Toàn Cầu Cao Võ

Chương 217: Trời cao để ta cứu vớt thế giới! (2)

Trở lại ký túc xá, Phương Bình gọi điện thoại cho Lý Thừa Trạch.
"Tăng nhanh tiến độ của công ty chuyển phát nhanh, đẩy nhanh tốc độ hoàn thiện trang web ăn uống. Ngày mai tôi sẽ chuyển vào công ty thêm 8 triệu, nhất định phải nhanh một chút!"
Trước đó Phương Bình còn tương đối bình tĩnh một chút, nhưng hiện tại lại có cảm giác bức bách cấp thiết rồi.
Rốt cuộc cậu cũng đã hiểu vì sao các học trưởng đều thường đi làm nhiệm vụ, mọi người đều có cảm giác bức bạch cấp thiết này.
Trường học nói cho bọn họ biết sớm cũng là để cho bọn họ phải căng thẳng.
Nếu không, không có áp lực, không có căng thẳng, để phát triển từ từ, chỉ bằng một câu tài nguyên của trường bị ít lại, chưa chắc có người hiểu được sự cấp thiết của vấn đề.
Còn nữa, đêm qua Ma Đô có động đất nhẹ, đây chẳng phải nói, Ma Đô bên này cũng không ổn lắm rồi sao?
Cường giả ở Ma Đô rất nhiều, nếu ngay cả Ma Đô cũng bất ổn, vậy thì phiền phức to rồi.
Nhân lúc hiện tại còn đang trong thời kỳ hoà bình, làm ăn kiếm thêm ít tiền, cho dù sau này không dùng tới, nhưng có điểm tài phú, trong lòng Phương Bình cũng an tâm hơn chút.
Một đêm này, có thể là do áp lực đè lên vai, tiến bộ rèn xương chi dưới của Phương Bình lại có tiến bộ.
Rèn luyện xương mác bên phải cuối cùng cũng hoàn thành, lúc này, Phương Bình chỉ còn dư lại xương đùi và xương bánh chè chưa rèn luyện thôi.
Đêm khuya.
Liếc mắt nhìn giao diện hệ thống, Phương Bình bỗng nhiên thâm trầm nói: "Lẽ nào, trời cao phái mình xuống cứu vớt thế giới sao? Dù sao mình cũng là người có hệ thống hack!"
Nghĩ tới đây, Phương Bình bỗng nhiên nhổ ngụm nước bọt nói: "Chắc là không phải để mình cứu vớt gì đâu, mình thấy lão Vương càng thích hợp hơn!"
Mà bà mẹ nó, ổng tiến bộ nhanh hơn cả mình, ai cứu thế giới còn chưa biết.
...
Khu vực ngoại ô địa quật.
Ở một nơi non xanh nước biếc, người được Phương Bình cho rằng có thể cứu vớt thế giới - Vương Kim Dương - lúc này đang chật vật kéo Tần Phượng Thanh lao đi như bay. Không nhìn ra chút tư chất cứu vớt thế giới chút nào.
Điên cuồng chạy một thời gian rất lâu, mặt mày Vương Kim Dương xám xịt, bực mình mắng to: "Mẹ nó, cậu là cái đồ thiểu não!
Lão tử đã bảo đừng có đi tìm đường chết, thế mà cậu nhất định phải tìm đường chết à!
Đã nói rồi, cái làng kia rất lớn, nhất định có cường giả, vậy mà cậu nhất định không tin, nhất định phải đánh cược với lão tử. Méo hiểu sao lão tử lần này lại nghe theo đồ ngốc như cậu nữa!"
Vương Kim Dương luôn nho nhã, hờ hững trong mắt Phương Bình lúc này đang hung hăng mắng chửi không ngừng.
Tần Phượng Thanh bị cậu kéo lê, đại đao không biết đã rơi đâu mất rồi, cả người đều chi chít đầy vết thương, hữu khí vô lực nói: "Đừng… đừng có mắng nữa, tôi… Tôi thật sự nhìn thấy mỏ năng lượng khoáng rồi… To bằng nắm đấm ấy!
Mẹ kiếp, cướp được thì chúng ta phát tài rồi!
Không được… phải… tìm người giúp đỡ, chứ hai đứa mình không được…"
"Tìm ai?"
Vương Kim Dương thở gấp nói: "Nam Giang Võ Đại không có người đâu, thực lực ai cũng yếu. Lần trước đi qua Thiên Nam địa quật, có vài người bị thương còn chưa lành.
Còn người bên Ma Võ, tôi không tin được, tôi còn đang sợ mấy tên khốn kiếp đó sẽ chém tôi trước ấy chứ.
Những người khác, một phần là không tin được, một phần là chẳng phải dạng tốt lành gì.
Yếu đi không được.
Mạnh, tôi sợ bị phỗng tay trên."
Tần Phượng Thanh thấy cậu ta không chạy nữa, cũng tê liệt ngã xuống đất, bất đắc dĩ nói: "Tôi đột phá cấp ba quá nhanh, cũng không có lập đoàn đội gì, cậu cũng vậy.
Bây giờ muốn tìm người, đúng là khó tìm thật.
Cậu... Cậu cảm thấy, Phương Bình thế nào?"
"Cậu ta mới cấp một!"
"Tôi thấy cậu ta tiến bộ rất nhanh..."
Vương Kim Dương suy nghĩ một chút, lại lắc đầu nói: "Nói sau đi, tạm thời buông tha cho bên này trước đã. Còn nữa, địa quật ở Ma Đô có chút dị thường, có không ít làng trống, mọi người đều chạy qua bên cửa lớn hết rồi.
Nếu tiếp tục như vậy, bên này e rằng cũng sẽ gặp nạn như bên Thiên Nam."
Tần Phượng Thanh ra vẻ không có vấn đề gì: "Ma Đô có nhiều cường giả, chúng ta lo lắng những cái này có tác dụng gì."
Vương Kim Dương lại mắng tiếp: "Ngu xuẩn, ý của tôi là, thật sự sẽ như bên Thiên Nam, sớm muộn cửa ra vào cũng bị chặn lại, các tông sư sau này nhất định sẽ bít cửa trong một khoảng thời gian.
Dù không thể kéo dài đi nữa, thì cũng nửa năm, một năm, hai đứa mình ở trong đây sớm muộn cũng bị nhốt đến chết!"
Nói chuyện với thằng ngu này quá mệt mỏi!
Nếu thật sự bị chặn lại ở bên trong, sớm muộn cũng xong đời.
Nghĩ tới đây, Vương Kim Dương lại nghĩ đến đạo sư Trương Thanh Nam của mình.
Cho dù Trương Thanh Nam không chết trong địa quật, nhưng hiện tại cửa vào bên Thiên Nam đang bị phong bế, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không được mở ra, đạo sư không chết cũng gặp nguy hiểm.
"Hy vọng có thể kéo dài thêm một khoảng thời gian…"
Trong lòng Vương Kim Dương thở dài, thực lực hiện tại của cậu quá yếu. Đừng nói đến chuyện các tông sư phong bế cửa vào, cậu không thể vào được, cho dù vào được, cũng không có cách nào thâm nhập, cẩn thận tìm kiếm.
Suy nghĩ một chút, Vương Kim Dương bỗng nhiên nói: "Đi về nghỉ ngơi vài ngày. Mấy ngày nữa tụi mình lại tới. Nếu thật sự có thể cướp được mỏ năng lượng khoáng, vậy thì cũng đủ tài nguyên cho cậu từ cấp ba lên cấp bốn, và đủ tài nguyên cho tôi từ cấp bốn lên cấp năm rồi!"
"Được..."
Tần Phượng Thanh nhìn vết thương chằng chịt trên người mình một chút, hơi buồn bực, cảm thấy vận khí của mình trước giờ vẫn không tệ, mấy lần trước cũng không có xui xẻo như vậy.
Lần này còn kéo theo một cường giả như Vương Kim Dương, thế mà lại xui xẻo như vậy, cái tên này chắc sẽ không phải là người chuyên đoạt mất may mắn của người khác đó chớ?
Trong lòng oán thầm vài câu, Tần Phượng Thanh cũng không nói gì, nhưng vẫn cảm thấy kéo theo Vương Kim Dương không hẳn là chuyện tốt.
Uể oải kéo lên thân thể đi tới, Tần Phượng Thanh bỗng nhiên cảm thán: "Có nhiều lúc tôi cảm thấy, thế giới này, nếu như không có những quái vật kia, thực ra cũng rất đẹp, ít nhất đẹp hơn thế giới của chúng ta bên kia."
"Cậu có thể cưới một sinh vật địa quật, ở rể thử xem, xem bọn họ có tiếp nhận cậu hay không?"
"Khặc khặc, quên đi, tôi sợ chết lắm."
"Cậu sợ chết? Tôi thấy cậu xưa giờ vẫn luôn tìm đường chết mà. Lần sau mà cậu còn không tìm hiểu cho rõ tình báo, mà nói tầm bậy tầm bạ, tôi sẽ chém chết cậu trước!"
Vương Kim Dương nghĩ mà sợ, tên khốn này, nếu vừa rồi không phải do cậu phản ứng nhanh, hai người chắc bây giờ chết mất rồi.

Ngày hôm sau, thứ năm.
Buổi tối, vẫn là tiết kiến thức chuyên môn của Bạch Nhược Khê.
Nói là tiết kiến thức chuyên môn, trên thực tế, mọi người đều biết, đây là tiết mà nhà trường phổ cập kiến thức căn bản về võ đạo cho bọn họ.
Lầu số 6.
Tối hôm ấy, Bạch Nhược Khê mang theo không ít xấp giấy vào lớp.
Vừa vào lớp liền phát cho mọi người một phần.
"Danh sách trong tay các em, chính là Tông Sư Bảng uy quyền nhất hiện nay, đương nhiên chỉ là trong địa phận của Hoa Quốc, không có số liệu thống kê của những khu vực khác."
...
Thực ra lúc trước Phương Bình đã xem qua Tông Sư Bảng trên mạng rồi, nhưng mà bảng xếp hạng đó lại rất đơn giản, hơn nữa, phần lớn đều là giới kinh doanh.
Còn danh sách mới được phát ra này lại có chênh lệch không nhỏ so với trên mạng.
"Tông Sư Bảng:
Hạng 1: Lý Chấn, Tổng tư lệnh Quân đội, cấp 9.
Hạng 2: Trương Đào, Bộ trưởng Bộ Giáo Dục, cấp 9.
Hạng 3: Thẩm Hạo Thiên, Trấn Thủ Sứ phương bắc, cấp 9.
Hạng 4: Trần Cốc Dương, Trấn Thủ Sứ phương đông, cấp 9.
..."
Phương Bình đơn giản nhìn lướt qua, thấy có hơi choáng váng, không nhịn được thấp giọng hỏi Phó Xương Đỉnh đang ngồi bên cạnh: "Trấn Thủ Sứ là gì vậy?"
Phó Xương Đỉnh hơi kinh ngạc ngước mắt nhìn cậu, lát sau mới giải thích: "Cậu đúng là không biết tí ti gì về chính trị.
Ở Hoa Quốc, chính phủ trung ương nắm quyền.
Tuy rằng bộ ba quyền lực dưới trướng chính phủ là Quân đội, Bộ Giáo Dục, Cục điều tra và truy bắt luôn được xưng là thế lực mạnh nhất, nhưng trên thực tế, mọi người đều bỏ quên mất một vị trí.
Đó chính là Tổng Đốc ở các nơi!
Tổng Đốc là người nắm quyền lớn nhất, đứng đầu một địa phương, trực thuộc bộ máy hành chính trung ương của chính phủ, mà ở trung gian, thực ra còn một đơn vị quyền lực nũa, đó là Trấn Thủ Phủ tại bốn phương đông, tây, nam, bắc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận