Diệt Sinh bạo phát lực lượng thiên địa cũng là vì để chống đỡ lực lượng tinh thần tự bạo, nào có thời gian rảnh rỗi để ý tới người ngoài.
Giờ khắc này, không phải là bọn họ buông tha Phương Bình, mà là Phương Bình quấn lấy bọn họ!
Truy sát tên kia, tốc độ không bằng hắn, chạy không nhanh bằng hắn, không đuổi kịp thì thôi đi, trong đám này, ngoại trừ hắn và Hòe Mộc Thanh có thể quấn lấy đối thủ, những người khác một mình đuổi theo chỉ có con đường chết.
Bọn họ cũng có cường giả chuyên tu tốc độ, nhưng nếu thiên về tốc độ, thì chiến lực lại không mạnh bằng đối phương. Chỉ cần thoát khỏi đoàn đội, tên kia sẽ ngay lập tức giết ngược lại.
Lúc này, đám người Phong Diệt Sinh cũng không dám chia đội, thật sự không dám đơn độc đuổi theo, nếu không chỉ có con đường chết.
"Chờ!"
Cuối cùng, để tránh có thêm nhiều tổn thất, Phong Diệt Sinh nói ra lời này.
Chờ, chờ mấy vị chuẩn thống lĩnh kia đột phá!
Phong Diệt Sinh bình tĩnh lại, nếu cứ tiếp tục như thế, bọn họ có thể sẽ bị một người chém sạch. Nhưng chỉ cần mấy vị kia đột phá, với tốc độ của đối phương, bất diệt thần tự bạo, cũng sẽ không tiếp tục là uy hiếp trí mạng nữa. Cấp bảy và cấp sáu, dù sao cũng không giống nhau.
...
Trong sơn cốc nhỏ.
Sắc mặt Phương Bình trắng bệch, nhưng đôi mắt vẫn sáng như tuyết.
Lúc này, trước ngực Phương Bình xuất hiện một cái lỗ, đang tự động tu bổ vết thương.
Bên cạnh, sắc mặt nhóm người Lý Hàn Tùng cũng trắng bệch, Vương Kim Dương nhìn vết thương trên ngực hắn, sắc mặt khó coi nói: "Đừng tiếp tục đi nữa!"
Áo giáp cấp chín bị đánh xuyên qua rồi!
Điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Trước đó, một vị cường giả tinh huyết hợp nhất ngưng tụ phi dao, mặc dù áo giáp cấp chín chỉ bị nứt một vết nhỏ nhưng thực ra không xuyên qua áo giáp.
Nhưng không ngờ, vừa nãy, khi Phương Bình liều mình tự bạo, lại bị chặn lại. Mấy vị cường giả tinh huyết hợp nhất liên thủ tung ra đại chiêu, ngưng tụ ra một bóng dáng vương giả hư ảo.
Một đòn đánh xuyên qua áo giáp cấp chín của Phương Bình, nếu như không có áo giáp chống đỡ, hắn đã nổ tung rồi!
Phương Bình vừa uống tinh hoa sinh mệnh vừa cười nói: "Không sao, không chết được. Các ngươi có thấy không, bọn họ liên thủ tung ra đại chiêu, huyết nhục lập tức bị rút khô, chiến lực biến mất ngay lập tức.
Ta thấy, sát chiêu át chủ bài như vậy không hẳn có thể sử dụng nhiều lần.
Không phải tiêu hao năng lượng mà hình như là năng lượng của huyết mạch!
Ta muốn xem xem, những người còn lại có thể thi triển thêm mấy lần..."
"Phương Bình!"
Vương Kim Dương nghiêm túc nói: "Áo giáp của ngươi bị đánh đánh xuyên rồi, tiếp thêm lần nữa, nếu như bị nổ vỡ đầu, ngươi chắc chắn phải chết!"
"Ta biết rồi, ta cố gắng tránh né phần đầu."
Phương Bình nói xong, cười ha ha nói: "Thực ra bây giờ là cơ hội tốt, bọn họ tử thương nặng nề, rất nhiều người bị thương, không còn bao nhiêu tinh huyết hợp nhất..."
Mặc dù vừa nãy hắn bị đánh vỡ áo giáp, nhưng cũng không phải một mình Phương Bình chịu thiệt, trước khi đi, hắn lại tự bạo lực lượng tinh thần.
Những người khác vẫn có thể né tránh, chống đỡ. Mấy tên liên thủ xuất tuyệt chiêu, gần như không còn sức lực chống đỡ, lập tức nổ tung.
Đại chiêu như vậy, cho dù có người sử dụng được thì Phương Bình cảm thấy, bọn họ cũng không dám dùng nữa.
Sợ đi vào vết xe đổ!
Đã dùng tuyệt chiêu bảo mệnh, cũng không thể bảo vệ tính mạng, ngược lại còn bị Phương Bình tiêu diệt, người của Yêu Thực vương đình, còn dám tiếp tục tiêu hao huyết nhục để bạo phát không?
Đối với Phương Bình, nhóm người Lý Hàn Tùng cũng không biết nói gì.
Cái thằng thật quá trâu mà, trâu đến mức một tên cấp sáu mặc áo giáp cấp chín, theo lý mà nói, người khác mặc áo giáp đến cấp tám cũng không sao.
Phương Bình thì hay rồi, mới mấy ngày áo giáp đã bị đánh thủng!
Nếu bị tông sư Ma Võ biết e là kinh ngạc đến ngơ người.
Vì để bảo vệ tính mạng Phương Bình, Ma Võ có ít đồ tốt cũng đều đưa cho Phương Bình, bao gồm cái áo giáp này, cũng là thứ tốt nhất, mấy người Lý Trường Sinh cảm thấy, cho dù Phương Bình gặp phải võ giả cấp tám cũng chưa chắc bị người ta đánh xuyên áo giáp.
Nhưng bây giờ thì sao?
Phương Bình còn chưa mặc được bao lâu đã bị người ta đánh thủng rồi.
Phương Bình nói xong, xoa trán nói: "Tự bạo nhiều rồi, ta cũng không thể tự bạo thêm nữa, phải chậm lại mới được. Lão Diêu, bọn họ còn lại bao nhiêu người, có thấy không?"
Sắc mặt Diêu Thành Quân trắng bệch, lực lượng tinh thần cũng bị tiêu hao quá độ. Nghe Phương Bình hỏi, Diêu Thành Quân mở miệng nói: "Khoảng 45 - 46 tên. Tinh huyết hợp nhất còn 5 tên!"
"Không chỉ..."
Phương Bình trầm ngâm nói: "Có lẽ còn có người, ta nhớ còn mấy tên tinh huyết hợp nhất vẫn chưa xuất hiện, có lẽ đã trốn đi chuẩn bị đột phá rồi. Có điều, tính ra có lẽ sẽ không hơn 10 tên tinh huyết hợp nhất."
Nói đến đây, Phương Bình cười hehe nói: "Còn chưa hết một ngày, chơi với ta, ta dày xéo từng tên một đến chết! Muốn đột phá cấp bảy, cho dù đã đến cực hạn, không tốn hai ba ngày sao có thể đột phá được? Hai ba ngày, đủ để ta đày đọa chết bọn họ rồi. Đến lúc đó, cho dù cấp bảy tới cũng không là gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận