Toàn Cầu Cao Võ

Chương 681: Sức mạnh của trường danh tiếng!

"Trần Văn Long, cường giả hạng 68 trên bảng xếp hạng top 100 cấp bốn!
So với Kinh Võ - Tần Trạch, Trần Văn Long còn xếp hạng cao hơn, nhưng chúng ta vẫn không có cơ hội nhìn thấy Trần Văn ra tay. Lần gần đây nhất anh ta ra tay chính là ngày 18 tháng 1, lúc đó anh ta khiêu chiến đạo sư Trương Khánh Cường của Khoa học Kỹ thuật Hoa Nam. Lần đó ngầm giao chiến, chúng tôi không biết được.
Căn cứ theo một số lời đồn, Trần Văn Long ba quyền đánh bại đối thủ, có thể thấy được anh ta cũng có chút thực lực!
Hiện tại, trên bảng xếp hạng, Kinh Võ - Lý Hàn Tùng dùng quyền, Ma Võ - Trần Văn Long cũng dùng quyền, song phương đều có danh xưng là thần quyền, vật rốt cuộc ai mạnh hơn?"
"Được rồi, vậy chúng ta cùng nhìn qua trình tự xuất chiến của Kinh Nam, người đầu tiên xuất chiến là… Trần Hạo Nhiên!"
"Trần Hạo Nhiên, hội trưởng hội võ đạo Kinh Nam, võ giả cấp bốn cao kỳ, tuy rằng thấp hơn Trần Văn Long một chút, nhưng thực lực Trần Hạo Nhiên cực mạnh, trước đó đối đầu với Học viện nữ sinh Ma Đô, Trần Hạo Nhiên ngang nhiên đánh một chuỗi xuyên 5, ung dung đánh bại Học viện nữ sinh Ma Đô!"
"..."
Giọng của bình luận viên cao vút, tràn ngập cảm xúc mãnh liệt.
Bình luận viên giới thiệu đội hình xuất chiến của song phương, rất nhanh, có cường giả quát to: "Mời đội viên tham gia thi đấu lên võ đài!"
Trần Văn Long và Trần Hạo Nhiên bước lên theo hai phương hướng khác nhau, từng người cất bước lên đài.
Giữa không trung, cường giả vừa tuyên bố lên đài tiếp tục nói: "Trận chiến xếp hạng top 10 không hạn chế trong võ đài, nhưng song phương không được phép ra khỏi sân thể dục, không được vượt qua khu khán giả, có thể chịu thua, hoặc đánh đến khi một bên không thể đánh nữa mới thôi!
Không được cố ý giết người, sau khi chịu thua không được tiếp tục ra tay!
Ngoài ra, không có những quy tắc khác!"
Tuyên bố xong quy tắc, cường giả giữa không trung chờ hai người hành lễ võ đạo xong, lại quát lên: "Bắt đầu!"
"Oanh!"
Vừa dứt lời, Trần Văn Long đạp đất nhảy lên, giơ quyền đập xuống!
Lúc này, Trần Văn Long đang mang bao tay, bao tay tỏa ra ánh sáng u ám lạnh lẽo, dưới sự vận chuyển khí huyết tụ về bao tay, một mùi máu tanh nhẹ nhàng tỏa ra.
Trần Hạo Nhiên vẫn chưa gắng đón đỡ, trong chớp mắt khi Trần Văn Long nhảy lên, Trần Hạo Nhiên cũng nhảy lên, bóng người nhanh chóng lấp lóe, lưu lại tàn ảnh.
Tiếng nổ vang rền, không phải do hai bên giao thủ, mà vì khi Trần Văn Long đạp đất bay lên, võ đài to lớn xuất hiện chấn động.
Võ đài mặc dù là võ đài hợp kim, nhưng bên dưới võ đài là mặt đất bùn lầy.
Lúc này, võ đài to lớn hơi chấn động, bắn đầu lún xuống bùn.
Trần Văn Long không tu luyện tốc độ nhiều, nhưng cậu ta đã rèn luyện Rèn Thể Thuật đến 1 cảnh giới nhất định, thể chất mạnh mẽ, cũng khiến tốc độ của cậu ta cực nhanh.
Trong mắt mọi người, Trần Hạo Nhiên để lại tàn ảnh, mà Trần Văn Long lại như một con bò hung hăng mạnh mẽ, chỉ biết đấu đá lung tung, phá nát tàn ảnh.
"Trốn không được đâu!"
Trần Văn Long quát lạnh một tiếng, một quyền đánh vào giữa không trung, một ánh sáng đỏ lòm lóe lên rồi biến mất trong hư không.
Cùng lúc đó, giữa không trung, một ánh kiếm chói mắt hạ xuống!
"Oanh!"
Tiếng nổ vang truyền ra, sau một khắc, sau đầu của Trần Văn Long vô thanh vô tức xuất hiện một thanh trường kiếm!
Tốc độ của Trần Hạo Nhiên cực nhanh.
Trần Văn Long, nhìn có vẻ hơi cồng kềnh, tốc độ cũng không nhanh lắm.
...
Ngoài sàn đấu.
Phương Bình nhìn lướt qua, khẽ lắc đầu.
Trần Hạo Nhiên, thất bại.
Võ giả giao chiến, thực lực không bằng người, chạy cũng không nhanh, chiến đấu kết thúc nhanh như vậy đấy.
Đúng như dự đoán, Phương Bình mới vừa lắc đầu, Trần Văn Long vừa rồi có vẻ mờ mịt như không biết gì cả bỗng nhiên hơi động, tay trái nắm trường kiếm, tay phải hóa thành quyền, khí thế phá không mãnh liệt nổ ra!
Lúc này, các cường giả đều có thể nhìn thấy bóng người Trần Hạo Nhiên. Anh ta cũng là người quả quyết, quăng kiếm lùi lại, tốc độ cực nhanh.
Nhưng Trần Văn Long vừa mới rồi nhìn như tốc độ hơi chậm, nhưng bây giờ lại đuổi sát không ngừng, tốc độ cũng nhanh vô cùng, nắm đấm ngày càng gần đối phương.
Trong phút chốc, nắm đấm đỏ ngòm đã đến yết hầu của đối phương.
Trần Hạo Nhiên hơi biến sắc, thân hình đột nhiên cao lên một đoạn. Cậu ta vừa chếch người lên cao, nắm đấm của Trần Văn Long đã bay đến, một quyền đấm ngay ngực.
"Ầm!"
Trần Hạo Nhiên hai tay hóa thành trảo, muốn ngăn thế tấn công, mới vừa tiếp xúc, hai tay kịch liệt run rẩy, phát ra âm thanh chấn động to lớn, hai tay chớp mắt chảy máu ồ ạt, da thịt có thể so với hợp kim bị xé ra từng vết nứt.
"Oanh!"
Trần Văn Long đắc thế không tha người, tốc độ ra quyền nhanh đến mức gần như phá không, liên tiếp oanh kích mấy chục quyền, Trần Hạo Nhiên không ngừng lùi lại, không ngừng đưa tay đón đỡ. Nhưng thực lực chênh lệch, khiến cậu ta căn bản không có cách ngăn trở công kích của đối phương. Máu trong tay, trong miệng không ngừng chảy.
Cường giả cấp bốn cao kỳ, máu đã nặng nề vô cùng, một giọt máu rơi xuống đất cũng tạo lên tiếng vang như viên bi thép rơi xuống.
Một lát sau, Trần Hạo Nhiên đã bị oanh kích lui ra khỏi phạm vi võ đài. Ánh mắt Trần Văn Long lạnh lùng nghiêm nghị, quyền phải đấm hơn 10 quyền, tay trái vẫn nắm lấy trường kiếm của Trần Hạo Nhiên.
Mắt nhìn đối phương lui ra khỏi võ đài, tay trái nắm lấy trường kiếm của Trần Văn Long bắn mạnh bay đi, phập một tiếng, xuyên qua bụng đối phương, sức mạnh khổng lồ, trực tiếp đóng Trần Hạo Nhiên trên mặt đất!
Đến tận lúc này, Trần Văn Long vẫn không bỏ qua, song quyền bùng nổ ra khí huyết màu máu mạnh mẽ!
"Nhận thua!"
Xa xa trên khán đài, Trần Diệu Đình lên tiếng.
Trần Văn Long thu quyền, tiến lên nâng Trần Hạo Nhiên dậy.
Trần Hạo Nhiên chán nản, cũng không nói gì, khẽ gật đầu ra hiệu mình không sao, rút trường kiếm ra khỏi bụng, che vết thương, lui khỏi võ đài.
Sức khôi phục của võ giả khá mạnh mẽ, tuy bị kiếm xuyên bụng, nhưng Trần Văn Long ra tay có chừng mực, vẫn chưa tổn thương đến nội phủ, thương thế thực ra không nghiêm trọng.
Nhưng điều khiến Trần Hạo Nhiên chán nản chính là, gặp phải Trần Văn Long, cậu hầu như không có sức đánh trả.
Dù cho trước đó nhìn có vẻ như đánh khá sinh động, cũng chỉ là vì Trần Văn Long không bộc lộ toàn bộ thực lực mà thôi.
Tốc độ cũng không phải là điểm yếu của Trần Văn Long.
Đến mức độ đỉnh cấp bốn này, đặc biệt là võ giả thiên tài, sẽ rất hiếm khi có điểm yếu. Nếu như tốc độ không nhanh, Trần Văn Long có lẽ đã sớm bị giết chết ở địa quật rồi.
...
Bên ngoài.
Sắc mặt Diêu Thành Quân nghiêm trọng, thấp giọng nói: "Bạch Húc, cậu có nắm chắc không?"
Thanh niên mặc quân trang bên cạnh anh ta nghe vậy, nhíu mày nói: "Không tới ba phần mười..."
Diêu Thành Quân khẽ gật đầu, đó chính là xác suất lớn không địch lại rồi, trường quân đội Đệ Nhất đối mặt Ma Võ, mình ít nhất cũng phải đánh bại Phương Bình, còn phải đánh bại cả Trần Văn Long mới có hy vọng thắng.
"Phương Bình..."
Diêu Thành Quân liếc mắt nhìn Phương Bình ở phía xa xa, lần này Phương Bình vẫn chưa bộc lộ thực lực thật sự. Từ lúc ra tay đến giờ, cùng lắm cũng chỉ đánh qua võ giả cấp bốn trung kỳ, muốn nhìn rõ thực lực của cậu, bây giờ ai cũng rất mơ hồ.
"Thanh đao trong tay cậu ta…"
Diêu Thành Quân chuyển tầm mắt xuống thanh đao bên hông Phương Bình, lần trước, Phương Bình vẫn chưa rút đao.
...
Trần Văn Long mạnh mẽ đánh bại Trần Hạo Nhiên, kết cục của Kinh Nam Võ Đại đã định.
Võ giả cấp bốn trung kỳ thứ hai lên đài, không tới 20 giây, bị Trần Văn Long một quyền đấm trúng ngực, tiếng gãy xương truyền ra!
"Trần lão còn không chịu thua... Đây không phải tìm ngược sao?"
Phương Bình lẩm bẩm một câu, cùng Ma Võ cứng rắn đối đầu, không tốt.
Buổi chiều còn phải đánh trường quân đội Đệ Nhất, tiếp tục như thế, các trận sau đó hầu như không có cách nào đánh.
Chẳng biết lúc nào, Trần Diệu Đình đột nhiên xuất hiện tại Phương Bình bên người, lạnh nhạt nói: "Tôi chính là muốn học viên Kinh Nam nhìn thấy chênh lệch. Dưới top 3, chênh lệch cũng không lớn, xếp hạng trên dưới kém một hai hạng cũng chỉ đơn giản là chi tiền mấy trăm triệu mà thôi.
Chỉ có để Kinh Nam học sinh nhận thức được bọn họ rất yếu, chênh lệch rất xa, mới có thể làm cho bọn họ tiếp tục quyết chí tự cường!"
"Đều là thiên kiêu cùng thời đại, Kinh Nam chúng ta tại sao không bằng người khác?" Trần Diệu Đình cau mày nói: "Bởi vì áp lực không đủ lớn, vô địch ở trường không có nghĩa là vô địch với các bạn đồng lứa. Sau lần này, võ giả đỉnh cấp ba của Kinh Nam đều đi con đường vô địch, thắng cũng tốt, thua cũng được, để bọn họ biết, nhân ngoại hữu nhân!"
Phương Bình nuốt một ngụm nước bọt, cười nịnh: "Hiệu trưởng Trần nhìn xa trông rộng!"
Lão già này, đang yên đang lành lại xuất hiện bên cạnh cậu, mình vừa mới nói ông ấy mấy câu, chắc là ông ấy nghe thấy rồi?
Người doạ người, hù chết người.
Trần Diệu Đình cũng chưa tiếp tục nói chuyện tiếp với cậu, đến khi người thứ ba lên đài bị Trần Văn Long một quyền đánh trọng thương, Trần Diệu Đình khẽ lắc đầu, chênh lệch quá to lớn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận