Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1971: Võ Vương Vào Vực (2)

Thành chủ thành Yêu Quỳ hô hào cùng tự bạo, Phương Bình lại hơi nhíu mày, hô cái gì mà hô, ngươi không thể dùng lực lượng tinh thần truyền âm sao?
Tên này sợ chết, cố ý hù dọa nhân loại. Nếu thật muốn tự bạo, dứt khoát bí mật truyền âm, cùng tự bạo là được, làm gì cứ phải hét lớn lên như vậy.
Nhưng không ngờ, nghe thành chủ thành Yêu Quỳ kêu gọi, thật sự có vài vị võ giả địa quật bộ phát khí tức, có xu thế tự bạo.
Thấy thế Phương Bình chợt quát: "Đầu hàng đi! Các ngươi đã hết đường lui rồi. Nếu đầu hàng, ngoài thành chủ Yêu Quỳ và con chim ưng khổng lồ thì những người khác đều được miễn chết."
Hắn vừa dứt lời, khí tức của mấy vị cường giả muốn tự bạo hơi ngưng lại.
Nghe vậy, thành chủ Yêu Quỳ vẻ mặt hoảng sợ, tức giận hét lên: "Đừng tin bọn chúng."
Phương Bình hiện chưa gia nhập chiến trường, bay lên không đứng ở một bên, cười nói: "Vì sao không tin? Triệu Hưng Võ có thể đầu hàng địa quật, các ngươi cũng có thể đầu hàng nhân loại."
"Vừa lúc, vực Nam Thất đã bị bọn ta thâu tóm, còn có mấy chục triệu nhân loại địa quật còn sống, chúng ta cũng cần một người thay mặt, vực Nam Thập Bát cũng vậy."
"Giờ đây, hai vực lớn này đều là địa bàn của nhân loại. Nếu các ngươi đầu hàng, có thể miễn tội chết, dù ăn nhờ ở đậu, bán mạng cho nhân loại, nhưng đây là con đường sống duy nhất của các ngươi."
"Chân Vương địa quật đáng để các ngươi bán mạng như vậy sao? Đều là cường giả bản nguyên tu luyện tới cấp 9 rồi, khổ tu mấy trăm năm, một khi bỏ mình, đáng giá không? Dù chết, các ngươi cũng chết không đáng, chết rồi, địa quật của các ngươi, có mấy người nhớ đến các ngươi?"
"Buồn cười! Chết uất ức!"
"Tại sao nhân loại ta dám chịu chết? Bởi vì dù hy sinh nơi sa trường, cũng có vô số người nhớ đến, nhớ chúng ta từng chiến đấu vì nhân loại, còn địa quật của có mấy người biết?"
"..."
Phương Bình còn đang nói, Lý Đức Dũng vội truyền âm nói: "Phương Bình... điều này... điều này không ổn đâu? Võ giả địa quật không đáng tin, sau này còn phải mất công đề phòng bọn họ làm loạn..."
Phương Bình cũng truyền âm nói: "Có tác dụng! Đưa đến ngoại vực khác ra oai, giữ lại hai tên, còn lại đều giết hết. Ở đây còn có 8 vị cấp 9, đều là bản nguyên, giết năm sáu người là được, không cần giữ lại nhiều người như vậy, chủ yếu vẫn là vì đả kích lòng tin các vực khác."
Phương Bình cũng không định giữ lại nhiều cường giả như vậy, những người này đều là bom hẹn giờ. Nhưng giữ lại một hai người, mang đến ngoại vực khác làm gương, rất hữu dụng.
Cấp 9 cũng có thể đầu hàng, những người khác thì sao?
Khi Triệu Hưng Võ xuống địa quật, địa quật cũng định làm như vậy, nhưng Triệu Hưng Võ không đồng ý, địa quật lại có mục đích khác, nên cuối cùng cũng không cưỡng cầu.
Nhưng nếu những người này không đồng ý, Phương Bình cũng sẽ không khách khí.
Lúc này, thành chủ Yêu Quỳ càng sợ hãi, giận dữ hét: "Nếu đầu hàng, Chân Vương sẽ không bỏ qua cho chúng ta! Các vị, không chỉ là chúng ta, người nhà của chúng ta, gia tộc của chúng ta... Đều sẽ bị Chân Vương giết sạch."
Phương Bình lười biếng nói: "Thành chủ thành Yêu Quỳ, ngươi nhất định phải chết! Trên tay ngươi dính đầy máu nhân loại, ngươi chắc chắn phải chết! Những người khác, có thể đầu hàng, bọn họ có một số người cả đời chưa từng giao chiến với nhân loại, lần này cũng là lần đầu tiên tới.
Còn về người nhà, gia tộc... các ngươi tự xử lý! Ta đếm đến 10, còn không đầu hàng, sẽ giết chết tất cả, có năng lực thì tự bạo đi, xem các ngươi có thể kéo theo chúng ta hay không?"
"1... 8..."
Phương Bình trực tiếp đếm từ 1 rồi nhảy cóc lên 8, không ít người sắc mặt cứng ngắc, ngươi dứt khoát đếm đến 3 là được rồi. Đếm đến 10 làm gì!
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên bỗng nhiên quát: "Bản tọa đầu hàng!"
Hắn vừa dứt lời, Phương Bình vừa định nói chuyện, thành chủ thành Yêu Quỳ và Ưng Vương của Bách Thú Lâm chợt từ bỏ công kích nhân loại, quay sang cùng ra tay với hắn.
Lúc này, một người một yêu, đều dốc sức ứng phó.
Ầm ầm! Một tiếng nổ vang lên, kim thân của người đàn ông trung niên nổ tung.
Thành chủ thành Yêu Quỳ như bị kích thích, điên cuồng, cười giận dữ nói: "Đầu hàng? Hoặc là cùng chết, hoặc là tiếp tục giết tới cùng, các ngươi đừng hòng đầu hàng Phục Sinh Chi Địa!"
Đánh đến mức này, Phương Bình đã nói chắc chắn sẽ giết hắn, hắn cũng không nghĩ xa nữa.
Muốn chết thì cùng chết!
5 vị cấp 9 còn lại đều buồn bực chống cự tấn công của nhân loại, cũng không nói tiếp nữa.
Thấy thế, Phương Bình hơi nhíu mày, hô lớn: "Lão sư, giết chết hắn! Những người khác, nếu có lòng đầu hàng, hãy đồng loạt ra tay, giết chết súc sinh này. Ai giết hắn, coi như lập công."
Dứt lời, Phương Bình lại quát: "Tách bọn chúng ra, để con ưng khổng lồ đó cho ta, ta muốn chơi đùa với nó"
Phương Bình cũng nhìn chằm chằm Ưng Vương khổng lồ, trước đó nó giết chết Trịnh Đào, hắn đã tuyên bố lần này phải hủy diệt Bách Thú Lâm.
...
Chiến đấu lại nổ ra.
Thành chủ thành Yêu Quỳ đã sớm trọng thương, giờ lại bị đám người vây giết, 5 vị cấp 9 khác, cũng có hai người lựa chọn phản bội... Không, một người một yêu.
Phương Bình cũng bất ngờ. Địa Thử và thành chủ thành Yêu Thử thế mà chưa chết.
Địa Thử còn dễ hiểu, nó là cường giả bản nguyên.
Trước đó Phương Bình còn tưởng 8 vị đều là cường giả bản nguyên, lúc này mới phát hiện, thành chủ thành Yêu Thử thế mà vẫn còn sống, mà người này cũng không phải cường giả bản nguyên.
Một người một yêu này ngay từ đầu cũng đã giao đấu với Quách Thánh Tuyền, sau đó là cường giả đầu tiên bỏ chạy. Không thể không nói, người sợ chết đúng là sẽ sống lâu hơn bình thường.
Một người một yêu này đều vô cùng sợ chết, mắt thấy sống không nổi nữa, quay đầu liền bắt đầu đánh giết thành chủ thành Yêu Quỳ.
Mà Phương Bình, cũng đơn độc đối mặt với Ưng Vương khổng lồ, nhóm người Lý Đức Dũng áp trận cho hắn.
Chiến đấu đến mức này, nhân loại đã đại thắng.
Lúc này, cũng nên chừa cường giả cho những người khác luyện tập.
Gặp được cường giả như vậy, cho ngươi cơ hội luyện tập, điều này khá hiếm có, không ít người đều cảm thấy ngứa ngáy tay chân, muốn thử một chút.
...
Năm phút sau, cuộc chiến nơi đây kết thúc.
8 vị cường giả, cuối cùng chỉ có 3 người sống. Hai nhân loại địa quật và một con Địa Thử. Những người khác đều đã ngã xuống.
Thấy cảnh này, mọi người đều mừng rỡ như điên, nhưng mọi người lại nhanh chóng nhớ ra, có một chiến trường chưa kết thúc.
Lý Đức Dũng vội sắp xếp: "Để lại mấy người chăm sóc những người trọng thương, những người khác đi giúp nhóm người lão Trần."
"Cử ra vài người đi dọc đường thu thập chiến trường, thu dọn thi thể nhân loại chết trận..."
Chiến đấu đến mức này, bên này xem như đã kết thúc. Nhưng nhân loại cũng không phải không hề có tổn thất, khi cuộc chiến vừa nổ ra, nhân loại cũng có tổn thất.
Khổng Lệnh Viên hy sinh, Vương Khánh Hải và Trịnh Đào đều rơi xuống từ ngay lúc bắt đầu, không biết sống chết.
Dọc đường, Điền Mục cũng bị kẻ địch tự bạo ảnh hưởng, rơi xuống đất, không biết ra sao rồi.
Sau khi tham chiến, Nam Vân Bình là người yếu nhất, cũng rơi xuống trước, không biết tung tích.
Cấp chín bản nguyên còn đỡ, cấp 9 yếu gần như đều bị thương nặng, Giảo dẫn theo nhiều yêu tộc như vậy, nhưng đã hy sinh mấy chục yêu tộc cấp 7 cấp 8, cũng mất một yêu tộc cấp 9, không biết đã ngã xuống ở đâu.
Nhân loại rơi xuống đất thì may ra còn ở tại chỗ, yêu tộc... nếu rơi xuống gần Thương Miêu, dù còn sống chắc cũng thành xiên nướng rồi.
Trận này ban đầu đánh khá gian khổ, nhưng sau đó thì thuận lợi, không có hao tổn quá lớn.
Phương Bình không đi thu dọn chiến trường, cũng không vội đi cứu mấy người Trần Diệu Tổ.
Nhân lúc mọi người còn chưa đi, Phương Bình vội truyền âm cho Lý Đức Dũng nói: "Sắp xếp một nhóm người truy sát Cơ Dao. Cứ nói là diễn kịch, nhưng đừng diễn thật, có thể giết được bản nguyên nào thì cứ thịt! Cơ Nam và Cơ Dao có thể sống."
Phương Bình cảm thấy, mình cần phải "giúp" Cơ Dao giết người diệt khẩu, để nhiều người sống quá cũng không tốt. Giết một số, giữ lại vài người là được rồi.
Cố gắng suy yếu thực lực của nhà họ Cơ một chút. Tránh để nhà họ Cơ nhanh chóng thống nhất toàn bộ Thiên Mệnh vương đình, lúc đó sẽ phiền toái lắm.
Nói xong, Phương Bình lại vội vàng nói: "Lão sư, chúng ta đi vây giết Kỳ Huyễn Vũ! Lão già này rất phách lối, có thể giết thì giết, giết không được hoặc chỉ có thể khiến hắn trọng thương thì tha hắn một lần."
Dặn dò xong, Phương Bình không đuổi theo giết mấy người Cơ Dao, mà cùng mọi người lục tục bay về phía Ma Thành.
Đợi khi nhóm người Trần Diệu Tổ đánh xong, cuộc chiến cấp chín xem như kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận