Toàn Cầu Cao Võ

Chương 435: Lời dặn dò của đạo sư

Lý Thừa Trạch mờ mịt, Phương Bình cười nói: “Chuyển lời này cho đối phương, bọn họ có thể hiểu được ý của tôi, huống hồ đây là công ty do Phương Bình tôi mở.
Tôi đã bước vào cấp ba cao kỳ và đỉnh cấp ba cũng chỉ là một ý niệm thôi, nếu tôi muốn.
Ngày sau, nếu tình hình thật sự chuyển biến xấu đi, có lẽ tôi đã bước vào cảnh giới Tông sư rồi, đầu tư trước cho một cường giả cấp Tông sư, mấy chục triệu nhỏ lẻ này có là gì?
Đến lúc đó, đây chính là tiền cứu mạng, dù sao cũng quan trọng hơn lợi nhuận nhiều.
Đương nhiên, có dám cược một lần hay không, đây cũng là một thử thách cho các nhà đầu tư. Tôi bây giờ cần dùng tiền, vì vậy mình mới hạ giá bán cổ phần công ty, thật ra cũng chính là bán cho người khác một cái ân tình.
Bất luận thế nào, theo tôi thấy, đầu tư 30 triệu, không những có được 30% cổ phần mà còn có được sự hữu nghị của tôi, tôi cảm thấy rất đáng giá.”
Lý Thừa Trạch lại chấn kinh, cấp ba cao kỳ? Đỉnh cấp ba?
Tốc độ lên cấp này của ông chủ cũng quá nhanh rồi!
Phương Bình cũng không quan tâm ông ta nghĩ thế nào, cười nói: “Những lời này, đều chuyển cho đối phương, bởi vì bọn họ là người đầu tiên có thành ý đến đầu tư sản nghiệp của chúng ta, vì vậy tôi mới ấy chuyện ân tình ra nói.
Nếu không, kinh doanh là kinh doanh, không bàn đến chuyện nhân tình.
30 triệu, đối với tôi mà nói cũng không tính là gì, nếu như bọn họ biết tôi có lẽ nên biết điều này.”
Tốc độ kiếm tiền của võ giả tương đối nhanh.
Nếu như thực lực đủ mạnh.
Phương Bình cũng không phải đơn thuần vì 30 triệu tiền mặt mà vì muốn hệ thống công nhận giá trị của trang web.
Một khi trang web được định giá 100 triệu, hệ thống rất có khả năng sẽ gia tăng điểm tài phú của cậu tới hơn 80 triệu, đây coi như là giá trị tài sản được tăng lên.
Hiện tại, đối với Phương Bình mà nói, cậu quá thiếu điểm tài phú rồi, bao gồm việc tu luyện chiến pháp.
Không có tài phú, mà hy vọng phát triển thật nhiều trong thời gian ngắn, hy vọng hão huyền.
Lý Thừa Trạch mặc dù nghe không hiểu rất nhiều lời, có điều vẫn gật đầu nói: “Được, lời của ngài tôi đều sẽ chuyển lại cho đối phương.”
“Nói bọn họ nhanh chóng quyết đoán, bởi vì tôi gần đây thiếu tiền nên mới làm như vậy, qua thời gian này, tôi lại có tiền đầy túi thì sẽ không cần đến bọn họ nữa.”
“Ngài phải rời đi?”
“Ừm, đi xa một chuyến, có lẽ trong tháng này.”
Lý Thừa Trạch lại gật đầu mở miệng nói: “Chuyện này tôi cũng sẽ truyền đạt cho bọn họ.”
“Lúc cần thiết, có thể cho bọn họ cùng tôi bàn bạc.”
Phương Bình luôn ở trường học, hiện tại đối phương đều bàn bạc với Lý Thừa Trạch, Lý Thừa Trạch chưa hiểu rõ thông tin về thế giới Võ Đạo, đôi khi chỉ nói về một vài ưu điểm, khó có thể đả động đến đối phương.
Phương Bình thì khác, thân là võ giả cấp ba cao kỳ, chưa tới một năm đã là cấp ba cao kỳ.
Hiện tại đầu tư công ty, cũng là đang đầu tư người, đầu tư Phương Bình.
Điểm này, Lý Thừa Trạch tạm thời còn chưa suy nghĩ đến.
Định giá trang web 100 triệu, trong đó trang web trị giá 50 triệu, còn đầu tư Phương Bình, ít nhất cũng phải từ 50 triệu trở lên.
Đương nhiên, còn phải xem đối phương suy nghĩ thế nào.
Nói với Lý Thừa Trạch mấy câu, cuối cùng Phương Bình dặn dò nói: “Nhất định phải nhanh, nếu có thể xong trong một ngày thì đừng kéo dài đến ngày thứ hai, thời gian của tôi rất gấp.”
Vào địa quật, cũng chỉ còn nửa tháng, hai mươi ngày nữa.
Còn phải tu luyện chiến pháp, thời gian quá gấp rút.
Thời gian này, Phương Bình cũng không có thời gian đi làm nhiệm vụ, gặp phải nhiệm vụ phiền phức cần nhiều ngày, một nhiệm vụ cũng không thể hoàn thành.
Vào giờ phút này, Phương Bình cũng chỉ có thể xem chuyện đầu tư là con đường kiếm tiền duy nhất.
Nếu thật sự không cách nào đầu tư, Phương Bình chỉ có thể lựa chọn tiếp tục mượn điểm thưởng, mua cho bản thân ít thuốc, lực chiến đấu giảm đi rất nhiều cũng là chuyện không có cách nào.
“Tôi hiểu rồi.”
“Có tin tức lập tức gọi cho tôi.”
Phương Bình cũng không nhiều lời, dặn dò xong, liền nhanh chóng rời khỏi công ty.
...
Khi trở về trường, Phương Bình nhận được tin nhắn của Triệu Tuyết Mai, nhanh chóng đến biệt thự số 8.
Phương Bình cũng không nghĩ nhiều, chạy thẳng đến biệt thự của Lữ Phượng Nhu.
Cũng không biết, lần này Lữ Phượng Nhu có mở lòng nhân từ hay không, thấy mình đang nghèo túng cho chút lợi ích.

Biệt thự số 8.
Lúc Phương Bình đến, lần đầu tiên cậu cảm giác biệt thự này không đủ chỗ đứng.
Người không ít, Triệu Tuyết Mai và Trần Vân Hi đều có mặt, ngoài ra còn có ba nam một nữ, cũng còn trẻ tuổi, Phương Bình cũng không quen.
Lữ Phương Nhu dựa người trên ghế sofa, giống như đang nghỉ ngơi.
Phương Bình vừa vào cửa, Lữ Phượng Nhu không mở mắt, thản nhiên nói: “Đến rồi.”
“Vâng.”
“Làm quen một chút đi.”
Lữ Phượng Nhu nói xong, ba nam một nữ đồng loạt nhìn về Phương Bình.
“Diệp Kình, sinh viên năm ba Học viện Binh Khí, cấp ba cao kỳ.”
“Lương Phong Hoa, sinh viên năm ba Học viên Bình Khí, đỉnh cấp ba.”
"Lương Hoa Bảo, sinh viên năm hai Học viện Binh Khí, Lương Phong Hoa là anh tôi, cấp ba cao kỳ.”
“Lưu Mộng Dao, sinh viên năm ba Học viên Chế Tạo, cấp ba cao kỳ.”
Ba nam một nữ, từng người giới thiệu bản thân.
Diệp Kình sắc mặt lạnh lùng, tóc dựng thẳng đứng, vừa nhìn liền là không phải là loại người thiện lương gì, trong ấn tượng của Phương Bình, người có kiểu tóc này đều là đầu nhím kinh điển.
Anh em nhà họ Lương ngược lại nhìn có vẻ thật thà hơn một chút, hai anh em đều thi vào Ma Võ, một người đỉnh cấp ba, một người cấp ba cao kỳ, thực lực cũng không yếu.
Còn về Lưu Mộng Dao, nhìn thì ôn nhu hơn nhiều, có lẽ do xuất thân từ Học viện Chế Tạo, khác xa với những nữ sinh hung hãn của Học viện Binh Khí.
Phương Bình vội vàng nói: “Phương Bình, sinh viên năm nhất, cấp ba cao kỳ.”
Mọi người nghe vậy đều nhìn cậu vài lần, bao gồm Triệu Tuyết Mai và Trần Vân Hi cũng như vậy.
Phương Bình vậy mà bước vào cấp ba cao kỳ rồi!
“Đàn em quả nhiên lợi hại...”
Lương Phong Hoa còn chưa khen xong, Lữ Phượng Nhu cắt lời: “Quen biết là được, các em đều là sinh viên mấy năm nay của tôi, cộng thêm Phương Bình, Tuyết Mai, Vân Hi, mấy năm này tôi thu nhận tổng cộng 15 sinh viên.”
Chuyện này Phương Bình lại biết, trước đó Lữ Phượng Nhu đã nói.
Có điều một năm qua, Phương Bình vẫn chưa có cơ hội gặp được đàn anh đàn chị của mình.
Lữ Phượng Nhu tiếp tục nói: “15 người, chết 6 người rồi.”
Con ngươi Phương Bình co lại, vào học năm nhất, nếu như cậu nhớ không nhầm thì Lữ Phượng Nhu nói là chết bốn người, một người cấp bốn, ba người cấp ba.
Mới chưa đến một năm, lại chết thêm hai người?
Lữ Phượng Nhu ngữ khí bình tĩnh nói: “Ngoài ra hai người hiện tại cũng bị tàn tật, về nhà dưỡng lão rồi, học trò của tôi chỉ còn 7 người các em.”
“Cô...”
Đôi mắt Lưu Mộng Dao đỏ lên, có chút nức nở nói: “Trương sư huynh (1), bọn họ...”
Lữ Phượng Nhu có chút mệt mỏi nói: “Sớm đã nói rồi, bị thương thì đừng đi địa quật. Không nghe, bây giờ xương cốt gãy bảy phần mười, ngồi xe lăn, có thể thành thật ở nhà dưỡng lão rồi.
Hôm nay gọi các em tới chính là muốn nói với các em, thương vong đủ nhiều rồi.
Bốn năm qua, tôi nhận 15 sinh viên, bây giờ còn lại không đến một nửa.
Học kỳ sau, tôi sẽ không nhận thêm học trò nữa, tương lai cũng sẽ không.”
Bốn năm ngắn ngủi, từng đứa học trò nối nhau ra đi, vì vậy trong các đạo sư, học trò của Lữ Phượng Nhu chết nhiều nhất.
Lữ Phượng Nhu đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, nhìn Diệp Kình nói: “Em và Trương Long Sơn cùng làm nhiệm vụ, có cảm thấy điều gì kỳ lạ không?”
Diệp Kình nghe vậy khẽ cau mày, nửa ngày mới lắc đầu nói: “Có lẽ là không, chúng em hơi kém may mắn một chút, gặp phải một tiểu đội trinh sát, võ giả dẫn đội là cấp bốn trung kỳ, Trần sư huynh chết trận, Trương sư huynh trọng thương, em cùng với hai người khác cũng lạc mất nhau. Cuối cùng Trương sư huynh về được, nhưng lại không có cách nào có thể tu luyện tiếp được nữa...”
Lữ Phượng Nhu mệt mỏi nói: “Là các em quá kích động, hay là có người đang tính kế tôi?
Liên tục, chết một người rồi lại thêm một người!”
Mọi người im lặng, không ai lên tiếng.
---
(1) Do cùng là học trò của 1 đạo sư (Lữ Phượng Nhu) nên ta vẫn giữ danh xưng là sư huynh, sư tỷ, sư đệ, sư muội, để phân biệt với các đàn anh đàn chị không cùng đạo sư khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận