Toàn Cầu Cao Võ

Chương 479: Ta từng chạy thắng cấp sáu! (3)

Sau một khắc, Phương Bình đột nhiên dừng lại, sau đó tránh đi, tiếp tục lao nhanh!
Võ giả cầm thương hơi sửng sốt một chút, sau đó phẫn nộ la lên vài tiếng, nhanh chóng đuổi theo hướng Phương Bình vừa chạy!
Đây cũng không phải người đầu tiên, chờ Phương Bình gặp võ giả chặn đường tiếp theo, cậu cũng gầm lớn một tiếng, trường đao lại lần nữa toả hào quang khí huyết như muốn xuyên thấu người, đây là dấu hiệu chuẩn bị liều mạng đánh ra đại chiêu.
Nhưng đại chiêu tung ra một nửa, Phương Bình lại lần nữa chạy đường vòng trốn đi.
Các võ giả địa quật đều hơi sửng sốt!
Muốn chết sao?
Tiêu hao khí huyết như thế, không sợ dùng hết khí huyết, không sợ bọn họ sẽ chẳng tốn công sức tẹo nào cũng có thể bắt giết cậu sao?
Võ giả nơi “Hy vọng” nếu gặp phải chuyện này cũng huyết tính mười phần, điểm liều mạng này võ giả địa quật vẫn thừa nhận. Lúc này hưng phấn chém giết, giết một người tính một người, dù giết không được, cũng phải cắn được miếng thịt của kẻ địch, chứ không phải đang bị đuổi giết mà vẫn tuỳ ý lãng phí khí huyết như tên này!
...
Phương Bình làm gì quan tâm đến người khác nghĩ như thế nào, trong lúc chạy trốn quay đầu lại nhìn lướt qua một cái, mẹ kiếp, muốn nứt cả tim gan, lần này ông đây mà không về được thành Hy Vọng, thật sự chỉ có thể chờ chết!
Phía sau, cường giả đạp không, ngự không cũng có bảy, tám người, trên mặt đất còn có mấy chục người đang điên cuồng đuổi theo.
"Đuổi đi, đuổi tới thành Hy Vọng, giết toàn bộ!"
"Trăm dặm mà thôi, nửa giờ, đuổi không kịp ta, toàn bộ phải chết!"
Phương Bình gào thét, cũng không quan tâm bọn họ đến cùng có hiểu hay không, cường giả cao cấp không rảnh tới mức phòng thủ ở tiền tuyến, bọn họ không sợ Tông sư nhân loại tập kích vây giết bọn họ hay sao?
Lúc này, những người truy đuổi Phương Bình, Phương Bình đoán phần lớn đều là cấp bốn, một phần là cấp năm, cấp sáu cũng chưa chắc có.
Vừa mới gào xong, Phương Bình chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng xé gió.
Quay đầu liếc mắt nhìn, Phương Bình tái mặt, chết rồi, chết chắc rồi!
Cường giả cấp sáu đuổi theo rồi!
Dù cho chân cậu như được gắn Phong Hỏa Luân, tốc độ lúc này cũng hơi kém đối phương một chút.
"Làm sao bây giờ?"
"Phải ném vũ khí đi sao?"
"Ném đi rồi mà vẫn còn bị đuổi theo, vậy thì chết càng thêm chết rồi!"
"Người của hành Hy Vọng không thể đi ra nghênh tiếp mình sao?"
Tâm tư Phương Bình hỗn loạn, cũng không còn lơ lửng giữa trời, mà rơi xuống bụi cỏ um tùm chưa được dọn dẹp, điên cuồng chạy trốn.
Mà võ giả cấp sáu đuổi theo trên không trung cũng không dừng lại, vung tay đấm thẳng xuống dưới, từng ánh hào quang đỏ ngầu tuôn ra, làm đám cỏ và đất đá chung quanh Phương Bình nổ tung tóe.
Võ giả trung cấp, khí huyết ngoại phóng.
Khí huyết của võ giả cấp sáu nồng đậm, hơn nữa, lượng khí huyết càng cao, cường độ càng mạnh, tùy ý vào quyền, nếu đập trúng Phương Bình, Phương Bình cũng chỉ còn một chữ "chết".
Lúc này Phương Bình nào còn lo lắng được tới hình tượng, khom eo lao nhanh, có lúc thực sự tránh không được, chỉ có thể lăn khỏi đó, bò lên, tiếp tục chạy.
Kết quả, lăn tránh mấy lần, vũ khí ở sau lưng bỗng nhiên rơi mất mấy cái, Phương Bình tức giận tới mức muốn nôn ra máu, vốn thu được không nhiều, lần này thật sự thiệt thòi lớn rồi!
Cắn răng, Phương Bình bỗng nhiên cầm lấy bao vũ khí, trừ thanh trường đao cấp C và trường thương, còn lại, Phương Bình đều ném đi hết ra phía sau!
Ném vũ khí đi, có thể hơi hơi ngăn chặn bước chân của đối phương!
Nhưng Phương Bình gào thét: "Tao nhớ kỹ mặt mày rồi, lần sau chắc chắn sẽ giết mày!"
Một người cấp sáu lại truy sát một người cấp ba, võ giả địa quật quá hung tàn rồi!
Nhiều binh khí như vậy, bây giờ chỉ còn dư lại có 2 cái cuối cùng rồi.
Phương Bình phẫn nộ, đối phương cũng phẫn nộ, võ giả cấp sáu, truy sát cấp ba, thế mà chạy hơn mười dặm còn không đuổi kịp, quả thực chính là sỉ nhục!
Ngay trong lúc Phương Bình gầm rống tức giận, đối phương bỗng nhiên gầm dữ dội một tiếng, tay nắm một thanh trường kiếm Phương Bình mới vừa ném qua, hào quang trên trường kiếm lấp lóe, đỏ ngầu, sau một khắc, trường kiếm nhanh chóng bắn mạnh về phía Phương Bình!
Lực lượng tinh thần của Phương Bình điên cuồng cảnh báo, nhưng lúc này, cậu không cách nào ngăn cản, cắn răng, Phương Bình mạnh mẽ dịch thân thể lệch đi một chút, trường kiếm trực tiếp xuyên thấu cánh tay Phương Bình, cắm trên cánh tay trái của cậu.
Mượn nguồn sức mạnh này, Phương Bình nhảy một bước thật dài về phía trước.
Sau một khắc, phía sau lại truyền đến tiếng vang.
Phương Bình cắn răng một cái, lại lần nữa hơi chuyển động bước chân, một thanh đoản đao lại đâm xuyên cánh tay trái.
Cánh tay trái liên tục bị thương, Phương Bình chỉ cảm thấy xương cốt đều bị chém đứt rồi, nhưng lúc này, nội phủ không bị thương, cánh tay phải còn có thể duy trì chiến lực nhất định, đành chỉ có thể gắng gượng chống đỡ bằng cánh tay trái, dịch chuyển nhiều lần, chẳng mấy chốc sẽ bị đối phương đuổi theo.
"Sắp chết, thật sắp chết tới nơi rồi... Anh hùng nào có dễ làm như vậy, mình nên trốn ở Giảo Vương Lâm không ra... Đại Sư Tử hại mình khổ sở quá!"
Phương Bình chạy tới mức ý thức hơi mơ hồ rồi, lao nhanh cực hạn kiểu này, cho dù khí huyết đầy đủ, cũng khiến đầu óc cậu mệt mỏi.
Dưới sự dục vọng cầu sinh mãnh liệt của mình, lần này, Phương Bình chọn phương hướng chạy không sai tí nào, trong ánh mắt đã mơ hồ có thể nhìn thấy thành trì ở xa xa rồi.
"Thành Hy Vọng!"
Ánh mắt Phương Bình chớp mắt sáng lên!
Võ giả địa quật phía sau cũng hơi chùn chân rồi, chạy hết sức như vậy, tốc độ mọi người có hơi chậm lại, chỉ có Phương Bình vẫn duy trì tốc độ cao, trái lại để mọi người không đuổi kịp cậu.
Hiện tại, trước mắt có thể nhìn thấy bóng dáng thành Hy Vọng, cũng có nghĩa bọn họ đã tiến vào khu vực dọn dẹp của thành Hy Vọng rồi.
"Mình từng chạy thoát trong tay võ giả cấp sáu!"
Lúc Phương Bình chạy băng băng, không tự chủ nghĩ đến điều này, trong đầu lại bổ sung một câu: "Và cả vô số võ giả cấp bốn cấp năm!"
Phương Bình vui mừng nhìn thấy thành Hy Vọng, trên thực tế khoảng cách còn cực xa.
Cường giả cấp sáu phía sau hơi nhíu mày, bỗng nhiên không còn ngự không, mà rơi xuống đất, trong nháy mắt rơi xuống đất, đối phương liền đạp đất chạy nhảy mấy chục mét.
Ngự không nhìn rất thích, nhưng tốc độ không hẳn nhanh bằng khi chạy dưới mặt đất.
Trước đó vẫn ngự không đuổi người, đó là kiêu ngạo của cường giả.
Hiện tại, mắt thấy sắp chạy đến thành Hy Vọng, có kiêu ngạo hơn cũng phải bớt lại. Trên thực thế, hắn cũng không ngờ một võ giả cấp ba có thể kéo dài được đến hiện tại.
Hắn ban đầu nghĩ chỉ cần đuổi theo chừng 10, 20 dặm, không cần hắn giết, đối phương tự tiêu hao hết khí huyết, chờ hắn đến giết.
Bây giờ hay rồi, thật mất mặt!
Trong nháy mắt nhảy xuống đất, tốc độ của đối phương lập tức tăng nhanh, thân hình để lại tàn ảnh xẹt qua trên không trung, khiến Phương Bình ở phía trước tê cả da đầu.
Sau một khắc, Phương Bình cắn răng một cái, bỗng nhiên xoay người lại chém xuống một đao!
Lúc này, Phương Bình cũng chân chính nhìn thấy rõ dáng dấp của đối phương.
Tóc dài xõa vai, con mắt sáng như tuyết, lông mày… bị mất một nhúm ở giữa!
Tất cả những hình ảnh này đều được thu vào tầm mắt trong chớp mắt.
Sắc mặt đối phương lạnh lùng, cũng không thèm để ý Phương Bình tung chiêu, một quyền đánh về trường đao của Phương Bình!
Một tiếng "Đùng" lớn vang lên, Phương Bình bay ngược ra ngoài, máu trong miệng không ngừng trào ra như đang đoạt mạng.
Không chờ Phương Bình nhảy lên chạy trốn, đối phương lại lần nữa xuất hiện bên người Phương Bình, lại đấm một quyền xuống!
Phương Bình nổi giận gầm lên một tiếng, trường đao chém liên tục vào quả đấm của đối phương, nghe được cả tiếng leng keng từ trường đao truyền đến.
Ngay thời khắc quả đấm của đối phương đến gần, trong miệng Phương Bình bỗng nhiên phun ra một mũi tên máu, bay thẳng vào đôi mắt đối phương.
Người đàn ông bị thiếu lông mày lại mạnh hơn tưởng tượng của Phương Bình!
Ngay khoảnh khắc mũi tên máu bắn ra, đối phương giơ tay trái lên, một quyền đánh tan mũi tên máu.
"Mình chạy không lại cấp sáu..."
Trong đầu Phương Bình chỉ còn một ý nghĩ như vậy, sau đó bỗng nhiên vẻ mặt mừng rỡ như điên, nhưng sắc mặt người đàn ông thiếu lông mày kia lại hơi biến đổi.
Trong lúc hắn không tập trung, Phương Bình nắm lấy cơ hội, trực tiếp rút lui, sau đó xoay người tiếp tục chạy băng băng.
Người đàn ông bị thiếu lông mày hơi mờ mịt, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Một lát sau, hình như nghĩ tới điều gì, trong mắt hiện lên sát ý!
"@#


%..."
Tự nói vài câu, đối phương lại lần nữa nhanh chóng đuổi theo Phương Bình.
Phương Bình mặc dù không biết hắn đang nói cái gì, cũng có thể đoán được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận