Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2417: Đột Nhập Thế Giới Bản Nguyên (3)

Dọc hai bên lối đi, Phương Bình hình như nhìn thấy những hành tinh khác, biết đâu đó là thế giới bản nguyên của những người khác.
Đây là lần đầu tiên Phương Bình đi qua một thế giới như vậy! Thật là thần kỳ! Hắn nhìn thấy đủ loại hành tinh, có lớn có nhỏ, lớn thì lớn như mặt trời, nhỏ thì nhỏ như viên bi.
"Thế giới bản nguyên!”
Thời khắc này ba người lão Vương cũng đang duy trì ý thức, nhìn thấy cũng thán phục! Hóa ra, thế giới như vậy thật sự tồn tại! Thế giới hư ảo chưa chắc đã là giả, nếu không, sao lại có chiến trường không gian như hiện tại! Đúng lúc này, Lý Hàn Tùng bỗng nói: "Nhìn kìa, thế giới phía trước thật lớn!"
Thời khắc này, nhóm người Phương Bình dồn dập nhìn về một thế giới sáng như mặt trời. Bên trên thế giới đó giống như có một vị thần phật đang tọa trấn. Những thế giới trước đó cách đường nối rất xa, nhìn không rõ, nhưng thế giới này gần như ở sát bên đường nối. Phương Bình nhìn qua, ngay sau đó, hắn hơi biến sắc! Đồng thời, vị thần phật đang tọa trấn thế giới kia cũng như cảm ứng được bọn họ. Gần như trong chớp mắt, thế giới mờ đi, thần phật biến mất. Phương Bình kinh ngạc hỏi: "Các ngươi có nhìn rõ không?"
"Hơi hơi... Không rõ lắm..."
Lý Hàn Tùng đáp. Phương Bình trầm giọng: "Ta nhìn được một chút, thú vị! Thật là thú vị! Thế giới bản nguyên mới thật sự là hình chiếu, ở đây không cho phép đồ giả tồn tại! Thế giới như vậy, e là chủ nhân không yêu!
"Không rõ.”
Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, sao biết được chủ nhân của thế giới này mạnh cỡ nào. Nhưng không lâu sau, bọ họ xem như biết được đại khái mức độ. Đúng lúc này, phía trước bọn họ có một hành tinh khổng lồ xuất hiện. Hành tinh này cho bọn họ cảm giác nó rất lớn, nhưng cảm giác nó hơi lờ mờ, tối tăm. So với hành tinh sáng như mặt trời kia thì cái này nhỏ hơn rất nhiều. Trên tinh cầu cũng có một hình chiếu hư ảo. Rất mờ, nhưng có thể nhìn ra được, khá là giống Mệnh Vương. Lúc này, hình chiếu nhắm mắt, tọa trấn tinh cầu, không nhúc nhích. Hoàn toàn khác với vị thần phật cảm ứng được vị trí đường nối trong chớp mắt vừa rồi. Nhóm người Phương Bình lập tức xuất hiện ngay tại biên giới hành tinh. Hành tinh này có một lớp màng mỏng bao bọc, giống như vỏ trứng gà. Lúc này, Phương Bình đã hơi hiểu ra làm sao để đột nhập vào con đường bản nguyên của người khác! Đánh vỡ lớp màng mỏng này sẽ vào được bên trong. Mà lúc đánh vỡ, cường giả sẽ cảm ứng được động tĩnh rất lớn. Hình chiếu của Mệnh Vương ở bên ngoài tọa trấn, nếu võ giả bình thường muốn đột nhập vào, lão sẽ nhận ra ngay, giống như lần đầu tiên Phương Bình đột nhập con đường bản nguyên của lão Trương vậy, ông ấy gần như lập tức phản ứng lại, đá văng Phương Bình ra ngoài. Bia đá chỉ giúp bọn họ mở ra một con đường, không chịu trách nhiệm đánh vỡ màng mỏng. Có lẽ năm xưa làm được, chứ bia đá tàn tạ hiện tại, hiển nhiên là không thể. Bằng không, trước đó, lúc đi truyền tin, Thương Miêu sẽ không ở ngoài đâm nửa ngày để Trương Đào cảm ứng được nó. Phương Bình nhìn màng mỏng, lại nhìn bóng mờ của Mệnh Vương. Suy nghĩ một chút, lại nhìn về phía hệ thống... Vừa nhìn, Phương Bình tái mặt! Nhất thời, hắn không nghĩ tới Thương Miêu, hắn còn cho rằng đường nối mở ra tiêu hao nhiều như vậy! 1 tỷ điểm! Đùa gì thế! Bình thường đột nhập đại đạo của người khác, nhiều thì một trăm triệu, ít thì 10 triệu, đầu ra nhiều như vậy! Hiện tại, bản thân Phương Bình còn chưa đột phá bản nguyên!
"Đáng chết, tiêu hao lớn như vậy!”
Phương Bình khẽ kinh ngạc trong lòng, lẽ nào Mệnh Vương mạnh như vậy? Vậy chẳng lẽ thế giới sáng như mặt trời kia mạnh hơn gấp mười gấp trăm lần? Phương Bình mặc kệ cái này, nhanh chóng vận dụng chức năng phân tích bản nguyên. Lúc này, Phương Bình nhìn rõ một màn trước mắt, màng mỏng chậm rãi tan ra, một lỗ nhỏ vừa cho một người đi vào nhanh chóng xuất hiện! Trên hành tinh, đôi mắt đang khép kín của bóng mờ có vẻ hơi giật giật. Song, lần này Phương Bình kết hợp giữa bia đá mở đường và hệ thống phá cửa, động tĩnh rất nhỏ. Đôi mắt bóng mờ chấn động một chút, Phương Bình đã nhanh chóng tiến vào, trong chớp mắt, màng mỏng khép kín. Bóng mà không còn rung động, hiển nhiên, không phát hiện thế giới bản nguyên của mình bị người xâm lấn!
Người Phương Bình khẽ run lên. Một lát sau, Phương Bình đã rơi vào trong một thế giới hoàn toàn xa lạ. Phương Bình thu lại toàn bộ khí tức, động tĩnh cực nhỏ. Trước kia, khi tiến vào con đường bản nguyên của cường giả, hắn cũng không rõ tình hình, nên đôi khi cũng không lo được nhiều, hoàn toàn không hề cân nhắc gì. Hắn căn bản chưa từng nghĩ đến việc thu lại khí tức trong thế giới bản nguyên. Nhưng lúc này, hắn làm được rồi. Ở đây, cũng có thể dùng hệ thống. Hệ thống hình như không có liên quan gì với cơ thể thật, mà gắn liền với ý thức, cho nên ý thức của hắn ở đây thì hệ thống cũng ở đây. Tài phú: 7.1 tỷ điểm Khí huyết: 219.999 cal (219.999 cal) Tinh thần: 9955 hz (10455 hz - 9955 hz - không thể cắt phân thân) Lực lượng phá diệt: 85 nguyên (85 nguyên) Bản nguyên: Chặng một (Tăng cường 9% + 30%) Không gian chứa đồ: 10000 mét vuông (+)
Năng lượng bình phong: 1 điểm/phút (+ 3,1000 điểm/phút) Mô phỏng khí tức: 10 điểm/phút (+ 2,1000 điểm/phút) Phân tích bản nguyên: 10 triệu - 100 triệu điểm/lần (50 triệu điểm/phút) Lần này, Phương Bình đã nhìn thấy điểm khác biệt. Ở mục phân tích bản nguyên có thêm vài số liệu, hiển thị tiêu chuẩn điểm tài phú tiêu hao cụ thể. 50 triệu điểm một phút! Phương Bình nghiến răng nghiến lợi, thật đắt! Tiêu hao lớn như thế, hắn cũng không dám lãng phí, lát nữa còn không biết phải ở trong này bao lâu, hơn nữa đêm dài lắm mộng, một khi Mệnh Vương phát hiện có người xâm phạm thì rất phiền phức. Phương Bình thu khí tức lại, cơ thể trôi nổi, sau khi quan sát xung quanh đã nhận ra mình đang ở đâu. Điểm tiếp giáp của con đường bản nguyên và thế giới bản nguyên. Phía sau chính là thế giới bản nguyên của Mệnh Vương, phía trước là một con đường rất dài, con đường cấp Đế dài 10 mét, 20 dặm, không ngắn.
"Trảm bản nguyên thế giới hay là con đường bản nguyên?"
Lúc này, âm thanh của Diệu Thành Quân vang lên trong đầu. Không phải ai cũng giống Thương Miêu, bản nguyên thế giới chính là con đường bản nguyên. Bình thường, thế giới bản nguyên là nơi chiến đấu, con đường bản nguyên là nguồn gốc giúp bản thân mạnh mẽ. Phương Bình quay đầu nhìn thoáng qua thế giới bản nguyên của Mệnh Vương, thế giới bản nguyên của Mệnh Vương không lớn lắm, nhưng cảm giác vừa dày vừa nặng, Phương Bình chưa chắc có thể đánh vỡ.
"Trảm con đường bản nguyên!"
"Con đường bản nguyên của lão rất có thể có thiếu hụt lớn... nơi đạo của Kỳ Huyễn Vũ và đạo của lão nối liền nhau, ta không tin lão biết quy nhất đạo, có thể dung hợp!"
Phương Bình dứt lời, ba người khác đều tán đồng. Đạo của Mệnh Vương có vấn đề. Thiếu hụt của lão gần như rất rõ ràng. Dù sao, kế tục đạo của người khác cũng không thể thông suốt như con đường của bản thân.
"Đi!"
Phương Bình thầm nói trong đầu, bắt đầu bồng bềnh tiến lên.
Đây là con đường của Mệnh Vương! Rất rộng, rộng chừng ngàn mét!
Đây là đại đạo của vị cường giả cấp Đế thứ hai Phương Bình tiến vào, người thứ nhất là lão Trương. Đạo của Mệnh Vương không rộng như của lão Trương, nhưng rộng nghìn mét cũng không phải là hẹp. Con đường bản nguyên của Kỳ Huyễn Vũ đỉnh cấp 9 cũng chỉ rộng trăm mét. Mấy vị Chân Thần Phương Bình từng tiêu diệt cũng kém xa Mệnh Vương. Không thể không thừa nhận, tư chất của Mệnh Vương cực kỳ cao.
Nếu không phải như thế, dù Mệnh Vương có là nhân tài mới nổi, trong vòng mấy trăm năm ngắn ngủi, cũng không thể đi tới bước này, Mệnh Vương trở thành điện chủ điện Thiên Mệnh cũng mới chừng 300 năm. Vừa bước vào đại đạo của Mệnh Vương, Phường Bình đã cảm giác được khác biệt. Hai bên, vạn dân quỳ mọp. Lễ bái!
Con đường rộng chừng ngàn mét, ở giữa là đại đạo nhìn như ngự đạo, hai bên, vô số dân chúng mặc trang phục địa quật đang lễ bái.
Đế vương! Hoàng giả! Đấng tối cao! Khi bước vào chính giữa đại đạo, trong đầu Phương Bình thầm xuất hiện suy nghĩ như vậy, suy nghĩ đó đến hết sức bất ngờ, ta là đấng tối cao! Chưa nhìn thấy ký ức nào của Mệnh Vương, chỉ có những ý nghĩ này vang vang trong đầu Phương Bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận