Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1018

Phương Bình quét một đao ra.
Dị tượng lại xuất hiện trên không trung. Lần này, uy lực lớn hơn rất nhiều.
Bóng đế vương xuất hiện, huyết dịch phun ra, màu máu tràn ra hư không, phàm là võ giả, cứ chạm đến màu máu là cơ thể nổ tung.
Huyết dịch này cũng không phải là máu thật, mà là lực lượng khí huyết của Phương Bình. Với thực lực của hắn, chém giết những võ giả dưới cấp năm này cũng không khó.
Một lát sau, thi thể rơi đầy đất. Những võ giả còn sót lại bắt đầu dồn dập chạy trốn, đã có người nhìn thấy đầu của người đàn ông tóc dài.
Phó thành chủ chết rồi!
Phương Bình chẳng muốn truy sát, thở dốc nói: "Lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc, mọi người phân công nhau hành động, sau đó tập hợp ở phủ thành chủ!"
Vương Kim Dương giãy giụa bò dậy, thấy Tần Phượng Thanh và Lý Hàn Tùng đều vội vàng chạy đi cướp đồ, thở dài nói: "Đã nói là bắt một tên về hỏi tin tức mà?"
Đám người kia cứng đờ, Phương Bình ho nhẹ một tiếng, vừa đi vừa nói: "Trong thành còn nhiều người mà, ta đến phủ thành chủ bắt mấy tên tới hỏi!"
Nói xong, Phương Bình lập tức rời đi. Vương Kim Dương bất đắc dĩ, đám này... không đáng tin chút nào.

Sau 10 phút, mọi người tụ lại ở phủ thành chủ. Giờ khắc này, phủ thành chủ yên tĩnh vô cùng... cũng trống không!
Tần Phượng Thanh vác theo một cái bọc to, thấy cảnh này, dại ra nói: "Ngươi... Ngươi làm gì phủ thành chủ rồi?
Chỗ to như vậy… trống không rồi!
Phương Bình thở dài nói: "Lúc ta đến, có một đống người vác đồ bỏ chạy."
"Ngươi... Biến đi, xạo chó!"
Tần Phượng Thanh chửi ầm lên, tức giận nói: "Ngươi đùa ta hả? Trung cấp cũng bị giết gần hết, cấp thấp đã biến sạch, bây giờ trong thành hỗn loạn vô cùng, chạy đằng nào chứ!"
Phương Bình không lên tiếng, chỉ nhìn hắn, vuốt cằm nói: "Nhắc mới nhớ, ngươi cũng thật trâu bò, không phục không được, máu sắp phun khắp người rồi, nhắc tới cướp của vẫn hăng hái phấn chấn."
Giờ khắc này, Tần Phượng Thanh thật sự trông như cái suối phun máu. Trên người có vô số vết thương, ngay cả đầu trọc cũng có vết đao, suýt chút nữa là đã bị chém thành hai. Kết quả cái tên này lại còn có sức đi cướp đồ!
Tần Phượng Thanh rên nhẹ một tiếng, đó là đương nhiên!
Phương Bình cũng không nói nhiều, thuận tay nhét cái bọc của hắn vào không gian chứa đồ, sau đó cũng cất đồ của Lý Hàn Tùng và Vương Kim Dương vào không gian.
Tiếp theo, Phương Bình kéo ba người bọn họ ra ngoài.
Tần Phượng Thanh thấy thế, bất lực: "Cứ thế mà đi thôi hả?"
Thật vất vả giết sạch hết đám trung cấp, giờ khắc này, trong thành còn rất nhiều thứ tốt, hầu như đều là để đấy cho bọn họ cướp. Loại thành trì nhỏ trên 100 ngàn người này, nếu thật sự có thể cướp sạch, thì không thể kém việc cướp cả tòa mỏ năng lượng đâu.
"Vậy ngươi ở lại đi!" Phương Bình vừa đi vừa nói: "Nếu còn không đi, chúng ta lại phải bắt đầu kiếp làm vận động viên marathon, trốn chui trốn nhủi!”
"Không phải không trở về sao?"
"Sẽ trở lại sau.” Phương Bình nói xong, tiện tay vung một cái, trên mặt đất xuất hiện không ít đá năng lượng cao cấp.
Thấy cảnh này, Tần Phượng Thanh nuốt một ngụm nước bọt nói: "Không cần phải lãng phí thế chứ!"
Hắn biết Phương Bình muốn làm gì rồi!
Nổ phủ thành chủ!
"Dưới Phủ thành chủ có mỏ năng lượng nhỏ, nhưng đá cao cấp bị đào đi hết rồi, chỉ còn một ít đá sơ cấp, không có thời gian đào, cũng lười đào, lấy hết đá năng lượng cao cấp, nổ khu mỏ này, thuận tiện chế tạo chút động tĩnh."
Phương Bình nói xong, lại nói: "Chúng ta đi, sau đó nổ hầm mỏ, đá năng lượng cấp thấp phía dưới sẽ gây ra phản ứng dây chuyền, thành Nguyệt Quế cũng sẽ bị hủy gần hết. Động tĩnh lớn như vậy, cường giả cao cấp cũng sẽ cảm nhận được. Chúng ta phải chạy cho xa trước đã!"
Lý Hàn Tùng thuận miệng ăn dược liệu, ăn như gặm củ cải, vừa đi vừa nói: "Nghĩa là lại phải chạy hả?”
"Không phải, đây là rút lui có chiến thuật."
Phương Bình nói xong, Tần Phượng Thanh nhìn chằm chằm Lý Hàn Tùng, không nhịn được mắng: "Đầu sắt, ngươi lấy Bích Nguyệt La ở đâu ra đấy, thứ này giá mấy trăm điểm, vậy mà ngươi ăn như củ cải?"
Lý Hàn Tùng bĩu môi nói: "Bị thương quá nặng, ăn chút để bồi bổ, ta đâu có keo kiệt như ngươi. Cùng lắm thì sau này trừ vào chiến lợi phẩm của ta, ngươi cẩn thận chảy máu nhiều quá chết đấy."
Tần Phượng Thanh cũng sắp mất máu mà chết, còn có thời gian rảnh rỗi quản hắn ăn cái gì. Lại nói... Bích Nguyệt La ăn sống ngon ghê!
Đời này cũng chưa từng làm chuyện thế này, nếu có thể chế Bích Nguyệt La thành đan dược, ít nhất có thể luyện chế vài viên đan dược trung cấp.
Phương Bình chẳng muốn quan tâm bọn họ, tiếp tục bắt đầu ném đá năng lượng. Vừa ném vừa phóng thích lực lượng tinh thần, có chút đau lòng nói: "Tiếc là không thể dùng bom, dùng đá năng lượng cao cấp làm bom, thật lãng phí!"
Lãng phí thì lãng phí, Phương Bình cảm thấy vẫn phải nổ tung thành Nguyệt Quế. Nếu mỏ quặng dưới lòng đất bị nổ tung, hơn một nửa thành Nguyệt Quế sẽ bị nổ tan tành. Động tĩnh lớn đến mức đó có thể dẫn thành chủ về, có lẽ sẽ dẫn cả đám người về, vậy cũng là có đóng góp cho tiền tuyến rồi.
Phương Bình nhiều tiền lắm của còn cảm thấy lãng phí, nói chi những người khác, Vương Kim Dương nhìn chằm chằm đám đá năng lượng cao cấp, nhìn đều có chút đau lòng. Nam Võ... tồn kho cũng không có nhiều như vậy.
Phương Bình tiếp tục ném, vừa ném đá năng lượng, vừa tấn công lòng đất, lộ ra mỏ quặng nhỏ dưới lòng đất. Loại thành trì này cũng có quặng mỏ năng lượng, nhưng bình thường sẽ không quá lớn, cũng gần bằng cái của con thú Vị Cẩu lần trước.
Hơn nữa thành trì này không có yêu thực cấp chín thủ hộ, trong tình huống bình thường, cũng sẽ không thể kéo dài phát triển, đào sạch đá năng lượng cao cấp thôi, cấp thấp để lại.
Phương Bình đang chuẩn bị nổ, Tần Phượng Thanh hấp tấp chạy tới hỏi: "Phương Bình, lần này thu hoạch nhiều không?"
"Bình thường."
"Vậy... đá năng lượng dùng làm bom này, tính phần ai?"
"Của công."
Tần Phượng Thanh bất đắc dĩ, cái tên này ném cũng không ít, nếu là của công, hắn vốn chỉ có thể phân một phần mười, chẳng phải là sẽ càng ít?
Phương Bình không quản hắn, một lát sau mới mở miệng nói: "Đi thôi!"
Dứt lời, Phương Bình bay lên trời, ngự không bay ra ngoài. Ba người kia cũng nhanh chóng đuổi theo.
Trong thành hỗn loạn vô cùng, tiếng kêu rên khắp nơi, đám người Phương Bình đều không hé răng.
Chiến tranh, chính là tàn khốc như thế.
Tiền tuyến còn có hơn trăm vị Tông sư ở đang cố gắng chiến đấu, bọn họ cũng đang bảo vệ nhân loại trên mặt đất, nếu không cũng không cần phải thủ đường nối.
Nếu cường giả địa quật không bảo vệ, vậy cũng đừng trách bọn họ phá hủy. Bọn họ vừa bay đi không xa, Phương Bình đã nổ tinh thần lực của mình.
Đùng!
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, liên tục kéo dài, một tiếng tiếp một tiếng, một lát sau, tiếng nổ không ngừng vang lên trong thành. Phủ thành chủ trong chớp mắt tan tành mây khói, mặt đất sụp xuống, vô số phòng ốc sụp đổ.
Tiếng kêu rên, tiếng khóc rống, không ngừng vang lên từ phía sau. Xa xa, tiếng gào thét của yêu thú cũng vang lên. Không còn cường giả tọa trấn, không còn khí tức yêu thú yêu thực cấp chín thủ hộ, đám yêu thú này cũng nhìn thấy cơ hội.
Mỗi một tòa thành trì, hoặc là thành trấn, sở dĩ không bị yêu thú tấn công, cũng là vì yêu thú yêu thực cấp chín sẽ trao tặng đá năng lượng tràn đầy khí tức và uy thế của mình cho bọn họ, cũng chính là tòa tháp đá năng lượng to lớn trong thành.
Giờ khắc này, khối đá năng lượng to lớn kia đã bị Phương Bình mang đi, bỏ vào không gian chứa đồ. Không có khí tức yêu thú yêu thực cấp chín đe dọa, thành Nguyệt Quế máu chảy thành sông, đối với yêu thú mà nói, đây là bàn ăn vô cùng thịnh soạn.
Khi thấy vô số khí tức yêu thú bay lên, đánh về phía thành Nguyệt Quế, Phương Bình than thở: "Tòa thành trì này xong rồi!"
Dù có cường giả đuổi tới, cũng đã chậm. Trong thành chỉ có mấy tên trung cấp, chẳng giải quyết được gì, võ giả cấp thấp lại chạy lao đao trong thành như người mù. Nếu yêu thú kéo tới, ngay cả phòng ngự cũng không làm được.
Đêm này, tòa thành nhỏ này chân chính bị diệt vong.
Vương Kim Dương nghiêng đầu liếc mắt nhìn, bình tĩnh nói: "Người bắt đầu chiến tranh cũng không phải chúng ta.”
Tần Phượng Thanh cười nhạo nói: "Khó nói! Lão Vương, ngươi có chắc chiến tranh là do địa quật bắt đầu trước không? Phái Yêu Thực vẫn đang tìm Phục Sinh Chi Chủng, các ngươi nghĩ xem, liệu có phải năm đó cụ tổ của chúng ta cướp Phục Sinh Chi Chủng của người ta, cho nên đối phương mới sẽ không tiếc tất cả, cố gắng chui lên Trái Đất không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận