Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1195

"Thần binh cũng chẳng đáng giá mấy!"
Nghe vậy, sắc mặt mọi người vô cùng quỷ dị. Có người nhớ ra, hình như trong tay Phương Bình không thiếu thần binh. Lần trước hắn thu hoạch được không ít từ Thiên Nam địa quật, chuyện này nhiều người biết đến. Tính ra... lần này thằng nhóc này lại lấy được 4 thanh, thần binh cũng có thể đem ra bán sỉ rồi.
Không chỉ những thứ này, các Tông sư của Ma Võ đều đang sử dụng thần binh của Phương Bình, ngoại trừ Ngô Khuê Sơn.
Thằng nhóc này... giàu hơn cả cấp chín nữa, tuyệt đỉnh nhiều khi còn chẳng giàu bằng hắn, ít nhất thì tuyệt đỉnh không thể tùy ý đánh giết đám yêu tộc kia.
Đương nhiên, quan trọng không phải thần binh mà là thực lực.
Cấp sáu, đánh cấp bảy!
Dù Phương Bình được xem là một nửa cấp bảy, nhưng trên thực tế, hắn vẫn là cấp sáu trung kỳ, hắn đã đánh bại võ giả cấp bảy sơ kỳ, kém chút nữa giết chết đối phương.
Trong lúc tâm tình mọi người phức tạp vô cùng, Tưởng Siêu bỗng nhiên cười nói: "Không phải muốn lập bảng xếp hạng thanh niên toàn cầu sao? Phương Bình là đệ nhất cấp sáu, có còn ai không phục không?"
Tưởng Siêu cười hài lòng, hống hách nhìn quanh một vòng, như thể người mới đánh bại cấp bảy là hắn.
Phương Bình hung hăng không ai sánh bằng, ngay cả Thánh Địa Cổ Phật cũng dám bắt nạt. Tuy mọi người phía Thánh Địa Cổ Phật vô cùng phẫn nộ, nhưng lúc này cũng không thể làm gì. Tại địa bàn của Hoa Quốc, dám động đến Phương Bình, thì phải cân nhắc xem có thể sống mà rời khỏi Hoa Quốc hay không.
Xuống địa quật, vào vùng cấm, người nên lo lắng cũng là bọn họ, chứ không phải Phương Bình. Cấp sáu và cấp bảy tiến vào nơi khác nhau.
Nếu không dùng thần binh đánh đổi, lúc này mà để Đà Mạn đánh với Diêu Thành Quân thì chắc chắn thất bại, một vị Tông sư đã bị đánh tan lực lượng tinh thần... thật ra đã phế đi một nửa rồi!
Về phần vô địch cấp sáu mà Tưởng Siêu nói, không ai mở miệng.
Bởi vì đây là sự thực!
Ngay cả Đà Mạn cũng thua, cấp sáu còn ai là đối thủ của Phương Bình? Nếu thật sự phải tìm một người so sánh, có lẽ cũng chỉ có Lý Trường Sinh của năm đó.
Lý Trường Sinh một kiếm chém giết Phương Bình, bản thân đại khái cũng không có kết quả tốt.
Trong lúc mọi người nghĩ đến Lý Trường Sinh, phong cấm đột nhiên tản đi, ngay sau đó, lão Lý từ trên trời rơi xuống, nhìn Phương Bình, cười ha hả nói: "Không tệ, có chút phong độ năm đó của ta! Nhưng vẫn còn yếu quá, đánh một tên cấp bảy sơ kỳ, thiên tài như chúng ta nên giết hắn trong tích tắc! Ngươi thì hay rồi, bị người ta đánh gần chết, quá mất mặt!"
Phương Bình cười ha hả nói: "Ta mới cấp sáu trung kỳ, chờ đến đỉnh cấp sáu..."
Lão Lý cười ha hả nói: "Ngươi có đỉnh cấp hay không cũng khó nói lắm, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!"
Nghe vậy, mọi người lập tức tỉnh ngộ.
Cũng phải, Phương Bình chưa chắc cần phải trải qua đỉnh cấp sáu, đóng hết cửa tam tiêu thì là đỉnh cấp sáu, nhưng nếu hắn có thể trực tiếp tinh huyết hợp nhất, trực tiếp trở thành cấp bảy thì sao?
Phương Bình tiếp tục cười nói: "Dù sao ta cũng chỉ mới 20 tuổi, ngài đến 60 tuổi mới trảm được cấp tám, ta 60 tuổi chắc có thể diệt được tuyệt đỉnh rồi!"
Sắc mặt lão Lý cứng lại, ta khen ngươi mấy câu, ngươi không thể khen lại ta mấy câu sao? Lão Lý chẳng thèm nói với hắn nữa, ông quay qua nói với Hội trưởng Hiệp Hội Võ Đạo: "Ngày mai đổi bảng xếp hạng, ta vô địch cấp tám!"
Phương Bình cũng nói tiếp: "Ta là đệ nhất cấp sáu, đừng lấy danh hiệu Cuồng Đao Tướng Quân, đổi danh hiệu khác đi... Đao Vương, Đao Thần, Đao Đế, cái nào cũng được!"
Hội trưởng Hiệp Hội Võ Đạo là võ giả cấp tám, ông nhìn hai người một lát, khóe miệng co rúm, trong lòng ha ha một tiếng!
Đậu móa!
Hai người các ngươi tốt nhất vẫn luôn mạnh mẽ như vậy, một ngày nào đó mà tuột dốc, ta sẽ treo trước cửa đánh cho một trận!
Lý Đức Dũng mệt mỏi, không muốn quan tâm đến hai người này nữa, ông nhìn về người của Thiên Đường Chư Thần, hỏi: "Ngươi còn muốn khiêu chiến không?"
"Khiêu chiến!"
Nói xong, đối phương lập tức nói: "Ta chịu thua!"
Một khi chịu thua, hắn cũng mất đi tư cách vào vùng cấm, nhưng Thiên Đường Chư Thần sẽ bồi thường hắn.
Mà Thánh Địa Cổ Phật, vì để đảm bảo cho Đà Mạn, e là lần này phải trả một cái giá không nhỏ. Cho nên nhất định phải lấy được tiêu chuẩn này, nhằm đảm bảo Đà Mạn có thể an toàn tiến vào vùng cấm...
Nhưng lão hòa thượng cấp chín liếc mắt nhìn Đà Mạn, bỗng nhiên hơi chán nản.
Lần này... Đà Mạn chịu đả kích quá lớn!
Thiên tài Thánh Địa sẽ không vì vấp ngã mà thất bại hoàn toàn chứ?
Vị võ giả cấp sáu đánh bại, đối với cường giả cao cao tại thượng là một chuyện không thể nào tiếp thu được.
Dù trong lòng lão hòa thượng rất bất đắc dĩ, nhưng ông vẫn bố trí lá chắn, thấp giọng nói: "Hắn cũng không phải cấp sáu, Đà Mạn, lực lượng tinh thần của hắn đã hóa hình, thực ra đã xem như là cấp bảy, thành tựu kim cốt, thậm chí có thể nói đã đi được một đoạn đường giữa cấp bảy và cấp tám.
Võ giả như hắn không thể dùng cấp bậc đối xử, ngươi cũng không thua võ giả cấp sáu, dù tinh huyết hợp nhất, có mấy người có thể cản được ba chiêu của ngươi?"
Cấp bảy rất mạnh, đó là điều không thể nghi ngờ.
Cường giả tinh huyết hợp nhất đối mặt với Đà Mạn, khi bùng phát sức mạnh, chỉ trong ba chiêu, chắc chắn tuyệt sát đối thủ.
Nhưng Phương Bình không ra ngô ra khoai gì cả. Nếu nghiêm túc mà nói, hắn không được xem là võ giả cấp sáu.
Đà Mạn mất đi tứ chi vẫn giữ im lặng.
Lão hòa thượng than nhẹ một tiếng, cũng không nói thêm. Cửa ải này còn phải dựa vào bản thân Đà Mạn vượt qua mới được.
Liếc nhìn Phương Bình mang thân thể tàn tạ nhưng vẫn cười nói trò chuyện với người khác, lão hòa thượng vẫn khẳng định một điều: "Phương Bình của Hoa Quốc tuy hống hách, nhưng Hoa Quốc tuyên truyền võ đạo tất tranh, hắn cũng thực hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Thánh Địa Cổ Phật lánh đời quá lâu... Hy vọng hành trình đến Thần Vực lần này, mọi người đều có thu hoạch."
Thánh địa không thiếu tài nguyên, cái gì cũng không thiếu, điều này cũng dẫn đến một vấn đề rất nghiêm trọng.
Không có loại tàn nhẫn giẫm đạp bò lên từ tầng dưới chót!
Đám người này, lúc nhỏ yếu có thể vì tranh giành một viên Khí Huyết Đan mà ra tay giết người. Các thánh địa lớn hầu như không có trải nghiệm như vậy. Thi đấu thanh niên cũng là cơ hội hiếm thấy để gặp máu.
Lão hòa thượng trong lòng cân nhắc... Có lẽ, các năm sau, thánh địa nên thiết lập một số tiêu chuẩn tử vong mới được.
Ở Nam Á, các võ giả bên ngoài thánh địa đều tàn nhẫn vô cùng, nếu so độ tàn nhẫn, độ dứt khoát, thì đám tân sinh đời này của các thánh địa đều kém xa bọn họ.
...
Trận đấu rốt cuộc đã có kết quả cuối cùng.
Hoa Quốc có 12 người vào cấm địa.
Thánh Địa Cổ Phật, 6 người.
Thiên Đường Chư Thần, 4 người.
Thế Giới Vạn Tháp, 3 người.
Núi Andes, 3 người.
Thành Đồ Đằng, 2 người.
Vì lần này có thêm một vị Tông sư, nên số lượng đạt tiêu chuẩn của Núi Andes tương đối nhiều, trước đây cũng chỉ một hoặc hai người mà thôi.
Thánh Địa Cổ Phật cũng nhiều người, nhưng thực ra bọn họ chiếm dụng một tiêu chuẩn của Thiên Đường Chư Thần, có lẽ sẽ phải trả giá rất nhiều, tính ra cũng không lợi lộc gì.
Hoa Quốc có 12 người đạt tiêu chuẩn, trong đó có 4 người của võ đại, đám Đỗ Hồng 4 người của Quân bộ cũng vào vùng cấm, 4 người còn lại là Lý Phi, Trịnh Nam Kỳ, Tưởng Siêu và Tô Tử Tố. Những người khác đều bị loại rồi.
Phương Bình liếc mắt nhìn, thầm cười trong lòng, được, ta đã biết thực lực tương đối của các lão tổ thành Trấn Tinh như thế nào rồi.
Nhà họ Lý thì khỏi phải nói, lão tổ của Tưởng Mập cũng mạnh mẽ lắm, nhà họ Tô đại khái cũng không tệ, người tiếp theo chắc là lão tổ họ Trịnh. Từ đám người đạt tiêu chuẩn có thể nhìn ra, cường giả... chẳng ai khiêu chiến mấy người này.
12 tiêu chuẩn cũng không ít, trước đây cũng chỉ được 10 tiêu chuẩn.
Năm nay, tuy nhà họ Dương chịu thiệt hại nặng nề, một người bị diệt, một người bỏ chạy, nhưng cuối cùng Hoa Quốc vẫn chiếm được 12 tiêu chuẩn, nhiều hơn mong muốn của mấy người Lý Đức Dũng. Lúc này, sắc trời đã tối đen, Lý Đức Dũng thấy đã xác định được nhân số vào vùng cấm, mở miệng nói: "Hôm nay đến đây thôi, mọi người về nghỉ ngơi đi. Phương Bình..."
"Đám người các ngươi, ngày 5 đến Quân bộ Kinh Đô, lúc đó, bọn ta sẽ giảng giải nhiệm vụ và hành động tiếp theo cho các ngươi."
Phương Bình nghi ngờ nói: "Nhiệm vụ?"
"Đến lúc đó ngươi sẽ biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận