Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2009: Không Ai Được Hái Đào Của Ta (3)

Chợt trong đầu Thương Miêu xuất hiện một ít ký ức, Thương Miêu lắc lư đầu to, thầm nói: "Đừng, quên đi, quên đi, không nên nhớ lại..."
Ngay sau đó, Thương Miêu khôi phục bình thường, mặt mèo chỉ có nét vui mừng.
Giống như con mèo vừa mới rơi lệ căn bản không phải con mèo này.
Thấy vậy, Phương Bình có chút quỷ dị, con mèo này... Không phải thật sự tuổi cao mà ngốc.
Nó không phải mất trí nhớ! Hình như nó tự lãng quên một vài thứ!
Phương Bình nhất thời không biết nên nói cái gì, mèo cũng có tình cảm sao?
Nó đang lãng quên một số chuyện không vui, bi thương.
Thương Miêu vui vẻ ăn uống trở lại, cứ như sự bi thương trước đó đều là ảo ảnh, căn bản không hề xảy ra.
Phương Bình hít sâu một hơi, hỏi: "Một vấn đề cuối cùng, Miêu huynh, ai cũng nói đại loạn sắp tới, tất cả cũng là vì Phục Sinh Chi Chủng, Phục Sinh Chi Chủng có hi vọng để cho người ta trở thành Hoàng Giả. Vậy rốt cuộc Phục Sinh Chi Chủng là cái gì?"
"Phục Sinh Chi Chủng?" Thương Miêu nghi ngờ nói: "Không biết nha, chưa từng nghe nói."
"Chưa từng nghe thấy." Thương Miêu khẳng định một câu, hoàn toàn không có ấn tượng gì.
Phương Bình nhíu mày, lại nói: "Có thể là cách gọi khác nhau, ta nghe Nhân Hoàng từng nói, Phục Sinh Chi Chủng có thể là thứ giúp đại đạo tiếp tục nối dài, Miêu huynh biết không?"
"Nối dài đại đạo?" Thương Miêu vò đầu nói: "Ý ngươi là chìa khoá cửa sao? Có người tạo cửa, không biết có chìa khóa hay không... Có lẽ có, nhưng ta không có cửa, cho nên không quan tâm cái này."
"Chìa khoá?" Phương Bình nhíu mày nói: "Nếu có chìa khoá, vậy chìa khoá này có hình dáng thế nào? Còn nữa, ai ngăn chặn đại đạo? Ai có thực lực như vậy, đoạn tuyệt con đường phía trước của võ giả thiên hạ?"
"Không biết." Thương Miêu hình như đã hết kiên nhẫn, qua loa nói: "Ai nhớ ai ngăn chặn, có thể là mấy người rất mạnh."
"Vậy..."
"Có phải ngươi muốn hỏi tại sao phải chắn đường hay không?"
Thương Miêu tỏ vẻ ta rất thông minh, khấp khởi nói: "Cái này ta biết, chó lớn nói là vì người khác sợ nó mạnh lên sẽ ăn bọn họ. Tiểu Kiếm nói là vì Hoàng Giả cảm thấy những con đường này đều là đường đã có, đi tiếp cũng là đường vốn có, muốn để người khác tự mình mở đường.
Lão già Công Quyên Tử nói là vì Hoàng Giả sợ lại có thêm mấy Hoàng Giả đoạt mất vị trí của bọn họ. Còn nữa, còn nữa, có người nói, Hoàng Giả quá mạnh, sẽ đánh nát thiên địa, cho nên không muốn người khác thành Hoàng nữa.
Dù sao đó là những gì bọn họ nói, thật ra bản miêu nghĩ... Có thể bọn họ buồn ngủ, sợ người khác mạnh lên sẽ đâm chết bọn họ, cho nên chắn đường trước, không để người khác mạnh lên đâm chết bọn họ."
Phương Bình ghi nhớ từng chuyện một, bao gồm suy đoán của Thương Miêu, hắn đều nhớ kỹ.
Mặc dù cảm thấy buồn cười, nhưng hiếm khi con mèo này tự nghĩ, mình vẫn nên nhớ thì hơn.
"Vấn đề cuối cùng..."
"Không phải nha, ngươi vừa mới nói một vấn đề cuối cùng!"
Thương Miêu không hài lòng, ngươi vừa mới nói không hỏi nữa.
"Chắc chắn là vấn đề cuối cùng, Miêu huynh ăn nhiều một chút, cung mèo mới phác thảo được hình dáng ban đầu thôi mà."
Phương Bình cười nói: "Thần khí của Miêu huynh còn cho bên ngoài mượn không? Núi Tử Cái có địch ý với nhân loại hay không? Mạc Vấn Kiếm có địch ý với nhân loại hay không? Nếu còn sống, có phải hắn nhất định sẽ ở núi Tử Cái hay không? Hắn nói mình là kẻ bị ruồng bỏ của núi Tử Cái, vì sao bị núi Tử Cái từ bỏ? Còn Hoàng Giả nào sống không? Cấm Kỵ Hải từ đâu mà có? Trong biển có tồn tại sinh vật uy hiếp nhân loại hay không..."
Phương Bình nói một vấn đề, nhưng lại nói ra tận mấy chục vấn đề.
Thương Miêu nghe xong mà trợn tròn mắt, đây có... tính là một vấn đề không?
Trong ánh mắt mong đợi của Phương Bình, Thương Miêu chậm rãi thu hồi tất cả đồ ăn vặt, không biết giấu đi đâu rồi.
Phương Bình nhìn động tác này, lập tức hiểu nó định làm gì, vội vàng nói: "Vậy trước tiên giúp ta mở nhẫn!"
Phương Bình vội lấy ra chiếc nhẫn, mèo này muốn chạy!
Quả nhiên, một giây sau, Thương Miêu đã biến mất với tốc độ nhanh đến mức Phương Bình căn bản nhìn không thấy.
Trước khi đi, còn dặn dò: "Mở ra rồi á... Đừng hỏi bản miêu nữa, thật là phiền phức! Cái tên có nhiều máu từng bị người khác dùng lực lượng tinh thần lôi kéo, hình như đối phương không phải Tiểu Kiếm, nhưng hơi quen... sư phụ Tiểu Kiếm chăng? Không nhớ rõ... Các ngươi kêu Nhân Hoàng giả cùng đi đi!"
Hình như, Thương Miêu đã sớm nhìn ra một vài thứ, lại không muốn trả lời, hoặc là không muốn nhớ lại. Để lại mấy câu, bóng mèo cũng biến mất.
Phương Bình vội nói: "Vậy lần sau ta lại mang thức ăn cho mèo đến cho Miêu huynh nhé!"
"Lần sau ta để chó con tới lấy!"
Thương Miêu thông minh đáp lại, Phương Bình lại nói: "Không muốn đi núi Tử Cái xem chút sao?"
"Không đi, Tiểu Kiếm cũng không ở đó… ở cũng không đi, hắn không đến thăm ta, ta cũng không đi thăm hắn."
Phương Bình bật cười, con mèo này đúng là thú vị, còn có chút kiêu ngạo. Mạc Vấn Kiếm không đến thăm nó, nó cũng không đi tìm Mạc Vấn Kiếm, xem ra là rất tức giận.
Phương Bình thở dài một hơi, vẫn có chút thu hoạch, lần đầu tiên tiếp xúc cũng không cần quá cấp thiết, về sau có rất nhiều cơ hội.
Hiện tại… Phương Bình liếc nhìn Tần Phượng Thanh, giọng điệu bất thiện nói: "Đi, trước tiên quay về bên thành Hi Vọng, thành thật khai báo rõ ràng cho ta. Hay quá ha, tiếp xúc nhân vật thượng cổ mà không hề để lộ chút dấu vết nào, sợ bọn ta chiếm cơ duyên của ngươi?"
Tần Phượng Thanh ngượng ngùng, buồn bực nói: "Không có, thật không hề gặp được người, là cơ duyên tốt thật, nhưng không có tác dụng gì với ngươi, ngươi cũng đã đến cảnh giới này, chắc cũng không lọt mắt..."
Phương Bình liếc mắt nhìn hắn, không thèm nhiều lời, trở về lại gặng hỏi.
Thế mà có người nhúng tay vào Ma Võ!
Phương Bình chằng thèm quan tâm đối phương có phải đang chơi cờ hay không, Tần Phượng Thanh là do hắn cung cấp lượng lớn tài nguyên mà được như ngày nay, dù bây giờ mới cấp bảy, nhưng tiền đầu tư vào không phải tiền sao? Thế mà có người dám đưa tay muốn hái quả đào của ông đây.
Phương Bình cũng không quan tâm đối phương có phải lão già ngàn năm hay không, trở về sẽ hỏi rõ ràng, gọi mấy người lão Trương đến, khám nhà diệt tộc!
Ma Võ là địa bàn của mình, Hoa Quốc là địa bàn của lão Trương. Dám động tay động chân trên địa bàn của chúng ta, phải đánh gãy tay chân cho chừa.

Lúc này, Phương Bình không quan tâm đến gì khác. Vừa bay về phía thành Hy Vọng, vừa xem xét chiếc nhẫn vừa mới được Thương Miêu mở ra!
Ngay khi chiếc nhẫn được mở ra, điểm tài phú của Phương Bình lập tức tăng lên 800 triệu điểm! Giá trị 8000 tỷ!
Phương Bình không biết nên vui hay nên thất vọng, một vị cường giả Chân Vương chỉ tích trữ được ngần ấy?
Phải biết, trước kia, khi có được nhẫn chứa đồ của Phong Diệt Sinh, hắn đã tăng được 300 triệu điểm tài phú.
"Nghèo kiết xác, Tùng Vương nghèo như vậy sao?"
Phương Bình bất đắc dĩ, nhưng vẫn rất tò mò về đồ vật trong nhẫn chứa đồ. Lực lượng tinh thần của Phương Bình nhanh chóng dò xét đi vào.
...
Không gian chứa đồ không nhỏ, ít nhất rộng 50 mét vuông.
Đây là nhẫn chứa đồ lớn nhất mà Phương Bình từng gặp, trước đó nhẫn chứa đồ của Cơ Dao là nhẫn lớn nhất trong số nhóm người địa quật mà cũng chỉ có 10 mét vuông.
Phương Bình không biết Chân Vương khác như thế nào, đây là nhẫn chứa đồ đầu tiên của Chân Vương mà hắn thu hoạch được.
"Nhẫn chứa đồ 50 mét vuông, dựa theo giá trị trước đó, một mét vuông có trị giá 50 tỷ, không gian này cũng không tính là không gian rộng, riêng cái nhẫn cũng đã giá trị 2500 tỷ rồi."
Nói cách khác, thật ra những thứ khác của Tùng Vương nghèo đói chỉ có giá trị hơn 5000 tỷ.
Nhưng Phương Bình nhanh chóng bất ngờ, nhẫn chứa đồ của Tùng Vương gần như là trống không. Không thấy đá năng lượng, không thấy dịch năng lượng, cũng không thấy được tinh hoa sinh mệnh.
Những vật này mới là thứ có giá trị nhiều nhất trong những lần thu hoạch của Phương Bình. Mà lần này không hề có những thứ này!
Đến cảnh giới Chân Vương, thật ra khôi phục năng lượng không còn là vấn đề, bọn họ cũng không cần dùng những thứ này.
Nhẫn chứa đồ không nhỏ, nhưng mà rất trống trải. Cũng không phải hoàn toàn trống không, trong không gian lơ lửng mấy hộp thủy tinh.
Không nhiều, Phương Bình đếm được có tổng cộng 8 hộp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận