Toàn Cầu Cao Võ

Chương 598: Chạy trước vì kính trọng

“Phốc!”
Máu me tung tóe.
Phương Bình rút đao giết chết võ giả cấp hai lao ra, nghi hoặc nói: “Trung cấp đều chết hết rồi?”
Hai người trở lại sơn cốc, vốn nhân lúc trời tối, muốn lừa cường giả đóng giữ nơi này đi.
Kết quả, ngoại trừ gặp phải một tên cấp bốn trong viện đã bị hai người liên thủ giết chết, những tên khác đều là võ giả sơ cấp.
Những tên võ giả sơ cấp này căn bản không thấy gì trong bóng đêm.
Giết bọn họ còn nhẹ nhàng hơn bổ dưa hấu.
Tần Phượng Thanh cười tủm tỉm nói: “Chả trách chúng ta phát tài!”
Không ngờ nơi này chỉ có một tên võ giả cấp năm, sớm biết như vậy, anh ta không nên kéo theo Phương Bình tới đây, bản thân nên tự tu luyện thêm một thời gian nữa rồi một mình tới đây mới phải.
“Vào không?”
Lúc này hai người đều ở trong viện, chưa đi vào.
Tần Phượng Thanh suy nghĩ một lát nói: “Cậu vào trước xem đi...”
Phương Bình cũng không nói lời nào, quay người tiếp tục hái dược liệu, Tần Phượng Thanh cũng không chậm, nhanh chóng bắt đầu hái dược liệu, quần áo sớm đã phồng lên.
“Quần áo của anh là đặc chế sao?”
“Cậu đoán xem.”
“Da lông sinh vật địa quật?”
“Đương nhiên không phải, là công nghệ của chúng ta.”
Tần Phượng Thanh ha ha cười không dứt, hai người rất thuần thục hái sạch toàn bộ dược liệu trong vườn.
Sau đó nhìn đại điện phía sau, rồi nhìn nhau, lặng lẽ gật đầu, cùng nhau đi tới.
...
Sau cánh cổng cao mấy mét, đập vào mắt là một đại sảnh trống không.
Bố cục nhìn như phòng nghị sự.
Cuối phòng là khu trung tâm, tại đó có một cái vương tọa khắc hình sói làm bằng đá.
Hai bên đại sảnh, là hơn mười ghế tựa bằng đá.
Có chạm khắc đầu sói, cũng có chạm khắc những sinh vật địa quật khác.
Phía trên trần đại sảnh lơ lửng một chiếc đèn năng lượng.
Lúc này trong đại sảnh cũng không phải không có người.
Một người nữ ba nam, người đàn bà kia đã đến tuổi trung niên, lúc này đang đứng thẳng tắp bên cạnh vương tọa, ba người đàn ông còn lại đầy bi thương, tay cầm binh khí, đứng chặn trước người đàn bà.
“Các người là ai?”
Người đàn bà trung niên dùng ngôn ngữ địa quật hỏi một câu, mặc dù sắc mặt có chút khó coi nhưng vẫn bình tĩnh.
Phương Bình hai người nhìn nhau, đều không lên tiếng.
“Người của...?”
Người đàn bà hỏi lại lần nữa.
Mấy từ phía sau có lẽ là tên của một nơi nào đó hoặc là một cái tên của một thế lực nào đó, nhưng Phương Bình nghe không hiểu, cậu chỉ học giao tiếp cơ bản và một vài cụm từ thường dùng ở địa quật.
Địa danh phức tạp vô cùng, hơn nữa hai bên xưng hô không giống nhau, có khi rất khó phân biệt.
Phương Bình vẫn không lên tiếng nhưng trong lòng có phán đoán, người đàn bà này có lẽ đã nhận nhầm người rồi.
Cậu và Tần Phượng Thanh lúc này vẫn đang đóng giả giả võ giả địa quật.
Những người này thực lực không mạnh, cường giả trước đó đã bị giết hết rồi.
Lúc này bốn người trong đại sảnh đều là võ giả, nhưng thực lực đều dưới cấp ba, những tên võ giả trước đó đều bị Phương Bình bọn họ giết chết, những người này lại không ở gần nên chưa chắc đã cảm nhận được lực khí huyết của bọn họ.
Thấy hai người không trả lời, người đàn bà khẽ thở dài một tiếng, lại nói: “Giết tôi, lão gia sẽ không bỏ qua cho các người, có lẽ các người muốn đóng vai làm võ giả của vùng đất Hy Vọng, muốn lão gia tham dự chiến tranh, phải không?”
Lời này Phương Bình đoán được một nửa.
Trong lòng hơi hồi hộp.
Hình như… hơi phiền phức rồi!
Lão gia trong miệng người đàn bà này có lẽ là chồng hoặc là chủ nhân của bà...
Đương nhiên cũng không ảnh hưởng đến ý nghĩa của câu.
“Cái tên cấp năm đó là lão gia sao?” Phương Bình đoán vậy nhưng cảm thấy không quá đúng.
Dù sao hai người bọn cũng tới rồi, xác suất người đó chết là rất cao, người phụ nữ sẽ không ngờ được.
Nếu đã như vậy… chứng tỏ cái tên võ giả cấp năm kia không phải là chủ nhân của nơi này.
Người đàn bà nói “đất Hy Vọng”, Phương Bình hiểu, vì hai từ “Hy Vọng” là phát âm theo cách đọc của bọn họ.
Đóng giả thành võ giả thành Hy Vọng?
Không, hai người bọn họ chính là võ giả thành Hy Vọng!
Nhưng ý của người đàn bà này là, có người đóng giả thành võ giả thành Hy Vọng đến giết bà để chủ nhân nơi này vì trả thù cho bà mà tham gia chiến tranh?
Hoặc có thể nói, chủ nhân nơi này trước đó không hề muốn tham gia chiến tranh với thành Hy Vọng?
Phương Bình và Tần Phượng Thanh nhìn nhau, thật ra Tần Phương Thanh không hiểu nhiều nhưng vẫn hiểu được một chút.
“Hình như… chọc vào phiền phức rồi...”
Tần Phượng Thanh trề miệng một cái, nói một câu nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Một vị cường giả vốn dĩ không tham gia chiến đấu hình như lại bị hai người bọn họ ép phải tham gia chiến tranh với thành Hy Vọng rồi.
“Cấp sáu không?”
Phương Bình phỏng đoán, sau một khắc ánh mắt Phương Bình nhìn một cái, lạnh lùng nói: “Giết!”
Tần Phượng Thanh gần như không có bất kỳ do dự nào, hai người đạp không bay lên trong nháy mắt đã giết ba tên chặn phía trước.
Ánh mắt người đàn bà lộ vẻ tuyệt vọng, lớn tiếng nói: “Lão gia sẽ báo thù cho tôi! Người của thành Hy Vọng!”
“Phốc!”
Phương Bình chém xuống một đao, hừ lạnh một tiếng nói: “Dám lừa bọn tao!”
Người đàn bà này rõ ràng biết bọn họ từ đâu tới, cố ý nói như vậy chỉ vì muốn cược, cược Phương Bình không đoán được bà đã biết bọn họ đến từ đâu.
Có lẽ, vì muốn gây mâu thuẫn nội bộ địa quật, nhóm Phương Bình có thể sẽ cố ý tha cho bà ta.
Nếu như không phải phát giác được một vài điểm khác thường thì Phương Bình thật sự đã bị lừa.
Giết xong mấy người đó, Tần Phượng Thanh trầm giọng nói: “Nơi này còn có chủ nhân?”
“Ừm, đoán xem có thể là cấp mấy?”
“Thấp nhất là cấp sáu, dù sao đã có thủ hạ là cấp năm, khả năng...”
Tần Phượng Thanh lắc đầu không nói tiếp.
“Đừng nhiều lời, nhân lúc người không có ở đây, nhanh chóng vơ vét thu thập rồi đi.”
Bên cạnh vương tọa trong đại sảnh có hai cánh cửa đi thông vào hậu viện.
Phương Bình và Tần Phượng Thanh nhanh chóng thu chiến lợi phẩm từ thi thể mấy người vừa mới bị giết, sau đó nhanh chóng xông vào hậu viện.
Hậu viện u ám, có vài ngọn đèn trong mấy phòng phát sáng, cửa phòng cũng mở rộng.
Hậu viện tĩnh lặng không tiếng động, Phương Bình vừa mới đi vào hậu viện, một thanh thanh gươm sáng bóng xuất hiện ngay tại cổ họng của cậu.
Tần Phượng Thanh bên cạnh nhanh chóng nhấc trường đao chém qua, trong đêm tối, một bóng người ngã xuống đất.
“Tôi cứu được mạng chó của cậu! Nên đao và áo giáp của cậu đều là của tôi!” Tần Phương Thanh vẻ mặt đắc ý.
Phương Bình tức giận nói: “Cút, cho dù em có để hắn giết, hắn ta cũng không giết được em!”
Một tên võ giả cấp ba cao kỳ thì vẫn là địa quật cấp ba cao kỳ, chưa phải là thiên tài võ giả nhân loại, muốn giết thiêu kiêu cấp bốn trung kỳ căn bản không có khả năng.
“Cùng nhau hay là chia ra?”
“Cùng nhau!”
Tần Phượng Thanh vẻ mặt kiên định, Phương Bình cau mày, Tần Phượng Thanh hừ nói: “Lực lượng tinh thần của cậu mạnh hơn tôi, càng dễ dàng tìm được bảo bối hơn tôi.”
Phương Bình cạn lời, cũng không quan tâm tới anh ta, nhanh chóng xông vào một căn phòng.
Trong phòng không có chỗ nào đặc biệt.
Giường bằng gỗ, chăn làm từ lông động vật, cộng thêm một cái bàn, còn lại đều là vật dụng hằng ngày.
Phương Bình kiểm tra một chút, không nhiều lời liền quay đi.
Ở đây hiển nhiên không phải là chỗ ở của cường giả.
Tần Phượng Thanh cũng không ở lại, cùng cậu rời đi.
Rất nhanh, đến gian phòng thứ hai, Phương Bình tìm một hồi, tìm được một vài viên đá năng lượng phổ thông, không phải là đá năng lượng tu luyện.
Phương Bình khẽ cau mày, Tần Phượng Thanh giải thích: “Đá năng lượng tu luyện rất quý hiếm, không phải võ giả địa quật nào cũng sẽ dùng đá năng lượng tu luyện, bởi vì bản thân họ vốn dĩ đã có năng lượng phong phú, rất nhiều võ giả cấp thấp đều tự thân khổ luyện.”
Nhân loại thật ra cũng không khác.
Võ giả sơ cấp ở địa quật thật ra gần giống với võ giả xã hội của nhân loại.
Nhưng võ giả xã hội cũng có thể dựa vào bản thân, kiếm được một ít tiền mua thuốc, hỗ trợ cho việc tu luyện.
Võ giả địa quật sơ cấp thì đừng có mơ.
Tuy nhiên, nồng độ năng lượng của địa quật cao hơn địa cầu, ở nơi này, dù là võ giả sơ cấp mà không có đá năng lượng tu luyện thì tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn nhân loại. Phương Bình cũng không nói nhiều tiếp tục lục lọi những căn phòng khác.
Lúc này, hai người đều dựa theo trật tự, kiểm tra từ ngoài vào trong, cường giả có lẽ càng ở sâu bên trong.
Quả nhiên, đi sâu vào, cuối cùng cũng có một vài thứ tốt.
Đá năng lượng tu luyện, một vài dược liệu đặt trong hộp gỗ, da yêu thú...
Hai người ngay cả đèn năng lượng cũng không tha, tháo viên đá năng lượng bên trong ra.
Thật ra bán nguyên cái đèn sẽ có giá trị hơn, nhưng không tiện mang theo.
Bao tải của Phương Bình lúc này đã đầy ắp.
Quần áo của Tần Phượng Thanh không thể nhét thêm được nữa, nhưng anh ta lại lấy ra một cái bao không biết trước đó đã giấu ở đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận